Kết hôn lâu sẽ hợp

Lý Thừa Ngôn vào cuối tuần không ở ký túc xá cũng không có gì lạ, cũng không ai đề cập tới.

Tống Kỳ và ba người kia chơi game liên tục suốt đêm, mắt đỏ hoe.

Đến giờ ăn cơm, anh ấy xuống lầu lấy đồ ăn đặt về, lên lầu mới phát hiện mình thiếu một đôi đũa, sau đó mới nhớ ra trên bàn của Lý Thừa Ngôn có loại đũa dùng một lần nên đứng dậy đi lấy.

Đôi đũa được đặt ở một vị trí dễ thấy, Tống Kỳ thản nhiên cầm lấy, vô tình chạm vào cốc nước trên bàn, lăn lộn hai vòng, một vật nhỏ không có gì nổi bật được trưng ra.

Tống Kỳ nâng ly nước lên, khều khều cái vật nhỏ, trên đó có một cái đồ kẹp tóc hình anh đào nhỏ, đó không phải là thứ dành cho đàn ông.

“Dây cột tóc?” Anh nhận ra nó.

“Chúng ta bốn thằng đàn ông thì sao có thể có cái món đồ này chứ?” Một bạn cùng phòng khác không tán thành nói.

"Của anh Lý."

"Tại sao cậu ta lại có món đồ như vậy?"

Ba người nhìn nhau, nhất thời quên mất đói bụng, trong phòng ngủ tràn ngập không khí vui vẻ nói chuyện phiếm.

Tống Kỳ đẩy kính, "Xem ra đáp án chỉ có một."

“Tên cẩu nam này đang giấu chúng ta cua bạn gái?!"

"!!!"

Lý Thừa Ngôn, người ở bên ngoài, không biết về những gì đã xảy ra trong ký túc xá.

Đến hôm chủ nhật khi anh quay trở lại kí túc xá, vừa bước vào cửa đã bị ba người bao vây, Tống Kỳ hỏi: "Có phải cậu đang có một người phụ nữ mà lại giấu diếm sau lưng chúng tớ không?"

"Có bạn gái thì cứ có đi, sao lại làm chuyện này giấu diếm sau lưng chúng tớ làm gì chứ? Còn lo chúng tôi cướp mất của cậu sao?"

Đó là một câu nói rất bình thường, nhưng kết hợp với khuôn mặt này, nó dường như có một kỹ năng châm biếm.

Tống Kỳ đẩy kính, "Thế này là có rồi à? Tiểu tử này cậu có chuyện gì sao?!"

Lý Thừa Ngôn câu môi nói: "Muốn biết?"

“Muốn!"

Cả ba đồng thanh lên tiếng.

Anh móc ngón tay, ba người tò mò đi tới, đồng thời vểnh tai lên.

Lý Thừa Ngôn nói thẳng: "Cút đi."


Anh lấy dây buộc tóc từ trong tay Tống Kỳ, thản nhiên đeo vào cổ tay mình, dùng một tay móc cổ Tống Kỳ, hỏi: "Cậu còn muốn biết không?"

Tống Kỳ liên tục cầu xin sự thương xót và nhờ hai người kia giúp đỡ.

Ba người còn lại tự biết sức mình, dù là ba người cũng chưa chắc gì có thể trấn áp được Lý Thừa Ngôn, vì vậy họ giả vờ xoa đầu Tống Kỳ ý bảo anh tự lo liệu đi.

Nhưng dùng bạo lực để khống chế bạo lực cũng không thể xua tan suy đoán anh đang hẹn hò yêu đương của họ.

Ở trường, Tống Kỳ và Lý Thừa Ngôn dính sát nhau, không thể tách rời, không có dấu hiệu nào là anh có bạn gái.

Lịch trình hàng ngày cũng giống như trước đây, anh đến lớp, chơi bóng và ngủ.

Sau buổi học buổi sáng, giáo sư Ngô yêu cầu các tổ trưởng giao bài tập nhóm cho Dụ Y.

Tống Kỳ thu dọn đồ đạc từ sớm, nhìn Lý công tử chậm rãi thu dọn đồ đạc, thúc giục: "Sao cậu cứ hắc ám như vậy hả, dù muộn thế nào cũng phải giao cho xong, sư tỷ Dụ Y phải đi đấy."

“Vội cái gì?” Lý Thừa Ngôn nhàn nhã thu dọn đồ đạc, cố gắng là người cuối cùng nộp bài tập.

Tống Kỳ nói xin chào với Dụ Y.

Dụ Y ngước mắt lên, sáng nay cô mới gội đầu, mềm mại xõa trên vai, gật đầu: "Lần sau thao tác nhanh hơn một chút đi.”

“Biết rồi, tiền bối.” Lý Thừa Ngôn nhìn cô cười cười, đem bài tập in sẵn đặt vào đống bài tập.

Tống Kỳ xen vào: "Học tỷ ơi, chị cứ phê bình cậu ta nhiều vào ạ, cậu ta dạo này hay lơ đãng, đều là do cậu ta đang lén lút yêu đương nên hay nhớ bạn gái."

“Bạn gái?” Dụ Y sửng sốt.

“Dạ vâng, cậu ta giấu dữ lắm. Nếu mà em không phát hiện ra chiếc dây buộc tóc, em sẽ bị cậu ta giấu mãi mất thôi.” Tống Kỳ lại nói: "Mặc dù em không biết đó là ai, nhưng đó phải là kiểu người dễ thương, vì chỉ mấy cô gái nhỏ mới thích kiểu hình quả đào thế thôi.”

Ánh mắt Dụ Y rơi vào cổ tay Lý Thừa Ngôn, trên cổ tay có khớp nối sắc bén, hai quả anh đào nhỏ đeo ở đó rõ ràng không đồng nhất với nhau.

Đây là cái cô để lại ở nhà anh.

Dụ Y, người được cho là một cô bé, lại cảm thấy bị ám ảnh.

Tống Kỳ phải kêu hai tiếng thì Dụ Y mới định thần lại, nghe thấy anh ta hỏi: "Nếu đã thoát ế thì chắc chắn phải mời đi ăn rồi, học tỷ chị cũng đi cùng đi. Em sẽ giết cái tên tiểu tử này một cái, cũng đúng lúc giúp cậu ta sáng con mắt ra.”

“Hả?” Dụ Y còn chưa tỉnh.

"Dù sao con gái hiểu con gái nhất, sư tỷ, chị có thể làm được."

Lý Thừa Ngôn cười nói: "Đừng nghe cậu ta nói nhảm, sư tỷ không cần lo lắng cho em."


Một câu đôi nghĩa.

Đại khái là anh bảo cô cứ an tâm, chuyện này anh có thể giải quyết được.

Một số học sinh lần lượt đi vào, ở lại đây cũng không tốt, Dụ Y thu bài tập rồi rời đi, hai người tiếp tục đến phòng học cho tiết học tiếp theo.

Dụ Y vừa đến văn phòng đã nhận được tin nhắn từ Lý Thừa Ngôn.

【Học tỷ đừng lo, bọn họ không biết đâu. 】

Cô sững sờ nhìn dòng chữ và suy nghĩ một lúc.

*

Tiệc thoát độc thân, dù có mỗi mình Tống Kỳ thế mà cũng thành, anh ngây thơ cho rằng một người kiêu ngạo như Lý Thừa Ngôn nhất định sẽ dẫn theo bạn gái của mình.

Kết quả là khi một người xuất hiện thì ba người trong ký túc xá đều căng đầu nhìn ra ngoài cửa, cho rằng phía sau nhất định có người khác.

Nhưng không.

Lý Thừa Ngôn ngồi xuống, hỏi: "Cậu không muốn ăn sao?"

Tống Kỳ quay đầu lại, "Làm sao vậy, không phải đồng ý mang chị dâu tới đây sao?"

“Không có chị dâu ăn không được sao?” Lý Thừa Ngôn đưa thực đơn, “Ăn cái gì gọi đi.”

“Tiên nữ hạ phàm ở đâu, có cần giấu kĩ vậy không?” Tống Kỳ than thở, nhưng anh vẫn thành thật cầm thực đơn gọi món.

“Năm người sáu món cũng coi như được rồi.” Anh nói.

“Học đếm kiểu gì vậy, năm người ở đâu ra? Là bốn người a." Bạn cùng phòng sửa lại.

Tống Kỳ ngẩng đầu lên: "Năm người, tớ còn tưởng rằng bạn gái của lão Lý cũng sẽ tới, cho nên có sáu người, hiện tại không tới, chỉ có năm người."

Nói xong, anh lại nhìn đồng hồ, "Học tỷ Dụ Y chắc giờ đã đến rồi."

“Học tỷ Dụ Y?"

Không chỉ có những người bạn cùng phòng khác kinh ngạc mà cả Lý Thừa Ngôn, anh ngước mắt lên liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Trong nháy mắt, tim đập lỡ một nhịp.


"Học tỷ Dụ Y!" Tống Kỳ giơ tay chào.

Dụ Y đã thay đổi khuôn mặt mộc mạc thường ngày của cô, hôm nay cô thay một chiếc váy dài, mái tóc được uốn xoăn và cũng trang điểm nhẹ, trong sáng và xinh đẹp.

Khi mấy người ngây người nhìn chằm chằm, cô đi đến chỗ ngồi bên cạnh Lý Thừa Ngôn, hỏi: "Đã gọi đồ ăn chưa?"

“Vẫn còn đang gọi món, sư tỷ còn muốn ăn cái gì?"

Dụ Y nhận lấy, kiểm tra mấy món ăn chính, gọi người phục vụ đưa thực đơn.

Chỉ trong mấy phút gọi món mà Tống Kỳ cùng với những người khác vẫn há hốc mồm, hàm không khép lại được và vẫn còn ngơ ngác.

Lý Thừa Ngôn gõ bàn nhắc nhở mấy người chú ý quản lý biểu cảm.

Nói đến đây, anh cũng không khá hơn là bao, mắt vẫn chưa từng rời khỏi Dụ Y từ lúc cô gọi món đến giờ, điều này cho thấy anh càng bình tĩnh thì trong lòng càng náo động.

Tại sao học tỷ lại đến?

Tống Kỳ hoàn hồn lại, nói: "Sư tỷ, Lão Lý rất bội bạc, cậu ta không mang bạn gái đến đây."

Dụ Y nghiêng đầu nhìn Lý Thừa Ngôn, nhếch môi cười.

Lý Thừa Ngôn sắp bị giết đến phát điên rồi.

Vị trí trái tim hình như lại bị mèo cào, không an toàn.

“Tiền bối hôm nay ăn mặc đẹp quá, là sắp đi gặp bạn trai của chị à?” Tống Kỳ trêu đùa hỏi, anh biết Dụ Y chưa có bạn trai nên chỉ nói đùa thôi.

Không ngờ, Dụ Y thế mà lại gật đầu thừa nhận: "Phải đấy."

Giọng điệu lạnh lùng như thế này đối với ba người kia mà nói nó giống như một quả bom, nhưng theo quan điểm của Lý Thừa Ngôn, đó là một quả bom hạt nhân.

"Học tỷ thật sự có bạn trai?" Tống Kỳ hỏi.

Dụ Y gật đầu.

Tống Kỳ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, "Thật sao?"

“Thật.” Dụ Y trả lời một cách đầy chắc nịch.

Lúc này Tống Kỳ liền hét lên "Tôi thất tình rồi, tôi thất tình rồi", những người phục vụ lần lượt bưng các món ăn lên.

Dụ Y để tóc dài, ăn cơm không tiện, quay đầu nhìn Lý Thừa Ngôn, ánh mắt ra hiệu cho anh đưa dây buộc tóc màu anh đào trên tay.

Cô nói: "Giúp em cột lại?"

Khi bom hạt nhân phát nổ, anh nhìn chằm chằm vào Dụ Y, không thể nhịn cười, vậy cũng tốt, chấp nhận số phận của mình, dù sao thì anh cũng đã bị ăn đến chết rồi.

Giữa lúc chiếc đũa rơi xuống vang lên âm thanh "Wtf", Lý Thừa Ngôn ôm lấy mái tóc dài của Dụ Y rồi anh buộc kiểu đuôi ngựa thấp cho cô bằng chiếc chun buộc tóc màu anh đào.


“Đây là cái tình huống gì vậy?!” Nhất thời có quá nhiều thông tin, đầu óc Tống Kỳ rối bời.

Dụ Y gật đầu nói: "Cám ơn anh, bạn trai."

“Không có gì, bạn gái.” Lý Thừa Ngôn cười lộ ra hàm răng trắng noãn.

"Wtf!!!"

Trong toàn bộ khu phòng bao riêng, âm thanh "Wtf" vang lên liên tục đến nỗi người phục vụ đang phục vụ thức ăn ở cửa đã phải đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, không có can đảm đi vào.

*

Đương nhiên, cả bữa cơm họ không thể ăn uống bình thường.

Hai người đều uống chút rượu, trong đầu hiện lên lần trải nghiệm đầu tiên, lần say rượu làm bậy đó đã trực tiếp đưa bọn họ đến một kết quả khác.

Dụ Y lúc đó có uống rượu, nhưng cô không say đến mức bất tỉnh, cô là người hôn anh trước vì bị sắc đẹp mê hoặc.

Vì vậy, nếu nhớ lại thì quả thật cô là người đưa anh lên giường.

"Sư tỷ, em có từng thấy qua không? Say thật thì không thể giương cờ."Lý Thừa Ngôn cười nói.

Dụ Y tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên: "Ý của anh là anh không hề say thật à?"

Gật đầu.

"Thế mà lần nào anh cũng nói là em đưa anh lên giường!" Dụ Y tức giận cười nói.

Lý Thừa Ngôn lại gật đầu, "Dù sao sư tỷ cũng rất lợi hại, một khi em muốn làm bậy, anh cũng không đủ sức chống cự."

Sau hai cú tấn công, anh đã bị hạ gục, cô đổi vị trí với Lý Thừa Ngôn, anh hôn lên mặt cô như một đứa trẻ, anh nói: "Nếu chúng ta đã công khai, vậy thì sau này anh sẽ không được gọi em là học tỷ nữa, được không?"

“Vậy thì anh muốn gọi là gì?"

“Dụ Y, Y Y, cá nhỏ, bảo bối..." Lý Thừa Ngôn càng nói càng nghe thấy ngấy dầu.

Dụ Y cảm thấy tức cười, nói: "Đàn em dưới khóa, suy nghĩ của anh hoang dã quá."

"Có những cái còn hoang dã hơn."

“Không được!” Hai tay Dụ Y đặt ở trước ngực, ra hiệu cự tuyệt.

Nhưng lời từ chối trở nên vô hiệu, Lý Thừa Ngôn, đã đưa cô đi cả đêm một cách hoang đường.

Dụ Y tiêu hao nhiều năng lượng vào đêm, vì vậy cô ngủ một giấc thẳng đến đến trưa.

Cô nhìn thấy mọi người trong nhóm chat liên tục gắn thẻ cô vào, họ đang hỏi cô liệu cô có thực sự đang yêu nhau với đàn em khóa dưới Lý Thừa Ngôn hay không.

Dụ Y vừa nhúc nhích, liền bị một tay ôm lấy.

Cô gõ chữ bằng một tay, trả lời: "Em xin giới thiệu, Lý Thừa Ngôn, người đàn ông của em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận