Cố Noãn trời vừa sáng liền thay một bộ quần áo mới mua mà Thấm Quân Châu đưa tới, nhìn qua bộ quần áo, là phong cách cô yêu thích.
Cô chỉ có thể thầm cảm ơn Thẩm Quân Châu, sau đó cầm dù rời khỏi khách sạn.
Đêm qua mắc mưa lớn, hiện tại toàn thân cô khó chịu, cổ họng đau rát, nghẹt mũi khó thở.
Cánh tay phải đau đến không nhấn lên nổi.
Cố Noãn rời khỏi khách sạn, trời bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, lạnh lẽo, đi qua một tiệm thuốc, do dự một chút liền đi vào.
Cũng may đêm qua cô có mượn ít tiền từ Thẩm Quân Châu, muốn buổi sáng đón xe về nhà.
Mua thuốc cảm dành cho người mang thai, sau đó đón xe quay về biệt thự.
Vừa mới đi vào nhà, Cố Noãn vừa thay xong giày liền ngẩng đầu gọi: "Dì Châu ơi."
Dì Châu nghe được thanh âm từ phòng khách, nhìn thấy người đã trở về vội nói: "Phu nhân, cô đã trở về rồi, tối qua cô đi đâu, điện thoại cũng không gọi được, thật sự làm tôi lo chết đi được."
Điện thoại của cô...!ở bên trong xe của Tiêu Mặc Thần, Cố Noãn cũng không nói gì thêm.
"Con không sao, dì Châu, xin lỗi để cho dì lo lắng."
Cố Noãn trong lòng ấm áp, nhìn khuôn mặt hiền từ của dì Châu: "Dì Châu, hôm qua con ở...!nhà một người bạn, dì xem không phải bây giờ con đã quay về rồi sao?"
"Ôi, phu nhân, tay của cô bị sao vậy?"
Dì Châu nhìn thấy tay Cố Noãn đang quấn băng gạc, nhẹ nhàng nâng tay cô lên lo lắng nói: "Phu nhân, sao tay của cô lại bị thương, sao lại không cẩn thận như vậy."
"Con không sao, chỉ là không cẩn thận bị té ngã mà thôi." - Cố Noãn đi vào phòng khách, nhìn thấy sự lo lắng của dì Châu liền cảm thấy ấm áp trong sự lạnh lẽo của căn biệt thự này, không muốn dì Châu lo lắng, cô nũng nịu nói:
"Dì Châu, hôm qua con bị mắc mưa, bây giờ có chút cảm, con đói quá, lại muốn ăn cháo bí đỏ của dì."
Dì Châu mỉm cười: "Phu nhân, cô nằm trên ghế sô pha đợi tôi một lát, tôi sẽ nấu xong nhanh thôi."
"Dì Châu, anh ta có ở đây không?"
"Tiêu thiếu gia đã đi ra ngoài tìm cô rồi."
Hắn đi tìm cô? Cố Noãn coi như dì Châu đang an ủi mình, không để trong lòng.
Trở về nơi quen thuộc, cô đã cảm thấy hơi buồn ngủ, lại thêm vừa đau vừa mệt, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Dì Châu đi vào bếp chuẩn bị nấu cháo mới nhớ đến việc báo cho Tiêu Mặc Thần, vội vàng lấy điện thoại gọi cho
Tiêu Mặc Thần nhưng không có ai nhận.
Sau đó liền nhấn số của Cảnh Dương: "Trợ lý Dương, phu nhân đã trở về, tôi gọi điện thoại cho Tiêu thiếu gia không được.
Cậu hãy báo cáo cho Tiêu thiếu gia biết, ngài ấy đã ra ngoài từ sớm."
Lúc này, Tiêu Mặc Thần chạy dọc theo con đường hôm qua tìm kiếm một lượt, xe dừng lại chính điểm đêm hôm qua dừng lại, anh đi tìm tiệm thuốc gần nhất.
"Đêm qua, khoảng 11h, cô có thấy một cô gái, hai mươi tuổi, bề ngoài khá xinh đẹp."
Dược sĩ nghe miêu tả, bất đắc sĩ nói: "Thưa anh, đêm qua có rất nhiều cô gái xinh đẹp đến mua thuốc...!người mà anh muốn tìm có đặc thù gì không?"
Tiêu Mặc Thần nhẫn nhịn hồi lâu: "Đôi mắt rất đẹp...không phải rất to, nhưng rất đẹp."
Câu này, nói cũng như chưa nói.
Dược sĩ cũng không nhớ ra được.
Tiêu Mặc Thần hỏi: "Ở đây là giám sát bên trong và bên ngoài không?"
Dược sĩ gật đầu: "Có, anh chờ một chút, tôi liền đi lấy giám sát cho anh."
Trên màn hình, thứ hiển thị đầu tiên là sự giám sát bên ngoài cửa hàng.
Sau khi vô số bóng người đi vào, Tiêu Mặc Thần có chút bực bội, nhưng lại bỏ lỡ nên đè nén cơn bực bội, từng phút từng giây không bỏ sót một giây nào.
Cuối cùng, là lúc 11h15 tối.
Một bóng dáng quen thuộc mặc chiếc áo khoác màu da bò đang cầm chiếc ô màu tím đi vào hiệu thuốc.
Người cô ướt sũng, tóc ướt đẫm, môi tái nhợt vì lạnh, cô hỏi dược sĩ: "Chồng của em bị đau dạ dày, cho em thuốc dạ dày."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, người phụ nữ mang thai con của hắn, không biết cầm ô đàng hoàng, không mặc áo nhiều một chút, lạnh đến phát bệnh thì phải làm sao?
Mua thuốc xong, cô ấy liền đi.
Tiêu Mặc Thần điều chỉnh camera giám sát bên ngoài nhà thuốc, tiếp tục quan sát xem cô đi về hướng nào.
Màn hình bên ngoài trời mưa đều không rõ ràng.
Ngay khi cô chuẩn bị đi ra khỏi phạm vi camera liền đột nhiên té ngã, nằm trên mặt đất, một lúc sau mới chậm rãi cử động.
Khi đứng lên, một tay cô bảo vệ phần bụng, một tay cầm lấy dù tiếp tục chạy đi.
Khi Tiêu Mặc Thần nhìn thấy cô ngã nhào trong màn hình, ngón tay không khỏi nắm chặt thành quyền, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Mưa rất lớn, cô ta lại đi mua thuốc cho anh.
Quay lại vội vàng đến mức té ngã, hẳn là rất đau, nếu không cũng sẽ không đợi một lúc mới đứng lên, nhưng lúc đó, hăn làm gì, hắn gọi Cảnh Dương đến lái xe đi.
Tiêu Mặc Thần đi ra khỏi tiệm thuốc, trong lòng cực kỳ phiền muộn, từ trong túi rút ra hút mấy điếu thuốc, lái xe cũng không biết đi đâu, điện thoại cá nhân đã sạc pin ở nhà, từ trong cốp lấy ra điện thoại dự phòng, muốn gọi
Cảnh Dương hỏi tình hình, thì lại thấy có mười mấy cuộc gọi từ Cảnh Dương.
Còn có một tin nhắn: "Nhị gia, phu nhân đã về nhà."
Tiêu Mặc Thần vừa về đến nhà, đi vào bên trong liền nhìn thấy dì Châu đứng tại ghế sô pha, anh đi vào, nhìn thấy
Cố Noãn đang nằm trên ghế, dường như là đang ngủ.
Dì Châu đặt cháo xuống, nghiêng người nhìn người đang đi vào, sợ Tiêu Mặc Thần lại tức giận với Cố Noãn, vội vàng ngăn cản trước mặt anh, nhỏ giọng.
"Tiêu thiếu gia, phu nhân vừa trở về, thật sự rất mệt, thiếu gia đừng tức giận với phu nhân.
Phu nhân hẳn là đêm qua mắc mưa, có chút cảm mạo, tay cũng bị thương, thiếu gia..."
Tiêu Mặc Thân khi nghe tới tay bị thương thì nhíu mày, lách qua người dì Châu đi đến ghế sô pha, nhìn thấy Cố Noãn ngủ say, liền lên tiếng: "Đi lên lầu mang mền xuống."
Nghe vậy dì Châu vội chạy lên lầu lấy mền, có vẻ thiếu gia sẽ không tức giận với phu nhân nữa.
Tiêu Mặc Thần cúi người, ánh mắt tư trên mặt cô rơi xuống tay phải của cô, nhìn lớp băng gạc trên tay, cổ họng lăn một chút, đột nhiên cảm thấy nghiên thuốc lá, đưa tay sờ lên túi, lấy hộp thuốc lá ra.
Châm một điếu thuốc.
Vừa hít một hơi, Cố Noãn lật người lại, dường như cảm thấy có chút đau nhức, ngứa cổ, ho khan một tiếng.
Tiêu Mặc Thần lập tức xoay người, dập điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn.
Dì Châu mang mền xuống, định đắp lên người cho Cố Noãn, Tiêu Mặc Thần đã nhận lấy chiếc mền, đắp lên người
Cố Noãn, nhàn nhạt nói: "Dì đi xuống đi."
Dì Châu nhìn Tiêu Mặc Thần, sau đó lại nhìn Cố Noãn, đang định quay về phòng bếp, nhớ tới Tiêu Mặc Thần buổi sáng cũng đi ra ngoài chưa ăn gì liền nói: "Thiếu gia, ngài buổi sáng cũng chưa ăn gì, tôi có nấu món cháo mà phu nhân thích, vừa mới nấu xong, bây giờ vẫn còn nóng, phu nhân còn ngủ, ngài có muốn ăn một chút không?"
"Ừm."
Tiêu Mặc Thần ánh mắt rơi vào bát cháo trên bàn: "Đây là món cô ta thích?"
Dì Châu gật đầu: "Vâng, phu nhân thích ăn cháo bí đỏ."
Đợi dì Châu đi, Tiêu Mặc Thần ngồi trên ghế sô pha, uống một ngụm cháo, cháo gì lại ngọt như vậy, cô ta lại thích, xem ra phụ nữ đều thích đồ ngọt.
Uống cháo xong, Tiêu Mặc Thần lấy ra từ trong túi một chiếc điện thoại.
Là điện thoại của cô, đã bị vỡ màn hình, tối hôm qua bị hắn ném một cái, bây giờ đều không có mở lên được.
Nhưng mà bức ảnh người đàn ông kia xuất hiện trên màn hình đã khắc rõ ràng trong đầu của hắn.
Cô ta vậy mà lưu lại ảnh chụp của Hạ Lan Đông Khiêm, dựa vào tính cách của Tiêu Mặc Thần, bây giờ chắc chắn đã không nhịn được mà phát hỏa, giày vò cô.
Nhưng mà lại nhớ đến những gì trong giám sát của cửa hàng thuốc.
Trong cơn mưa lớn, cô đi mua thuốc cho hắn.
Té ngã trong mưa.
Tiêu Mặc Thần siết chặt điện thoại, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say, làn da trắng như sứ, lông mày tinh tế, hơi nhíu lại, dường như đang gặp phải ác mộng, trên trán đổ một tầng mồ hôi.
Cố Noãn hơi run rấy, mê sảng.
Tiêu Mặc Thần đứng lên, đến gần, muốn nghe xem cô đang nói gì.
Nhưng mà thanh âm của cô quá nhỏ.
Anh cúi người, đem tai mình đặt gần môi cô, muốn nghe một chút, cô mơ thấy cái gì mà sợ hãi đến như vậy
"Lục…..Lục Hàn Thâm."
Giọng nói sợ hãi của cô làm cho toàn thân anh run lên.
Cô hoảng sợ như vậy trong cơn mơ...!chính là sợ hắn?
Tiêu Mặc Thần cầm điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ, mở cửa và hút từng điếu một.
Không thể giải thích cảm giác trong lòng mình là gì, thích cô ta, nực cười, làm sao có thể.
Hắn ghét cô còn không kịp đây.
Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn tắc nghẽn chỉ vì cô sợ hãi hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...