Kiều Vi Vi sau khi trở về nhà, ngay lập tức lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Cô giáo Phùng Di sốt ruột muốn chết, dè dặt gõ cửa bên ngoài, hỏi.
“Kiều tiểu thư, cô ổn không ạ?”
Kiều Vi Vi không đáp lại, cô giáo chỉ nghe thấy tiếng nước từ vòi chảy rào rào bên trong, thắc mắc không biết cô định làm gì.
Rất nhanh, cửa nhà vệ sinh liền bật mở, Kiều Vi Vi bước ra, trên mặt và bàn tay đọng vài giọt nước, thậm chí mu bàn tay cô còn đỏ lên, hình như là do bị chà sát rất lâu.
“Xin lỗi cô giáo, hôm nay tôi lại thấy không khỏe lắm, tuần sau cô lại đến nhé!”
Môi Kiều Vi Vi trắng bệch, trên mặt lại không có chút biểu cảm gì, vẫn tiễn Phùng Di về như bao ngày.
Tất nhiên, cô ấy nhìn Kiều Vi Vi như vậy cũng không yên tâm, liền gọi vào một dãy số.
Kiều Vi Vi sau khi tiễn cô giáo ra khỏi cổng thì quay trở lại bếp, muốn rót cho mình một ly nước để bình tĩnh hơn.
Thế nhưng khi vươn tay lấy cốc, cô lại run lên, chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Sao lại chạm mặt hắn chứ!”
Cô thở gấp, lầm bầm trong miệng, không muốn nhớ về cái kí ức kinh khủng vốn đã lãng quên kia.
Trang Trình Nghiêm, cái tên còn khiến cô sợ hãi hơn cả thảy.
Nếu phải so sánh, Phó Đình Thiên chỉ là một tên khốn không từ thủ đoạn, còn Trang Trình Nghiêm là một tên vừa tâm thần vừa thủ đoạn.
Kiếp trước Kiều Vi Vi đến chết cũng không gặp gã, tại sao kiếp này chưa bao lâu lại chạm mặt với Trang Trình Nghiêm rồi.
Cô cắn móng tay, một tia lo lắng lại hiện lên nơi ánh mắt.
Kiều Vi Vi vẫn chưa giải quyết xong một Phó Đình Thiên, bây giờ lại xuất hiện thêm tên điên khác.
Mọi chuyện cứ liên tiếp ập tới, khiến cô nhận ra dạo gần đây mình đã quá lơ là.
Reng, reng.
Tiếng điện thoại ở bàn vang lên một hồi chuông dài, cô thở dài, đi tới phòng khách, vươn tay bắt máy.
“A lô?”
“Sếp, sếp mau đến công ty ngay đi ạ! Có chuyện rồi!”
Giọng thư kí Mai Lâm hoảng hốt kì lạ, khiến Kiều Vi Vi cảm giác có điềm không lành.
Cô tạm thời gạt chuyện Trang Trình Nghiêm ra khỏi đầu, xuống gara lái xe tới công ty.
…
Kiều Vi Vi rất nhanh đã đến nơi, còn thư kí Mai đã chờ trước sảnh công ty từ lâu.
Thư kí đưa cho cô một sấp giấy tờ, kèm theo chiếc ipad đang mở sẵn một video.
Trên video, phóng viên đang phỏng vấn một người đàn ông bị che mờ mặt.
Nhìn theo thông tin đang được hiển thị dưới dạng phụ đề phía dưới Kiều Vi Vi mới biết được, ông ta là người tiêu dùng sản phẩm công ty của cô.
Kiều Vi Vi nhíu mày, nhìn vào dòng chữ phía sau lưng hai người trên ipad.
Đại loại là vài dòng chữ: “Phản đối làm ăn gian dối, sản phẩm nội thất kém chất lượng.”
“Tôi biết mọi người cứ nghĩ cô tiểu thư họ Kiều đó giỏi giang lắm, thế nhưng rốt cục vẫn là tiểu thư cành ngọc lá vàng, chỉ giỏi được cưng chiều mà thôi.”
“Sản phẩm đến từ Hoa Kiều vốn đã làm kém chất lượng từ lâu, tuy mắc tiền nhưng độ bền lại không tốt.
Chỉ vì vài đồng tiền mà làm ra những chuyện không đáng mặt như thế này, tốt nhất tôi khuyên mọi người nên tẩy chay!”
Người đàn ông thao thao bất tuyệt, dùng những lời lẽ không mấy tốt đẹp.
Kiều Vi Vi siết chặt nắm tay, ánh mắt tối lại.
Công ty này là tâm sức của ông nội, tất nhiên, cô cũng phải là người xứng đáng được với chỗ ngồi của mình, không phải chỉ là một người biết khua tay múa chân với cấp dưới.
Ai đã bày ra trò này, nếu không phải cái chiêu quen thuộc ấy thì có lẽ Kiều Vi Vi cũng sẽ không nhận ra đâu.
Bởi kiếp trước, Phó Đình Thiên cũng đã lợi dụng cô để hạ bệ Phó Ngạn Đình mà!
“Sếp, hay là chúng ta cứ đợi mọi chuyện lắng xuống…”
“Điều tra cho tôi Phó Đình Thiên dạo gần đây có gặp ai không?”
Kiều Vi Vi cắt ngang lời của thư kí, cho dù có như thế nào, cô cũng sẽ không để bản thân chịu phần thiệt với những kẻ ăn không nói có thế này.
“Mạng xã hội bây giờ rất phức tạp, nếu chúng ta cứ nằm im thì sẽ bị mấy con đỉa này hút cạn máu mất! Mai Lâm, chị hiểu tính tôi mà, đúng chứ!”
Mai Lâm nghe Kiều Vi Vi nói thế liền gật đầu, ngay lập tức đi điều tra.
Rõ ràng chúng ta không sai, tại sao lại không dám đứng lên chứ.
Cô bước vào phòng làm việc, nhìn báo cáo ngày hôm nay mà thư kí Mai đã đặt ở trên bàn, cầm lên xem xét.
Chỉ trong một buổi trưa mà độ tiêu dùng phổ biến giảm rõ rệt.
Những người bị dắt mũi cũng lao vào trang chính của công ty mà đánh giá một sao hàng loạt.
Kiều Vi Vi cười khẩy một cái, ngón tay gõ nhẹ trên bàn.
“Nếu anh muốn chơi tôi một vố thì anh nhầm to rồi, Phó Đình Thiên.”
Bởi vì Kiều Vi Vi cô tự tin rằng, mình là người hiểu thủ đoạn của hắn nhất.
Cũng thật may vì Phó Đình Thiên lại dùng chính kế này để lật bàn với cô, nhờ thế Kiều Vi Vi mới nhận ra.
Tra nam này hoá ra lại không có não lắm!
Ngay lập tức, cô rời khỏi phòng, đi đến nhà máy sản xuất.
Đến khi Kiều Vi Vi về đến nhà trời cũng đã tối, cô cũng đã nhờ Phó Ngạn Đình đón Tiểu Bình về giúp.
Thằng bé vui vẻ giúp anh dọn chén đũa, bảo là đợi cô về anh cùng.
Anh xoa đầu Tiểu Bình, dịu dàng mỉm cười.
Cô chợt cảm thấy, bức tranh gia đình trước mặt mình đây thật quá đỗi xinh đẹp.
Kiều Vi Vi bừng tỉnh, đáy mắt có chút buồn bã không rõ, nhưng sau đó lại bị lấp đi vào sâu bên trong, biến mất không chút dấu vết.
“Hai người sắp chuẩn bị cơm đấy à?”
Nghe tiếng cô, Tiểu Bình nhoẻn miệng, lễ phép chào Kiều Vi Vi.
Phó Ngạn Đình quay người nhìn cô, đưa tay xoa mặt Kiều Vi Vi, dịu dàng hỏi.
“Em ổn không? Anh đã đọc tin trên mạng rồi, em định giải quyết như thế nào?”
Cô ngã người trên ghế, nhếch môi nói.
“Tất nhiên, em là cháu gái của Kiều lão gia, những chiêu như thế này đã là gì đâu!”
“Thật xin lỗi, có lẽ là do em của anh nhúng tay vào!”
Nhìn xem Phó Đình Thiên, rốt cuộc anh lộ liễu đến mức nào mà cả người anh trai đáng kính của anh lại biết luôn cả thế?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...