Không dám động, không dám động
Cơ thể Diệp Mạch Nhiên cứng đờ nào dám nhúc nhích nữa, nhưng cái vật đó của Sở Hành Uyên đang chọc chọc vào người cậu, rõ ràng đều là đàn ông mà sao cái vật đó của anh ta lại "hùng dũng" như vậy chứ!?
"Ờ thì anh Sở nè, tốt hơn hết là anh nên vào phòng tắm giải quyết một chút đi ha.
"
Đôi mắt đào hoa của Diệp Mạch Nhiên nháy nháy liên tục ra hiệu!
Anh zai này, tôi đề nghị anh đi giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân đi, mắc công nhịn quá lại hại thận.
Mắt của Diệp Mạch Nhiên cùng chị gái Diệp Lan Ngọc đều rất đẹp, chỉ khác ở chỗ dưới dưới khoé mắt trái Diệp Mạch Nhiên có hai nốt ruồi nằm gần nhau, mỗi lần cậu nháy mắt trông lại càng sinh động cùng quyến rũ, dễ dàng câu mất hồn người đối diện.
Sở Hành Uyên mím môi, không nhịn được mà cuối đầu hôn lên mắt trái của Diệp Mạch Nhiên, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồng chuồng lướt nước.
"Anh, anh làm cái gì đó?!"
Gì vậy trời, người này có bệnh hả?!
Vừa nghĩ đến đây Diệp Mạch Nhiên liền cảm thấy có lỗi, ây da người ta bệnh thật, còn là cả người đều có bệnh, nhưng mà anh ta khi không hôn lên mắt cậu làm cái gì!!!!
Tâm tình của Diệp Mạch Nhiên có chút không vui khi Sở Hành Uyên đột nhiên làm thế, đưa tay lên tính lau đi chỗ vừa nãy bị anh hôn thì tay đã bị chặn lại.
"Không cho lau.
" Sở Hành Uyên nói rất nghiêm túc, khiến cho cậu không dám nhúc nhích.
Đợi đến khi nhận thức được có gì đó không đúng, Diệp Mạch Nhiên lập tức nổi nóng.
Vì sao không cho cậu lau chứ? Bộ anh ta thật sự coi cậu là cô dâu nhỏ của anh ta, muốn nói gì thì nói sao?
"Anh Sở, làm ơn thả tôi ra.
"
Cậu tức giận đẩy Sở Hành Uyên ra, nhưng khiến cậu bực bội hơn chính là dù có cố gắng thế nào cũng không đẩy được, người này rốt cuộc có thể khoẻ tới mức nào vậy?
Nghe nói con trai lớn nhà họ Sở từ bé đã bệnh tật đầy mình, giống như người thủy tinh, chạm vào liền vỡ vụn.
Không lẽ một người chăm chỉ tập thể dục hàng ngày như cậu mà lại yếu hơn một tên ma bệnh này hay sao?
"Không thả khụ khụ khụ khụ" Sở Hành Uyên vừa nói vừa ho khan, Diệp Mạch Nhiên nhìn thấy dáng vẻ khó chịu đó của anh, tâm bất giác mềm đi mấy phần.
Cậu không thẩy anh nữa, đưa tay lên vỗ vỗ lưng Sở Hành Uyên giúp anh thuận khí, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy của anh ta tiêu tán đi không ít mớ thở phào một hơi.
Thôi bỏ đi, so đo với người bệnh làm gì cơ chứ.
Cơn giận của Diệp Mạch Nhiên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
"Ầy, khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, anh nói anh không muốn cùng chị gái tôi kết hôn cũng không cần trả nợ, vậy vì sao tôi lại phải cùng anh đi lấy chứng nhận kết hôn? Tôi từ chối có được không?"
Sau khi nguôi giận cậu lập tức vào vấn đề chính, cậu hao tâm khổ trí đi đến bước đường này chính là hi vọng có thể mượn lực của Sở Hành Uyên, gia hạn thêm chút thời gian với món nợ mà chú cậu đang nợ nhà họ Sở.
Diệp Mạch Nhiên vừa không muốn cùng Sở Hành Uyên kịch giả làm thật đi lấy chứng nhận kết hôn, vừa không muốn cứ thế trơ mắt nhìn bố Diệp đi tù vì không thể trả hết nợ trong vòng một tháng, tóm lại cậu chỉ muốn làm xong việc rồi bỏ chạy thật nhanh.
Sở Hành Uyên vừa nghe xong, sắc mặt lập tức ảm đạm, cậu luôn cảm thấy suy nghĩ của Sở Hành Uyên có chút khác với người thường, chẳng lẽ vì cậu giả làm cô dâu, còn hoàn thành hết các nghi lễ nên anh ta thật sự coi cậu là cô dâu của anh ta á hả???
Điều này thật sự rất khó nói, cậu thật sự chẳng hiểu người này đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Không thương lượng nữa, em chỉ cần biết nếu không cùng tôi lãnh chứng, trước tháng sau nhà em phải trả hết nợ.
" Sở Hành Uyên nói xong cũng buông Diệp Mạch Nhiên ra.
Diệp Mạch Nhiên suy đi tính lại, cuối cùng đúc kết ra được một chuyện.
"Anh Sở, có phải anh muốn tìm một người vợ để cùng anh diễn tuồng, khiến cho hai người em kia của anh nới lỏng cảnh giác với anh không?" Diệp Mạch Nhiên trước khi đến đây có tìm hiểu qua một số chuyện, ví như việc con trai lớn nhà Sở gia-Sở Hành Uyên cùng hai người em trai kia là cùng cha khác mẹ, mà mẹ ruột của hai người kia là từ tiểu tam đi lên.
Ngoài mặt mấy công tử thế gia sáng sủa xinh đẹp, ai biết bên trong có bao nhiêu gió tanh mưa máu? Diệp Mạch Nhiên còn muốn biết thêm, nhưng vì nhà họ Sở làm ăn lớn, rất nhiều tin tức đã bị ém xuống.
Hé, giống như việc con trai lớn nhà họ Sở quanh năm ở nước ngoài dưỡng bệnh, bây giờ lại đột ngột về Trung Quốc mà vừa hay lại là lúc nhà họ lục đục việc thừa kế.
Sở Hành Uyên lẽ ra phải bị tước quyền thừa kế vì bệnh tật, nhưng ông nội anh lại nắm giữ phần lớn cổ phần của nhà họ Sở, ông nội còn lớn tiếng công khai bản thân ủng hộ cháu trai lớn Sở Hành Uyên làm người thừa kế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...