Nửa tháng sau.
Cố Noãn cũng không ngờ một ngày mình thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lục Hàn Thâm.
Buổi chiều, khi múa cá để hầm canh cho ba, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô thẫn thờ ngồi trong phòng, nghĩ đến nguyệt sự đã lâu không ghé, nhưng mà rõ ràng mỗi lần đều uống thuốc đầy đủ.
Không nghĩ nhiều, vội mặc áo khoác ra ngoài nhà thuốc.
Sau khi quay về, cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, sau đó nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, cái này… số phận như đang trêu chọc cô.
Mang thai?
Cô đã lo lắng suốt nữa tháng qua, sống trong thấp thỏm chỉ sợ đột nhiên có vệ sĩ bắt cô về biệt thự lạnh lẽo đó, cô sẽ lại phải trở thành nhân tình của tên biến thái đó.
Cô cũng hỏi qua bà mình, nhưng có vẻ ba cô cũng chưa từng nghe ai tên Lục Hàn Thâm.
Mà người đàn ông đó, cũng biến mất không chút dấu vết.
Cô đặt tay lên bụng mình, không ngờ bây giờ cô lại đang mang thai.
……
Hết tiết học vào buổi trưa thứ hai.
Cố Noãn gọi cho bạn thân một cuộc điện thoại, buổi chiều cô không đến lớp, nếu là giáo sư có gọi tên, giúp cô một chút.
Cô hiện đang học đại học năm ba.
Mặc dù bị Lục Hàn Thâm cầm tù một thời gian dài, cũng may mắn là dịp hè, cô nghĩ cũng không quá dài, Cố Khang đã dùng rất nhiều mối quan hệ để giúp cô đi học lại.
Vốn cô muốn ở lại ký túc xá, nhưng Cố Khang nói đã gả Cố Minh Châu đi, nhà vắng vẻ, cho nên muốn Cố Noãn về nhà với ông.
Sau khi đi xe bus đến bệnh viện, Cố Noãn cầm phiếu khám bệnh và ngồi đợi ở hành lang.
Trong lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi, Cố Noãn chậm rãi thở ra.
Tâm tình lúc này rất phức tạp.
Giọng bác sĩ vang lên: “Bảy tuần, thai đôi, cô có chắc là không muốn không?”
Cố Noãn nghẹn một cái, thai đôi, hai đứa trẻ, lại nghĩ tới gương mặt của Lục Hàn Thâm, hoảng sợ gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng khám, Cố Noãn nắm chặt ngón tay chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, cô chạm vào bụng mình: “Các con, không phải mẹ không muốn các con…”
Đứa trẻ này, đến không đúng lúc, cũng là không nên tới.
“Cố Noãn.”
Cố Noãn hít một hơi và bước vào phòng phẫu thuật.
Nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn những dụng cụ được sát trùng lạnh lẽo trên khay, cô đột nhiên co rút lại do dự.
Cố Noãn đẩy bác sĩ ra, ngồi bật dậy: “Tôi không làm, tôi không làm nữa.”
Cố Noãn chạy khỏi bệnh viện giống như chạy thoát được tử thần, hai đứa trẻ, đó không phải chỉ là của Lục Hàn Thâm, nó cũng là con của cô, cô sẽ giữ con mình lại.
Buổi tối, nằm trong phòng, bạn của cô Mạnh Yến gọi điện thoại tới: “Noãn Noãn, chiều nay cậu làm gì thế, tớ gọi cậu hai cuộc đều không trả lời? Ngày mai cậu nhất định phải tới nghe giảng, nghe nói có Tiêu tiên sinh sẽ đến khoa chúng ta chia sẻ kinh nghiệm.”
Cố Noãn có chút chú ý lại hỏi: “Là Tiêu tiên sinh của Mộ gia thành phố A sao?”
Mạnh Yến kích động: “Đúng đó, ngoài anh ấy ra, thành phố A chúng ta không có Tiêu gia nào khác.
Không ngờ Tiêu tổng lại đến khoa chúng ta, ngày mai nhất định phải dậy sớm đi giành chổ ngồi, nhất định phòng học sẽ chật kín người.”
Cố Noãn nằm làn trên giường, dùng cổ kẹp lấy điện thoại: “Cậu đi giữ đi.”
“Này, Noãn Noãn, cậu sao vậy?” - Mạnh Yến cực kỳ phấn khởi: “Noãn Noãn, Tiêu Mặc Thần là ai? Là người tất cả tiểu thư ở thành phố A đều muốn gả đến, Tiêu Mặc Thần đứng thứ hai, tuyệt đối không ai đứng thứ nhất.”
Cố Noãn tâm tình phức tạp nghe Mạnh Yến nói vậy cũng thoải mái hơn rất nhiều, cô ngồi dậy nói: “Tiểu Yến, Tiêu Mặc Thần không phải có tin đồn cái cái kia… là đàn ông bất lực sao? Sao cậu lại hâm mộ anh ta như vậy?”
Mạnh Yến trong nháy mắt xù lông: “Noãn Noãn, sao cậu nói vậy, cái gì mà bất lực? Anh ấy chỉ là giữ mình trong sạch thôi cho nên bên cạnh không có phụ nữ.”
“Được được được.” - Cố Noãn chịu thua: “Đó không phải tớ nói, mà tin đồn này ở thành phố A chúng ta tồn tại đã lâu.
Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu, người đàn ông hoàng kim độc thân Tiêu Mặc Thần, nhưng đáng tiếc chuyện đó có khuyết điểm.”
Mạnh Yến gào lên: “Đó chỉ là tin đồn nhảm thôi.”
……
Ngày hôm sau, Cố Noãn đến trường, vừa bước vào phòng học, bên trong đã chật kín người.
Mạnh Yến đứng lên, vẫy tay với cô: “Noãn Noãn, ở đây.”
Cố Noãn yên tĩnh ngồi bên cạnh Mạnh Yến, khi lãnh đạo nhà trường đi vào giới thiệu, sau đó là tiếng hú lên và la hét.
Hai người ngồi ở vị trí khá xa vì Mạnh Yến không giành lại chỗ tốt, cho nên cũng không nhìn rõ.
“Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiêu Mặc Thần.”
Giọng nói đơn giản vang lên khiến Cố Noãn sửng sốt trong giây lát, cô ngẩng đầu lên, nhìn từ phía xa bóng dáng người đàn ông đang đứng trên bục giảng.
Quen thuộc đến khó tả nhưng cũng là cực kỳ xa lạ.
Có lẽ cô đã nhìn thấy anh ta trên tạp chí kinh tế, cô làm sao có thể nhận biết nhân vật lớn như Tiêu Mặc Thần.
Tọa đàm đến 11h trưa.
Cố Noãn cùng Mạnh Yến đi ra khỏi phòng học, hai người trò chuyện buổi trưa sẽ ăn gì, Cố Noãn theo thói quen sờ lên túi, phát hiện cây bút máy đã để quên.
Cái này là Cố Khang đã tặng cô vào sinh nhật năm cô 18 tuổi.
“Tiểu Yến, cậu ngồi ở quán cafe bên ngoài đợi một chút, tớ để quên bút máy quay lại lấy.”
Cố Noãn đưa túi cho Mạnh Yến, quay đầu đi về phía phòng học khi nãy.
Đẩy cửa bước vào, Cố Noãn có chút kinh ngạc: “Thầy hiệu trưởng.”
Thầy hiệu trưởng hình như đang trò chuyện cùng Tiêu Mặc Thần.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trong giây lát.
Lạnh lẽo.
Cô nhanh chóng dời mắt đi.
“Thầy hiệu trưởng, em để quên đồ, em đến lấy nó.” - Nói xong, Cố Noãn đi về hàng ghế sau, nhìn thấy cây bút trên ghế, thở phào nhẹ nhõm, đem bút bỏ vào trong túi quần jean, từ cửa sau đi ra khỏi phòng học…
Tiêu Mặc Thần lúc này mới thu hồi tầm mắt, gật đầu với hiệu trưởng và cười khẽ vài tiếng.
…..
Cố Noãn và Mạnh Yến đi ăn xong, liền bị Mạnh Yến lôi đi mua sắm cùng, để đền bù những lo lắng buồn bã khi cô mất tích không liên lạc.
Cố Noãn chỉ có thể bật cười gật đầu..
Đi vào cửa hàng thời trang, Mạnh Yến thử rất nhiều quần áo, hỏi ý Cố Noãn, sau đó liền lựa một bộ đưa cho cô: “Cậu cũng thử đi, cậu xem con nhỏ Cố Minh Châu đó ngày nào cũng ăn mặc sặc sỡ như chim khổng tước, nhìn thấy cô ta liền tức giận, cậu mau đi thử đi.”
Cố Noãn nhìn giá trên quần áo, có chút líu lưỡi, mặc dù Cố gia không nghèo, nhưng tài chính Trần Linh giữ, cô không có nhiều tiền lắm, và cô cũng không thích hàng hiệu, cô thích quần áo giá cả phù hợp và vải vóc mềm mại rộng rãi.
Nhưng bị Mạnh Yến thúc giục, Cố Noãn cũng cầm chiếc váy vào phòng thử đồ.
Cố Noãn bước ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên bán hàng bước tới và khen ngợi: “Tiểu thư, bộ váy này rất hợp với làn da của cô, bạn của cô đã tính tiền rồi.”
Chiếc váy màu xanh lam đậm đan xen thực sự làm nổi bật làn da của cô, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của Cố Noãn.
Cố Noãn không ngờ Mạnh Yến lại trả tiền rồi, cô hơi mỉm cười, nhìn không thấy Mạnh Yến đâu liền nói: “Cô có thấy bạn của tôi đâu không?”
“Cố ấy vừa ra ngoài nghe điện thoại, cô ấy bảo cô đợi cô ấy ở đây, cô ấy sẽ sớm quay lại.”
Cố Noãn gật đầu, đang định đi vào phòng thử đồ thay đồ ra.
Liền nghe một giọng nói mềm mại và quyến rũ: “Mặc Thần, anh thấy bộ váy này thế nào?”
Tiếp đó là tiếng ừ nhàn nhạt của người đàn ông.
Nghe đến tên Mặc Thần, liên tưởng đến Tiêu Mặc Thần của nhà họ Tiêu.
Cô xoay người lại, ánh mắt rơi vào người đàn ông phía sau rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn gái bên cạnh hắn có chút quen mắt, hình như là một minh tinh mới nổi.
Nhân viên bán hàng dường như đã nhìn thấy kim chủ, thanh âm mang theo sự nịnh nọt, nhanh chóng đi tới: “Tiêu tổng, Phương tiểu thư, mời đi bên này.”
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần rơi vào người cô trong giây lát.
Cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn và trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh xõa bên bờ vai, nhìn khá dịu dàng và ngoan ngoãn, anh chậm rãi bước tới, thanh âm trầm thấp: “Đã tìm được đồ vật chưa?”
Cố Noãn không ngờ hắn ta lại bước đến gần cô, cô có chút khẩn trương gật đầu: “Đã tìm được.”
Cô không ngờ Tiêu Mặc Thần lại nhận ra cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt tuấn tú ôn nhu của anh, cô mỉm cười tỏ ra khách sáo, sau đó xoay người đi về phía phòng thử đồ.
Ánh mắt Tiêu Mặc Thần tùy ý rơi vào cửa phòng thử đồ, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Phương Di đi từ phòng thử đồ đi ra, mặc bộ lễ phục màu tím: “Mặc Thần, anh cảm thấy em mặc bộ váy này thế nào?”
Tiêu Mặc Thần liếc nhìn một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Cũng được.”
Trong mắt hắn, phụ nữ mặc cái gì đều như nhau, chỉ là… trong mắt hắn một mảng màu xanh vẫn còn phảng phất, thanh âm của cô tinh tế nhẹ nhàng như cơn gió, đôi mắt hơi nheo lại…
Phương Di biết Tiêu Mặc Thần không để mắt đến mình, cô ta bước đến nắm lấy tay của hắn, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Mặc Thần, đây là bộ váy mà em chuẩn bị mặc đi tiệc tối cùng anh, anh phải lựa chọn giúp em.”
Tiêu Mặc Thân nhìn gương mặt trắng nõn của Phương Di, nhéo một cái: “Nếu em thích, tôi mua cả cửa hàng này tặng em.”
“Mặc Thần.” - Phương Di thẹn thùng: “Em chỉ muốn chọn một bộ váy thôi.”
Nhưng gương mặt không thể che giấu được sự sung sướng.
Cố Noãn đi ra khỏi phòng thử đồ, nghe thấy giọng nói nũng nịu của Phương Di.
Cô ta là một ngôi sao hạng hai, xem ra phẩm vị của thái tử Tiêu gia cũng khá bình thường.
Người nhân viên bước đến mỉm cười: “Tiểu thư, bộ vây vừa rồi rất hợp với cô, giống như được may riêng dành cho cô vậy, để tôi gói lại cho cô nhé.”
Cố Noãn gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Khoan đã.” - Giọng nói của Phương Di vang lên: “Bộ váy này tôi muốn xem.”
Nhân viên có chút khó xử nhìn Cố Noãn rồi nói: “Xin lỗi, bộ váy này đã được vị tiểu thư này trả tiền rồi.”
“Trả tiền rồi thì sao?” - Phương Di ngang ngược hừ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...