"Cái gì?" Mạc Huệ Linh không ngờ Lâm Triệt lại dám cãi lại.
Lâm Triệt nói: "Không sai, tôi đã dạo phố với anh ấy, còn tản bộ về nhà nữa, bởi vì trong mắt tôi anh ấy không phải là một người đàn ông nguy hiểm, anh ấy có quyền hưởng thụ cuộc sống, có quyền làm một người đàn ông bình thường, là chồng của tôi, tôi với anh ấy là hai người đã chung chăn chung đệm, giữa quan hệ của hai bọn tôi không có tồn tại cái gọi là thân phận, anh ấy xách đồ giúp tôi, tản bộ cùng tôi, bởi vì chúng tôi là phu thê!"
"Cô!.
"
"Tôi không hiểu cái nguy hiểm trong lời của cô, bởi vì trong mắt tôi, anh ấy chưa bao giờ một nhân vật lớn cả, ảnh là chồng của tôi!"
Mạc Huệ Linh bị lời nói của Lâm Triệt chọc giận đến mức tím cả mặt.
Lâm Triệt lạnh nhạt hừ một tiếng: "Vì vậy tôi mặc kệ trong mắt cô tôi có thấp kém đến thế nào, nhưng tôi là vợ của Cố Tĩnh Trạch, cuộc sống của tôi cùng Cố Tĩnh Trạch không cần cô động tay vào đâu Mạc đại tiểu thư.
"
Nói xong, Lâm Tĩnh xoay người đi ra khỏi chỗ này.
Ra ngoài rồi Lâm Triệt mới thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cửa nhìn ráng chiều nhuộm hồng nơi phía chân trời.
Cô cũng rất lo mình liên luỵ đến Cố Tĩnh Trạch, bởi vì cuộc sống của cô quá khác so với Cố Tĩnh Trạch, cô còn rất nhiều thứ chưa hiểu rõ, rất mơ hồ.
Nhắm mắt lại thở dài một hơn, bước đi.
Lúc Cố Tĩnh Trạch trở về thì chỉ thấy còn mỗi Mạc Huệ Linh ở trong quán cà phê.
Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch đã về, lập tức nằm lên bàn khóc lóc.
Cố Tĩnh Trạch sững người, đi đến hỏi: "Sao thế Huệ Linh?"
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: "Tĩnh Trạch, em thật sự không muốn anh sống cùng với Lâm Triệt!"
Cố Tĩnh Trạch nhăn mày nhìn cô ta: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Mạc Huệ Linh đau buồn đáng thương nhìn anh: "Anh có biết Lâm Triệt làm gì em không!"
Mặt Cố Tĩnh Trạch nhăn lại: "Cô ấy làm gì?"
"Cô ấy nói với em, cô ấy với anh mới là vợ chồng, cô ấy làm cái gì cũng đúng, còn em làm gì cũng sai, cô ấy với anh là quan hệ bình đẳng, em! vậy em là gì? Tĩnh Trạch, em là người thứ ba sao? Nhưng mà rõ ràng em với anh mới là một cặp, sao cô ấy lại nói thế với em, sao lại xúc phạm em như thế.
"
Cố Tĩnh Trạch vừa nghe vừa nhìn cô ta: "Cô ấy thật sự đã nói thế à?"
"Đúng vậy.
" Mạc Huệ Linh nói: "Không tin anh đi hỏi cô ấy đi, cô ấy có phải đã nói hai người các anh mới là vợ chồng không, có anh thì chẳng nói gì, anh vừa đi thì lập tức nói với em những câu đó, cô ấy rốt cuộc có ý gì!"
"Được rồi Huệ Linh, anh nghĩ em hiểu lầm ý của cô ấy rồi.
" Cố Tĩnh Trạch nói.
"Sao có thể chứ!" Mạc Huệ Linh nói: "Em không phải đứa ngu, cô ấy đúng có ý gì đó, sao thế Tĩnh Trạch, anh không tin em sao?"
Cố Tĩnh Trạch im lặng, ngồi xuống nhìn cô ta: "Không phải, chỉ là anh cảm thấy cô ấy không phải là loại người đó, nói chung em đã hiểu lầm cô ấy rồi, nên mới hiểu sai ý của cổ, được rồi Huệ Linh, đừng khóc nữa.
"
Mạc Huệ Linh cắn môi, trong lòng lại càng ấm ức.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Đi thôi, anh gọi người đưa em về nhà.
"
"Anh không tiễn em về sao?" Mạc Huệ Linh ngẩng mặt lên, hờn tủi nói.
Cố Tĩnh Trạch không thấy Lâm Triệt, sốt ruột không biết Lâm Triệt đã đi đâu rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng âm ỷ không yên lo cô đang giận vì thế suy nghĩ một lát rồi nói với Mạc Huệ Linh: "Ngày mai anh lại đến gặp em, bây giờ có việc gấp cần xử lý.
"
Mạc Huệ Linh nhớ tới anh vội vã bắt điện thoại đi ra ngoài, trong lòng nghĩ anh có thể có việc gấp thật.
Cô ta nghĩ, cô ta mới không giống Lâm Triệt, không thông cảm anh bận rộn, liền đưa tay khoác tay Cố Tĩnh Trạch, cẩn thận không đụng vào người anh, tránh để anh lại phát bệnh, rồi lại lưu luyến hơi ấm từ người của anh, nhìnn khuôn mặt điển trai của anh rồi nhỏ giọng nói: "Vậy anh đi xử lý đi, đừng gắng quá sức, em sẽ đau lòng, em biết anh bận rộn, em không quấy rầy anh nữa.
"
Cố Tĩnh Trạch hít sâu một hơi, nói với cô ta: "Về thôi.
"
"Dạ, ngày mai rảnh thì tới gặp em, em chờ anh.
"
"Ừ.
" Cố Tĩnh Trạch thành thật trả lời.
Sau khi Mạc Huệ Linh rời đi, Cố Tĩnh Trạch hỏi bà chủ đi đâu rồi, người của anh nhanh chóng tản ra tìm, cuối cùng tìm được Lâm Triệt đang đi dạo về nhà một mình ở ven đường.
Cố Tĩnh Trạch đuổi theo Lâm Triệt, nói: "Sao em lại tự ý đi vậy.
"
Lâm Triệt thấy anh tới nhanh như thế, cô còn tưởng anh phải an ủi Mạc Huệ Linh một lúc lâu nữa chứ, nghi hoặc hỏi: "Sao không tâm sự với Mạc đại tiểu thư lâu một chút.
"
Tính tình Mạc Huệ Linh như thế, cô cũng biết sau khi cô rời đi thì Mạc Huệ Linh chắc chắn sẽ không nói tốt gì về cô đâu.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nhìn cô: "Sao thế, em còn muốn anh tâm sự lâu hơn với Mạc Huệ Linh à?"
Lâm Triệt nói: "Đúng thế, hiếm lắm mới gặp mặt mà.
"
"Em quan tâm thật đấy.
" Anh có nên khen cô là một người vợ rộng lượng không?
Lâm Triệt nhìn anh: "Tất nhiên rồi, con người em chính là! Có một thành nghữ thế nào nhỉ, nói về một người rộng lượng á.
"
"Hữu dung nãi đại*?"
*Nguyên câu là : "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại" có nghĩa là "biển dung chưa trăm con sống mới trở nên rộng lỡn", ý chỉ người có tấm lòng bao la như biển cả.
"Đúng đó đúng đó, câu ấy là nói em á.
"
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu lướt nhìn qua ngực nàng.
"Ừ, là ngực lớn.
" (nãi đại : trở nên to lớn, câu trên là chỉ tấm lòng, nhưng Cố Tĩnh Trạch nói đùa là ngực cô lớn chứ không phải tấm lòng.
)
"! " Lâm Triệt cúi đầu che ngực, "Cút đi, đồ lưu manh!"
Cố Tĩnh Trạch mỉm cười, thấy cô không có vẻ gì là không vui cả mới yên lòng.
Chẳng qua nghĩ đến Mạc Huệ Linh nên lườm hỏi cô: "Lúc nãy em nói với Huệ Linh chúng ta là vợ chồng, vì vậy nên em làm cái gì cũng đúng hả?"
Cô lập tức hiểu, Mạc Huệ Linh chẳng nói điều gì tốt đẹp về cô cả.
Cô hình như đâu nói như thế, nhưng hiểu như vậy cũng được.
"Đúng thế, không đúng à?" Lâm Triệt cố ý giả ngu, nghiêng đầu nhìn anh.
Thấy Lâm Triệt âm mưu nháy mắt, bộ dạng rất đáng yêu, Cố Tĩnh Trạch đành phải lắc lắc đầu.
"Rồi rồi rồi, em nói không sai.
"
Lâm Triệt nói: "Đương nhiên rồi, anh là chồng em, em là vợ anh, anh không phải cũng hay bảo hai mình là vợ chồng à, anh đáng lý phải chăm sóc cho em, vì thế tản bộ với em, xách đồ giúp em, những việc này đều là những việc một ông chồng nên làm không phải hay sao, chồng ơi?"
Cô đúng là càng ngày càng to gan với anh, lại nhanh chòng chạy đến ôm cánh tay hắn, lắc qua lắc lại: :Anh nói đi, có đúng hay không hả chồng?"
Anh cảm thấy tim của mình đều nhũn ra cả rồi, không kiềm được mỉm cười nhìn cô: "Ừ, em nói không sai.
"
Lâm Triệt lúc này mới cười, thấy phía trước đã là nhà họ Cố, hai người mới cùng vào bên trong.
Về đến nhà, Lâm Triệt nhanh chóng lấy một đống xà phòng thủ công mà hai người làm ra.
Để ở đó, mấy cục xà phòng thủ công này tuy dáng vẻ có chút kỳ quái, nhưng màu sắc lại rất đẹp, vậy nên có chút không đành lòng mà dùng hết.
Cố Tĩnh Trạch đứng nhìn ở phía sau, chỉ mấy thứ ở trong tay Lâm Triệt: "Mấy cái này nhìn khó coi muốn chết.
"
"Sao thế được, cái này gọi là nghệ thuật đó, anh hiểu không, giống như Picasso vậy, cái này gọi là nghệ thuật trừu tượng.
"
Cố Tĩnh Trạch lắc lắc đầu, nói: "Tay chân vụng về nên chỉ có thể viện cớ.
"
Lâm Triệt quay đầu lại lườm anh.
Người giúp việc ở bên cạnh thấy vậy, thấy hai người đều có vẻ rất vui, cũng thuận theo chen miệng vào nói: "Bà chủ, ông chủ, mấy cái này là hai người làm sao, đẹp quá.
"
Lâm Triệt lập tức quay đầu về: "Đúng đó, mấy cái đẹp đẹp là tôi làm, còn mấy cái xấu kia là Cố Tĩnh Trạch làm.
"
Cô cầm cục tự mình làm ra ngắm đi ngắm lại: "Làm sao đây, tôi đều không nỡ dùng.
"
Cố Tĩnh Trạch đến gần nói: "Có gì mà không nỡ dùng, sau này làm tiếp là được mà.
" Anh cầm lấy một cái để ngắm, cười cười nhìn tên của cô ở phía trên, nói: "Em dùng cái anh làm, anh dùng cái em làm.
"
Lâm Triệt nghe xong, mặt đỏ lên.
Cố Tĩnh Trạch lại cúi đầu nói tiếp: "Lúc dùng có phải giống như anh đang sờ khắp toàn thân của em không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...