Trần Kỳ nở một nụ cười công nghiệp với đám người trước mặt, tay vẫn ung dung cầm tập tài liệu.
Cậu ta là một thư kí chuyên nghiệp, tất nhiên sẽ không để mình bị người khác gây khó dễ.
Mà Chu Tần Phong thái độ lại không mấy hài lòng, bên cạnh là Chu Lam đang ngồi cạnh cha mình, thắc mắc người họ muốn gặp đang ở đâu.
Thư kí Trần mỉm cười, nói một cách xã giao để mở lời.
"Thật xin lỗi vì sếp đột ngột có chuyện gấp, nhưng ngài đừng lo! Nếu ngài Chu muốn trao đổi về vấn đề hạng mục đầu tư cổ phiếu thì tôi xin được thay sếp đón tiếp ngài!"
Nếu là đúng như thế thật!
Đây là lần thứ hai bọn họ muốn gặp Phó Ngạn Đình mà lại không gặp, tất nhiên, vốn dĩ Chu Tần Phong đến đây không hẳn là vì muốn nhận được vài lời khuyên về chuyện đầu tư cổ phiếu, mà thực chất là vì con gái ông ta - Chu Lam.
Cô ta nhìn ngang nhìn dọc khắp căn phòng, rồi lại nhìn sang cha mình đầy vẻ bực dọc.
Chu Tần Phong đã hứa với cô ta rằng sẽ đưa Chu Lam đi gặp Phó Ngạn Đình, vậy mà nơi thì đến rồi, còn người thì biến đâu mất, chỉ có mỗi trợ lí của anh.
Chu Lam đã trang điểm rất xinh đẹp, mái tóc ngắn ngang vai được cô ta duỗi thẳng gọn gàng, còn mặc thêm chiếc đầm nhung ôm khoe được dáng người đầy đặn.
Chu Lam tức giận cắn móng tay, nếu không phải do Phó Ngạn Đình thì cô ta đến nơi nhàm chán này để làm gì cơ chứ.
Cô ta vốn đã để ý anh từ lâu.
Là truyền kì trong giới kinh doanh của thành phố X, vừa có sắc lẫn có tiền còn có đầu óc, nếu là bất kì người phụ nữ nào cũng sẽ muốn có được Phó Ngạn Đình thôi.
Lần đầu tiên Chu Lam nhìn thấy anh trong buổi lễ khánh thành thì cô ta chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là có được người đàn ông này.
Chu Tần Phong nhìn con gái mình đang khó chịu thì cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Ai trong giới kinh doanh cũng biết gặp được Phó Ngạn Đình là một chuyện khó khăn, trừ khi anh chủ động gặp người đó, không thì họ cũng không có cách nào để có thể ép anh gặp được.
Thư kí Trần vừa nhìn đã biết mục đích thật sự của hai người này là gì.
Ai đời muốn bàn chuyện kinh doanh mà lại dẫn theo con gái mình chứ, đây là muốn giới thiệu đối tượng cho sếp của cậu ta đây mà.
"Đó là tất cả những lời khuyên mà tôi có thể đưa ra đối với thị trường hiện giờ.
Nếu ngài không có việc gì khác thì lần khác hãy đến nhé!"
Cậu ta nhoẻn miệng, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn.
Chu Tần Phong vẫn không bỏ cuộc, vội nói.
"Không biết Phó tổng khi nào mới có thời gian hẹn gặp chúng tôi? Vẫn còn một số vấn đề mà tôi cần bàn với Phó tổng!"
Nếu có thể đem Phó Ngạn Đình làm còn rể mình thì còn gì tuyệt hơn chứ.
Với đầu óc của anh thì chắc chắn có thể dễ dàng để tham vọng của Chu gia tiến xa hơn nữa trong kinh doanh, hoàn toàn có thể vươn lên đứng đầu.
Thế nhưng Trần Kỳ đã dập tắt hi vọng của ông ta.
"Thật xin lỗi, lịch trình của sếp tôi không thể tiết lộ với người ngoài.
Mọi vấn đề ngài còn gì thắc mắc thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ đề cử những chuyên viên tư vấn cho ngài."
Không dễ dàng gì mới có được cuộc hẹn với Phó Ngạn Đình, không ngờ lại không được gặp, điều này thật khiến Chu Tần Phong tức chết.
Sau khi đi ra ngoài, Chu Lam cuối cùng cũng không kiềm chế được, quay sang trách móc cha mình.
"Cha đã hứa cho con gặp anh ấy! Vậy mà lại không thấy, chỉ có tên thư kí quèn kia!"
Chu Tần Phong rất thương con gái, bèn khúm núm an ủi cô ta.
"Con đừng nóng.
Thời gian chúng ta vẫn còn nhiều mà, lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén thôi! Con gái cha xinh đẹp thế này, Phó tổng còn không thể động lòng sao?"
Nghe ông ta nói như thế, lửa giận trong lòng Chu Lam cũng dịu xuống.
Cô ta hất cằm, ngón tay thon dài nghịch tóc mình, tự tin nói.
"Cha nói đúng, ví trí bên cạnh anh ấy không phải con thì còn là ai cơ chứ?"
Đồ mà Chu Lam nhắm đến, nhất định cô ta phải có được bằng mọi giá.
Mà lúc này, Kiều Vi Vi đang căng thẳng ngồi trên xe của Phó Ngạn Đình, cùng anh đi hẹn hò.
Không biết có phải nên nói là hẹn hò hay không, ngoài tiếng xe chạy, cô và anh còn chẳng nói được câu gì.
Kiều Vi Vi cứ vờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó lại lén nhìn Phó Ngạn Đình, muốn mở lời mà không biết nên nói gì.
Góc nghiêng gương mặt anh được nắng dịu rọi vào, đọng lên gò má anh một màu vàng nhạt.
Từ khi còn nhỏ, cô đã luôn thấy anh rất đẹp trai.
Không chỉ gương mặt mà còn do khí chất, chỉ cần vô tình một lần lướt qua sẽ nhớ mãi.
Cô cúi gằm mặt, mân mê túi xách.
Bỗng, radio trong xe được bật lên, nhạc cũng theo đó mà vang lên, xóa tan đi không khí ngượng ngùng.
"Không sợ chen chúc trong biển người.
Dùng hết dũng khí cả đời còn lại,
Chỉ vì để có thể đến gần bên em.
Dù chỉ là vài centimet."
Kiều Vi Vi vừa nghe liền biết đây chính là bài hát yêu thích của mình, tên là "Dũng khí".
Ngay lập tức, cô quên đi cả sự gượng gạo, vô tư bắt chuyện với Phó Ngạn Đình.
"Anh cũng thích nghe bài hát này sao?"
Anh đang lái xe, tuy không nhìn cô nhưng đáy mắt anh hiện lên chút ý cười.
Phó Ngạn Đình gật đầu, đáp.
"Ừ, chỉ là thấy nó rất hợp với tôi."
Kiều Vi Vi không suy nghĩ nhiều về câu trả lời của Phó Ngạn Đình, vui vẻ hỏi liên tục những chuyện khác, mà Phó Ngạn Đình không hề chê cô phiền, luôn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.
Không khí trở nên thoải mái hơn, thậm chí Kiều Vi Vi còn cả gan đùa với anh.
Cả hai người đến Disneyland.
Kiều Vi Vi cả đời chưa hẹn hò với ai bao giờ, đời trước cô chỉ toàn theo đuổi Phó Đình Thiên, còn hắn lại dùng cái sự mập mờ tình cảm đó thao túng cô, nên cả hai chưa bao giờ có được một buổi hẹn hò.
Cô đã tra trên mạng những nơi nên đi hẹn hò, và quyết định cuối cùng chính là đến Disneyland.
Kiều Vi Vi phấn khởi nhìn tất cả trò chơi, trong lòng vui khôn tả, vì đây là lần đầu tiên cô được đến khu vui chơi giải trí.
Mà Phó Ngạn Đình nhìn cái trò tàu lượn đang lộn nhào kia, phút chốc mặt có hơi tái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...