Cố Noãn nhìn xem cuộc gọi đã cúp máy, lập tức cho số điện thoại này vào danh sách đen và cất điện thoại vào túi xách...!hóa ra lý do hắn ta không ly hôn với cô là bởi vì...cổ phần.
Cố Noãn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng cô phát hiện mình không thể giữ bình tĩnh được vào lúc này.
Sau khi mượn hai cuốn sách, Cố Noãn rời khỏi thư viện.
Điện thoại lại vang lên, cô nhìn dãy số hiển thị là một số lạ, do dự một chút nhưng vẫn trả lời: "Xin chào, bạn là..."
Cố Noãn còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng nữ bên kia truyền đến.
Là Hứa Tử An.
Cô thật sự bực bội: "Cô đã xong chưa?"
"Cố tiểu thư, thật xin lỗi, tôi biết tôi không nên quấy rầy cô.
Xin lỗi, tôi thật sự yêu Mặc Thần, nhưng tôi sẽ không quấy rầy cô, tôi sẽ không tranh không đoạt Mặc Thần, tôi chỉ muốn âm thầm nhìn anh ấy là đủ."
Giọng nói của Hứa Tử An đặc biệt yếu đuối.
Cố Noãn siết chặt điện thoại, không biết cô ta đang giở trò gì?
"Hứa Tử An, tôi không rãnh lãng phí thời gian với cô, cô không cần phải giả vờ đáng thương với tôi, tôi không quan tâm đến thủ đoạn của cô, hơn nữa mặc kệ cô và Tiêu Mặc Thần có bao nhiêu ân ái, nhưng Tiêu Mặc Thần bây giờ là chồng của tôi, tôi mới không cần cô phải nhường..."
"Cố tiểu thư, tôi sai rồi, cô đừng tức giận có được không?" - Giọng nói Hứa Tử An đầy ủy khuất: "Tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô và Mặc Thần, cầu xin cô đừng đuổi tôi đi, cũng đừng dùng tiền làm nhục tôi, tôi không trách cô đã đẩy tôi xuống cầu thang, tôi nên cứ như vậy bất tỉnh, không nên tỉnh lại, là tôi đã quấy rầy đến hai người."
Cố Noãn vốn muốn tắt máy, nhưng khi nghe điều ghê tởm mà Hứa Tử An nói, cô lạnh lùng đáp: "Đã biết vậy thì cô tiếp tục bất tỉnh đi."
Cố Noãn dứt khoát cúp điện thoại, cô cảm thấy Hứa Tử An này thật khó hiểu.
Gọi cho cô khoe khoang sức mạnh, sau đó lại gọi để thế hiện sự yếu đuối.
Thực sự đất nước thiếu nợ cô ta giải diễn viên xuất sắc nhất.
Tiêu Mặc Thần đang ở phòng họp.
Cảnh Dương cầm điện thoại di động vội vàng đi tớ, sắc mặt biến đổi: "Nhị gia...!Hứa tiểu thư...cô ấấy..."
Trong bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu.
Trên mặt đất chất đầy đóng khói bụi.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.
Tiêu Mặc Thần đi tới: "Cô ấy thế nào?"
"Bệnh nhân được đưa tới kịp thời, nhưng ý chí sinh tồn của cô ấy rất yếu, vẫn còn đang tiến hành phẫu thuật, ngài hãy chuẩn bị tinh thần sẵn sàng."
Tiêu Mặc Thần nắm lấy cổ áo của bác sĩ: "Tôi không quan tâm các người làm cách nào, nếu Tử An xảy ra chuyện, bệnh viện này sẽ biến mất ở A thành."
"Thưa ngài...!xin đừng kích động...chúng tôi...!nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần cực kỳ u ám.
Cửa phòng phẫu thuật lại đóng lại.
Dì Châu cũng ở đây, nhìn vẻ mặt của Tiêu Mặc Thần vô cũng kinh hãi: "Thiếu gia, lúc đó hình như Hứa tiểu thư nghe điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì ở trong phòng ngủ khóc.
Tôi mang canh táo đỏ lên cho cô ấy, cô ấy cũng không có mở cửa cũng không nói gì.
Tôi cảm thấy có chút kỳ liền đẩy cửa ra thì phát hiện..."
Dì Châu có vẻ tự trách.
Giọng Tiêu Mặc Thần căng thẳng: "Kiểm tra xem sáng nay Tử An gọi điện thoại cho ai và nội dung cuộc gọi."
Cảnh Dương gật đầu: "Vâng."
Buổi chiều Cố Noan không ngừng nghĩ về những gì Hứa Tử An nói.
Tiêu lão gia cho cô 5% cổ phần Hưng Thịnh, và Tiêu Mặc Ninh cũng tiếp cận cô có vẻ vì số cổ phần này.
Cố Noãn nhanh chóng hẹn vị luật sư Trần hẹn gặp.
Ngồi ở quán cafe, Cố Noãn cuối cùng cũng đợi luật sư Trần tới.
"Xin lỗi Tiêu phu nhân, tôi đến muộn, có để cô đợi lâu không?"
"Không sao, tôi cũng đến không lâu."
Luật sư Trần nói thẳng vào vấn đề: "Tiêu phu nhân, liên quan đến việc sáng nay cô nói với tôi qua điện thoại, tôi cần xác nhận lại Tiêu phu nhân xác định mang 5% cổ phẩn Hưng Thịnh chuyển cho chồng cô là ông Tiêu Mặc Thần."
Cố Noãn gật đầu: "Đúng vậy.
Luật sư Trần có thể soạn thảo một hợp đồng ngay lập tức không?"
"Được, đợi một chút liền xong."
Lấy được hợp đồng chuyển nhượng xong, Cố Noãn gọi cho Cảnh Dương: "Trợ lý Dương, tôi muốn gặp Tiêu tiên sinh."
Giọng nói của Cảnh Dương có chút kỳ lạ: "Phu nhân, Nhị gia hiện đang bận, tôi sẽ nói với ngài ấy.
Phu nhân có việc gấp gì sao?"
Cố Noãn nhận ra thanh âm của Cảnh Dương không đúng, lại đáp: "Làm phiền anh rồi, xin lỗi."
"Không sao." - Cảnh Dương cau mày: "Phu nhân, hôm nay cô và Hứa tiểu thư có liên lạc điện thoại sao?"
Cố Noãn đáp: "Um." - sau đó lại nói: "Có chuyện gì sao?"
Sao lại đột nhiên hỏi cô vấn đề này.
Cảnh Dương sau khi cúp điện thoại của Cố Noãn liền đi về phía phòng bệnh sau phẫu thuật của Hứa Tử An, nhìn bóng người lạnh lùng đứng ở cửa phòng bệnh.
"Nhị gia, ngài cho tôi đi tra, tôi đã tra được." - Cảnh Dương lấy ra một cái máy ghi âm: "Đây là đoạn ghi âm cuộc gọi giữa Hứa tiểu thư cùng...!phu nhân lúc 10h14p sáng nay."
Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm, hắn cầm máy ghi âm lên, áp sát vào tai, lắng nghe giọng nói của hai người vang lên.
Giọng nói cầu xin của Hứa Tử An.
Còn có giọng của 'Cố Minh Châu' nói: "Đã biết vậy thì cô tiếp tục bất tỉnh đi."
Chiếc mây ghi âm bị biến dạng do lực tác động, thanh âm dừng lại đột ngột.
Tiêu Mặc Thần đem máy ghi âm hung hăng ném xuống đất, vỡ tan tành.
Cố Noãn cầm hợp đồng chuyển nhượng trong tay, cô định ngày mai liên hệ với Tiêu Mặc Thần và đưa cho hắn hợp đồng này, tiện thể có thể hỏi hắn nếu cô trả cổ phần liệu có thể ly hôn sớm không?
Dù sao cũng hắn cũng phải lấy lại vị trí Tiêu phu nhân cho người mà hắn yêu.
Chờ đến tối, Cảnh Dương cũng không liên lạc lai, ăn tối xong Cố Noãn ngồi trên ghế sô pha xem lại hợp đồng rồi đặt nó vào tủ tài liệu dưới bàn cafe.
Cô nghĩ ngày mai hắn nhìn thấy hợp đồng này, sẽ vui vẻ tha cho cô.
Đặt tay lên bụng, cảm nhận được chuyển động dưới lòng bàn tay, Cố Noãn cong khóe môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp trên gương mặt trắng nõn.
Cô nghĩ, cô và con của mình sắp có cuộc sống yên bình.
Bỗng nghe thấy tiếng xe đi vào sân biệt thự.
Cố Noãn vội vàng đứng lên, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám nhạt bước xuống xe, Tiêu Mặc Thần mở cửa, đã nhìn thấy Cố Noãn đứng ở cửa.
Cố Noãn nhận thấy lúc này hắn rất hung hãn, vẻ mặt rất nghiêm túc, cô hơi lùi lại một bước và nói: "Tiêu tiên sinh, tôi có đồ muốn cho anh...!chiều nay tôi đã liên lạc với..."
CHÁT.
Tiêu Mặc Thần giơ tay lên, một cái tát rơi trên mặt Cố Noãn.
Gương mặt cô tê rần, đầu ốc choáng váng, ngã nhào xuống đất.
Tai cô ù đi, Cố Noãn mở to mắt, cô thậm chí còn cảm nhận được vị máu tanh ở khóe môi mình.
Hăn đột nhiên siết lấy cổ cô, trong mắt hiện lên tia máu đỏ ngầu, giọng nói như tử thần vang bên tai cô: "Cố Minh Châu, nếu Tử An xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô."
Cố Noãn không thể thở được, nhìn người đàn ông đang siết lấy cổ mình mang theo sự căm hận ngút trời.
Cô không phản kháng cũng không nói gì, nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt rơi xuống...
Lập tức Tiêu Mặc Thần buông cô ra, đứng lên, cao cao tại thượng nhẹ giọng: "Cố Minh Châu, mang theo nghiệt chủng trong bụng của cô, cút càng xa càng tốt."
Cố Noãn đã không còn nghe rõ lời hắn nói nữa.
Bụng cô đột nhiên đau dữ dội, dưới chân thấm ướt máu tươi...
Cô nằm co người dưới sàn nhà, bằng ý chí lớn nhất, cố gắng túm lấy gấu quần người nào đó: "Tiêu tiên sinh...van xin ngài..."
Hãy cứu con tôi.
Cố Noãn cảm thấy không thở được, nhưng cô nắm chặt gấu quần hắn không buông, cô lúc này không còn quan tâm lý do hắn tức giận nữa, cô chỉ cảm thấy cô và các con của cô dường như sắp xa nhau.
Cơn đau làm Cố Noãn mất đi ý thức, bàn tay siết lấy gấu quần từ từ buông ra, vang vằng bên tai là tiếng hét của ai đó, cô muốn mở mắt nhưng không thể nhìn rõ, chỉ cảm nhận được một bàn tay vòng qua cổ cô.
Sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, gục đầu vào ngực ai đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...