Bụng Cố Noãn dần dần lớn lên, vì mang song thai cho nên lớn hơn bình thường, gần đây cô lại thích ngủ, cô nghĩ có lẽ phải đền trường làm thủ tục bảo lưu.
Gần đây Tiêu Mặc Thần đối với cô tốt đến mức khó tin.
Vì sợ đến trường làm thủ tục sẽ bị Tiêu Mặc Thần phát hiện thân phận, dù sao trường học vẫn lưu rất nhiều thông tin của cô, cho nên cô đã gọi cho Cố Khang nhờ ông làm giúp thủ tục, cũng thông báo cho ba mình rằng mình đã mang thai.
Bên này, Cố Minh Châu nghe được thông tin Cố Noãn mang thai, điều này chug minh Tiêu Mặc Thần lời đồn bất lực chính là tin đồn nhảm.
Cô ta hối hận đến chết.
Lúc này, Cố Minh Châu nhận được một tin nhắn từ Cố Noãn, liền đồng ý gặp mặt.
5h30 chiều.
Cố Noãn ngồi bên cửa sổ trong quán cafe, đột nhiên tiếng giày cao gót cực kỳ chói tai, không khí xung quanh nồng nặc mùi cafe đột nhiên xem vào một mùi nước hoa của phụ nữ.
Cố Noãn ngẩng đầu nhìn thấy Cố Minh Châu đi tới, mặc váy ôm hông ngực chữ V màu đỏ, mặt trang điểm đậm.
Cố Minh Châu gọi phục vụ một ly cafe, phục vụ nhìn Cố Noãn, cô chỉ nói: "Một ly trà gừng ấm."
Phục vụ rời đi, Cố Minh Châu cười lạnh: "Cô vẫn cái bộ dạng nghèo hèn như xưa, không ngờ trở thành Tiêu phu nhân, bản chất nghèo hèn của cô vẫn không thay đổi.
Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, tôi còn có hẹn."
Khi Cố Minh Châu nói chuyện, mắt cô ta dán vào chiếc vòng tay kim cương màu hồng trên cổ tay Cố Noãn.
Tất cả những thứ này vốn dĩ thuộc về cô ta, đều là do Cố Noãn, bằng không, hiện tại cô ta chính là Tiêu phu nhân.
"Cô đang giấu giếm điều gì phải không?" - Cố Noãn lạnh lùng nhìn cô ta: "Em gái không định nói cho tôi biết sao?"
Hai chữ em gái, cắn cực nặng.
Cố Minh Châu mạnh miệng: "Tôi giấu giếm cái gì, tôi có gì phải giấu giếm?"
Cố Noãn nói ra ba chữ: "Hứa, Tử, An."
Cố Minh Châu suýt chút làm đổ cafe, ánh mắt lảng tránh: "Cô đang nói cái gì, tôi không hiểu."
Cố Noãn nhìn Cố Minh Châu với ánh mắt ngày càng lạnh lùng: "Không cần giả vờ, tôi đã biết cô đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang và cô ấy đã hôn mê đến giờ chưa tỉnh lại.
Cô không định nói gì với tôi sao?
"Cô ta vẫn chưa chết." - Giọng Cố Minh Châu trở nên sắc bén, chuyện đã lộ cô ta cũng không cần che giấu:
"Đung, là tôi đã đẩy cô ta xuống cầu thang.
Ai bảo cô ta uy hiếp tôi? Tôi rõ ràng là hôn thê của Tiêu Mặc Thần, cô ta thậm chí còn không đủ tư cách xách giày cho tôi.
Cô ta đã nhìn thấy tôi đi ra khỏi khách sạn với một người đàn ông, cô ta đã đe dọa và yêu cầu tôi tránh xa Tiêu Mặc Thần.
Đó là Tiêu gia, làm sao tôi có thể tránh xa, tôi vô tình đẩy cô ta xuống cầu thang, không ngờ không ngã chết cô ta đi, đúng là mạng lớn."
"Vậy cô đã sớm biết là Tiêu Mặc Thần sẽ trả thù cô, cho nên mới không muốn đến Tiêu gia."
"Đó là đương nhiên, hôn sự này tôi đã sớm biết.
Cố Noãn, cô chỉ là Tiêu phu nhân tạm thời, kẻ giả mạo sao có thể lâu dài, tôi mới chính là Cố Minh Châu, cuối cùng có một ngày, vị trí Tiêu phu nhân này sẽ là của tôi."
Từ hôm Cố Noãn nhìn thấy vết son trên người Tiêu Mặc Thần, cô đã đoán được đó là sự liều lĩnh của Cố Minh Châu.
"Được, vậy có cứ tới lấy đi, nhưng mà cô làm như vậy xứng đáng với Thẩm Quân Châu sao? Dù sao cô cũng là vợ của anh ta, còn mang thai con anh ta, cô làm vậy..."
"Chúng tôi đã sớm ly hôn." - Cố Minh Châu uống một ngụm cafe: "Mang thai, hừ, Cố Noãn, chính là cô ép tôi.
Nếu không phải vì cô, Thẩm Quân Châu làm sao đối xử với tôi như thế? Đều là tại cô, cô còn chiếm mất vị trí Tiêu phu nhân, tất cả những thứ này đều thuộc về Cố Minh Châu tôi, chính cô đã cướp của tôi."
Cố Noãn không nói nên lời, cô biết Cố Minh Châu là người vô lý, nhưng cô không ngờ cô ta có thể nói những lời thay trắng đối đen như vậy.
"Nhưng mà Cố Noãn, cô biết vì sao tôi thành công đẩy cô đi được không? Là do ba đã sớm biết chuyện này, còn giúp tôi che giấu, dù sao tôi mới chính là con gái mà ba yêu thương duy nhất."
Lòng Cố Noãn lạnh đi, cô không ngờ Cố Khang cũng biết.
"Không, ba sẽ không làm như vậy."
Đó chính là đem cô đẩy vào hố lửa.
"Sao lại không, ba đương nhiên sẽ che chở cho tôi, nói thật, coi như cô mang chuyện tôi cùng mẹ tôi bỏ thuốc cô nói ra, ba cũng sẽ không nói gì, cùng lắm thì mắng tôi vài câu mà thôi."
Buổi tối, Cố Noãn nằm ở trên giường suy nghĩ về những gì Cố Minh Châu nói.
Cô muốn gọi cho Cố Khang, nhưng lại sợ ông ấy gật đầu, như thế, Cố Noãn cô sẽ không biết phải làm sao.
Đang nằm, điện thoại cô chợt reo lên, nhìn thấy người gọi đến, nước mắt cô chợt trào ra, giọng khàn khàn: "Mẹ."
Giọng Hạ Đồng dịu dàng vang lên: "Noãn Noãn, thật xin lỗi, là do mẹ quên mất, đều là lỗi của mẹ đã quên chuyện quan trọng như vậy."
Nước mắt Cố Noãn chảy dài như cô cố giữ giọng bình tĩnh: "Mẹ, không sao đâu, con biết mẹ bận rộn."
"Noãn Noãn, con bây giờ vẫn ở ký túc xá sao? Ba con đối xử với con thế nào? Con có phải chịu ủy khuất gì không?
Có gì thì nố với mẹ, lần sau mẹ nhất định sẽ không quên sinh nhật của con."
Khi Hạ Đồng hỏi cô có chịu ủy khuất gì không, Cố Noãn gật đầu nhưng miệng lại nói: "Không, ba đối với con rất tốt."
Làm sao cô có thể khiến mẹ cô ở tận nước M còn phải lo lắng cho cô.
Hai người trò chuyện cho đến khi cô nghe tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới, là Tiêu Mặc Thần trở về cô liền kiểm cách tắt máy.
Vừa cúp điện thoại, Tiêu Mặc Thần đã đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn đồng hồ trên tay liền nói: "Sao còn chưa ngủ."
Cố Noãn nhẹ giọng, cô bây giờ là Tiêu phu nhân cho nên phải làm cho tốt: "Chờ anh."
Tiêu Mặc Thần có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, anh nới lỏng cà vạt, cởi bộ vest treo lên móc áo, bước tới hôn nhẹ lên má cô: "Ngủ sớm đi, nghe dì Châu nói, buổi chiều em đi ra ngoài, sớm nghỉ ngơi một chút."
Cố Noãn mỉm cười đáp: "Buổi chiều tôi ra ngoài gặp em gái một chút."
Tiêu Mặc Thần chỉ sợ cô tự nhốt mình trong nhà buồn bã như lần trước, cho nên có thể ra ngoài chơi thì rất tốt.
"Um, ra ngoài đi chơi cũng tốt, đừng nhốt mình buồn chán trong nhà nữa.
Nhưng ra ngoài phải chú ý cẩn thận, em và em gái đi chơi nhiều một chút cũng tốt."
Cố Noãn khẽ cau mày, không đáp, nằm xuống nói: "Vậy tôi ngủ đây."
Sau khi Tiêu Mặc Thần tắm xong, anh nằm lên giường nhìn thấy cô gái quay lưng về phía mình, vươn tay ôm cô vào long tựa trán cô vào ngực anh.
Cố Noãn không ngủ được.
Cô nghĩ xem đàn ông đúng là dạng dùng thân dưới suy nghĩ, nói không chừng Tiêu Mặc Thần nhìn thấy Cố Minh Châu ăn mặc thiếu vải kia liền bị cô ta thu hút rồi.
Lại nói trước kia Tiêu Mặc Thần không thiếu tin tức tình ái trăng hoa.
Cô nhắm mắt lại, dụi mạnh, tay không an ổn kéo mền, muốn ra khỏi lòng ngực của anh ta.
Tiêu Mặc Thần cho rằng cô gặp ác mộng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô an ủi.
Cố Noãn đông cứng lại, huyết dịch dường như động lại.
Cô không muốn yêu thích Tiêu Mặc Thần nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân, rõ ràng biết anh không thích cô, nhưng cô vẫn không khỏi muốn được ở gần anh.
Cô đã yêu Tiêu Mặc Thần.
Cô không muốn yêu thích Tiêu Mặc Thần nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân, rõ ràng biết anh không thích cô, nhưng cô vẫn không khỏi muốn được ở gần anh.
Cô đã yêu Tiêu Mặc Thần.
Buổi sáng, Cố Noãn tỉnh lại muốn xuống giường nhưng vẫn bị Tiêu Mặc Thần ôm cứng trong tay.
Cô muốn đi vệ sinh nhưng cũng không muốn làm anh thức giấc, liền kéo một con gấu bông lại, nhẹ nhàng thay thế nó vào vị trí của mình.
Từ phòng tắm bước ra, cô đi xuống lầu chuẩn bị ăn sáng thì Tiêu Mặc Thần vẫn còn ngủ.
Tiêu Mặc Thần chỉ cảm thấy cô gái hắn ôm trong lòng có chút mập mạp...
Anh đang trong giấc ngủ, nửa mê nửa tỉnh, tự hỏi tại sao chỉ trong một đêm mà cô lại tăng cân nhiều như vậy.
Đưa tay bóp nhẹ eo cô, Tiêu Mặc Thần càng cảm thấy không đúng, nhưng mà dù cô có mập, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô, Tiêu Mặc Thần cứ thế suy nghĩ trong giấc ngủ.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào mí mắt của anh.
Tiêu Mặc Thần mở mắt, nhìn trong lòng một con gấu bông, mặt đen đi.
Anh sẽ không ôm cái con gấu bông này ngủ cả đêm chứ?
Khó trách sao anh cảm thấy sao cô lại mập lên nhiều như vậy.
Anh sờ vị trị kế bên, vẫn còn chút ấm áp, xem ra rời đi không lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...