Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn


Cố Noãn vội mở khóa, run rẩy mở danh bạ, nhấn vào một dãy số.
Bất kể đối phương là ai, cô vội hét lên khi màn hình sáng lên.
“Cứu… cứu tôi với.”
Chiếc điện thoại di động bị giật đi và ném xuống đất với một lực rất lớn.
Chân hắn dẫm lên màn hình điện thoại, màn hình điện thoại đột nhiên chuyển sang màu đen.
Tia hy vọng cuối cùng của Cố Noãn tan vỡ, nhìn điện thoại tối đen, ngước mắt lên nhìn hắn ta, khàn giọng: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi khuyên anh nên mở to mắt ra mà nhìn, Tiêu gia không phải là người mà anh có thể chọc nổi.”
Lời Cố Noãn nói ra, trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Vẻ mặt của mấy người đàn ông trong phòng rõ ràng đã thay đổi.
Có một người tiến đến thuyết phục: “Trầm ca, là người của Tiêu gia… chúng ta vẫn là… thả đi, nếu không chỉ e Tiêu Mặc Thần…”
Người đàn ông được gọi là Trầm ca có chút do dự, không ngờ cô gái mà hắn vô tình kéo vào phòng lại là người phụ nữ của Tiêu Mặc Thần.
“Sợ cái gì?” - Đột nhiên có một người nào đó lên tiếng: “Tiêu gia, chẳng phải chính là tên phế vật Tiêu Mặc Thần? Chỉ là một tên phế vật không làm được phụ nữ, Trầm ca, sợ hắn làm cái gì.

Tiêu gia lấn áp chúng ta trên thương trường, bây giờ nữ nhân của hắn rơi vào tay chúng ta, tất nhiên chúng ta phải chơi thật vui vẻ.”
Người đàn ông tên là Trầm ca chỉ do dự một chút, nhìn Cố Noãn với nụ cười ghê tởm: “Nói cũng đúng, tiểu mỹ nhân, chắc hẳn em đi theo tên phế vật Tiêu Mặc Thần đó chính là ủy khuất em, phụ nữ cũng không làm được thì còn gọi cái gì là đàn ông… không bằng đi theo anh trai này.”
“Trầm ca, nếu bị Tiêu Mặc Thần phát hiện… thì phải làm sao?” - Có người vẫn lo lắng.
“Phát hiện thì phát hiện, tôi đụng vào phụ nữ của hắn, hắn có thể đi khắp nơi nói sao? Tôi hôm nay chơi phụ nữ của Tiêu Mặc Thần thì hắn có thể làm gì tôi? Hơn nữa thứ đó của hắn đã phế rồi, tiểu mỹ nhân đi theo hắn, không phải rất lãng phí sao?”

Cố Noãn nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ cho thanh âm không run rẩy: “Anh dám chạm vào tôi một chút thử xem, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người.”
Trầm Dương đêm nay uống khá nhiều rượu, bây giờ say khướt, cộng thêm lời kích động của những người xung quanh, còn có sự ủng hộ của gia đình, hiện tại đang rất hưng phấn.
“Để tôi xem tên phế vật Tiêu Mặc Thần có thể làm gì chúng tôi.” - Trầm Dương đưa tay, một tên đàn em hiểu ý đưa hắn một ly rượu, nhìn thấy thứ chất lỏng màu vàng và có thứ gì đó hơi đục bên trong.
“Nào, tiểu mỹ nhân, uống ly rượu này, anh trai sẽ khiến em sướng lên trời.”
Cố Noãn gắt gao cắn môi, cô biết rõ bên trong ly rượu kia là cái gì, nhưng bất luận cô có vùng vẫy ra sao cũng vô ích.
Chất lỏng trong ly vẫn tràn vào cuống họng Cố Noãn, cô yếu ớt nhắm mắt lại.
Ngay khi chiếc áo bị xé toạc lộ ra bờ vai, một tiếng ầm vang lên, cánh cửa phòng bao bị dùng lực từ bên ngoài đẩy vào.
“Kẻ nào lớn gan như vậy, muốn tìm chết?” - Một giọng tức giận của người đàn ông vang lên, trợn mắt nhìn người từ bên ngoài bước vào.
Mang theo cái lạnh từ địa ngục, đôi mắt của hắn ẩn chứa sóng gió ngập trời.
Tiêu Mặc Thần bước vào, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ánh mắt nhìn vào bên trong phòng, trên mặt đất một thân ảnh mảnh mai nằm trên tấm thảm màu đỏ, tóc che gần hết khuôn mặt, quần áo bị xé rách, lộ ra bả vai trắng nõn nà.
Dường như vô hồn, nằm trên thảm bất động.
Tiêu Mặc Thần đi tới, ôm cô lên.
Toàn thân Cố Noãn run lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nước mắt chảy ra, cô vùi mặt vào trong ngực anh: “Tiêu Mặc Thần…”
“Ừm.” - Anh đáp lại, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng cô: “Tôi tới rồi.”
Chỉ bằng một câu nói đơn giản, Cố Noãn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh ấy đến, anh ấy cuối cùng đã đến.
Cảnh Dương vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, đi tới trước mặt Tiêu Mặc Thần: “Tiêu tổng.”
Tiêu Mặc Thần đỡ Cố Noãn lên, nhờ Cảnh Dương đỡ lấy, lập tức cởi áo khoác bên ngoài ra, đưa cho Tiêu Mặc Thần, anh ngay lập tức nhận lấy, khoác lên bờ vai của Cố Noãn.

Anh nhìn một vòng quanh căn phòng, đôi mắt của anh ngập tràn sự lạnh lẽo, tạo một áp lực vô hình khiến mọi người đều choáng váng.
Ánh mắt anh cuối cùng dừng trên thân Trầm Dương đang sững sờ, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Mày vừa mới hỏi, tao có thể làm gì mày phải không?”
Một khẩu súng lạnh lẽo chĩa vào trán Trầm Dương, giọng điệu của anh nhẹ nhàng như đang tán gẫu: “Là như vậy.”
Trầm Dương trợn tròn mắt, những kẻ khác trong phòng đều sợ ngây người, Trầm Dương run rẩy lên tiếng: “Không… mày không thể… tao là…con trai của Trầm Phong, mày không thể…không.”
“Haha.” - Tiêu Mặc Thần cười chế nhạo: “Con trai của Trầm Phong, ai cũng không thể cứu được mày.

Ngày mai hãy để cha của mày đến nhạt xác đi.”
Anh nhìn về phía Cố Noãn, cô dường như cực kỳ kinh sợ, hiện tại cũng không tỉnh táo, gắt gao dựa vào vách tường, nếu không có Cảnh Dưỡng đỡ, có lẽ là không còn sức đứng lên.
Anh không yêu thích cô gái này.
Thậm chí còn rất ghét.
Nhưng cô là người phụ nữ của anh.
Là Tiêu phu nhân.
Tiêu Mặc Thần nhếch môi lạnh lùng, từ từ đưa nòng súng xuống và bóp cò.
Tiêu phu nhân làm sao có thể để cho người khác tùy ý bắt nạt.
Cố Noãn nghe thấy tiếng súng, toàn thân run rẩy, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy người đàn ông nằm trên sàn nhà.


Đôi mắt Cố Noãn mở to, đẩy Cảnh Dương ra, bước về phía trước, kéo tay Tiêu Mặc Thần: “Đừng…”
Cho dù Trầm Dương làm sai, nhưng Tiêu Mặc Thần làm vậy, sẽ liên lụy đến anh ấy.
Dùng súng làm tổn thương người khác ở nơi công cộng, không phải là điều nên làm…
Cô ôm chặt cánh tay Tiêu Mặc Thần, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh: “Tiêu Mặc Thần…”
Chỉ vừa gọi tên anh, đột nhiên Cố Noãn cảm thấy choáng váng, bàn tay ôm lấy tay anh cũng không còn sức lực, mắt tối sầm lại.
Cảnh Dương nhìn bóng dáng mảnh khảnh ngã xuống, giật mình: “Phu nhân.”
……
Lúc Cố Noãn tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm ở trong phòng ngủ.
Cô nhìn điện thoại, là 5h30 ngày hôm sau, vậy mà cô đã ngủ một ngày.
Cô hơi xoa đầu, đi xuống lầu thì nhìn thấy dì Châu đang bưng khay trà đi lên lầu: “Phu nhân, cô tỉnh rồi.”
Cố Noãn gật đầu, nhìn tách trà trong tay dì Châu, anh ta ở nhà sao?
“Dì Châu, Tiêu tiên sinh ở nhà sao?”
Cố Noãn nhớ đến những gì xảy ra ở Đế Vương, Tiêu Mặc Thần nổ súng làm bị thương Trầm Dương.
“Tiêu tiên sinh ở thư phòng.”
Cố Noãn nhận lấy khay trà từ tay dì Châu: “Để con làm, dì Châu đi xuống trước đi.”
Dì Châu nhớ đến bộ dạng đêm qua Tiêu tiên sinh bế phu nhân về nhà, có chút lo lắng: “Phu nhân, cô đã khỏe chưa, tôi đi làm vài món cho cô.”
Cố Noãn gật đầu: “Dạ, làm phiền dì.”
“Phu nhân, cô nói gì vậy? Làm gì có phiền đâu.”
Dì Châu đi xuống, Cố Noãn mang khay trà đến cửa thư phòng.
Còn chưa kịp gõ cửa, bên trong đã vang lên một giọng nói.

“Cô ấy dù sao cũng là Tiêu phu nhân của tôi.

Dù là tôi không thích cô ta, cũng không cho phép người khác ức hiếp, giữ lại cho hắn một cái mạng, là tôi đã cho Trầm Phong mặt mũi…”
Cô cau mày, có phải việc xảy ra đêm qua rất khó giải quyết, Trầm Phong khởi nghiệp thế giới ngầm, về sau tẩy trắng đầu tư bất động sản.
Dù sao cô chỉ dọa sợ hãi, nhưng Tiêu Mặc Thần đã bắn vào đầu gối của Trầm Dương.
Không còn nghe thấy giọng nói bên trong, Cố Noãn đưa tay gõ cửa.
“Ừ.” - Người đàn ông nhàn nhạt đáp.
Cố Noãn bước vào thư phòng, đặt tách trà trong tay trước mặt Tiêu Mặc Thần, nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, nhỏ giọng nói: “Tiêu tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn tôi.” - Tiêu Mặc Thần đưa mắt nhìn cô, bàn tay cầm chiếc bút máy, thản nhiên nói: “Cô là vợ của Tiêu Mặc Thần tôi, nếu bị bắt nạt như vậy khác gì đánh mặt của tôi.

Đêm khuya cô tìm đến những nơi đó, là biết cô đơn đến mức nào? Hay là trách tôi không có cách nào thỏa mãn cô?”
“Nhưng mà, Cố Minh Châu, là vợ của Tiêu Mặc Thần tôi, ai cho phép cô ra ngoài câu tam đáp tứ? Hãy thu lại những chiêu trò trước kia của cô đi.”
Đối mặt với sự mỉa mai của hắn, Cố Noãn không phản bác, chỉ cúi đầu: “Tối qua là sinh nhật của bạn tôi, tôi cho là đó là phòng mà bạn tôi đặt trước, không ngờ là đi nhầm phòng, xin lỗi đã gây phiền phức cho anh.”
Cố Noãn có chút áy náy, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc Thần: “Trầm gia khá có thế lực ở A thành, Trầm Phong chỉ có một đứa con trai là Trầm Dương, anh làm tổn hại hắn ta…chỉ sợ… gặp rắc rối.”
“Ngậm miệng! Đây không phải là chuyện cô cần quản, không có chuyện gì, đi ra ngoài đi và đừng có lảng vảng trước mặt tôi.”
Cố Noãn ừm một tiếng, muốn quay người rời đi nhưng lại nói: “Ừm… anh có thấy điện thoại của tôi không?”
Đó là chiếc điện thoại cô mới mua, dù đêm qua bị dẫm tắt màn hình nhưng mà sửa lại vẫn có thể dùng được, trong đó còn có nhiều thông tin liên lạc của bạn bè cô.
Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt nói: “Ở chỗ Cảnh Dương, cô đi tìm cậu ấy đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui