Về lại phòng mình, Hứa Trác Nghiên đi thẳng vào trong phòng tắm, xả nước lạnh từ trên đầu xuống, làn da lập tức nổi gai ốc, dường như có thể nhìn rõ từng cái lỗ chân lông trên da của mình. Đây là lần đâu tiên cô dùng nước lạnh để xối vào người, từ đầu đến chân chỉ hi vọng mình có thể trấn tĩnh lại, nhưng cái lạnh từ trong ra ngoài khiến cô rùng mình, không ngừng run lên cầm cập. Cô khóc, nước mắt hòa vào làn nước, khó mà phân biệt được. Nhưng nước mắt ấm nóng, chảy trên mặt nhỏ xuống ngực, chảy tí tách, mang theo cả hơi ấm của cô.
"Phan Hạo Nho!" Trong khoảnh khắc này, cô chỉ nhớ đến anh, cô gần như cảm thấy mình có lỗi với anh.
Cô từng nghĩ rằng, mình sẽ giữ gìn anh, cho dù anh có không cần, cho dù anh có không đếm xỉa gì đến cô, nhưng cô vẫn nguyên sẽ giữ gìn trái tim và thân thể trong trắng của mình vì anh. Tuy nhiên, tất cả đều dã kết thúc vào tối hôm qua, cô phát hiện ra mình thật sự rời xa anh rồi. Tiếng khóc thầm thì bật ra trong tiếng khóc đau đớn, cô cố nén nỗi đau trong tim, nỗi nhớ nhung sâu sắc và sự tự trách mình, biến chúng thành nước mắt. Cô không thể kiềm chế được nữa, cũng chẳng cần phải cố tỏ ra kiên cường nữa.
Điện thoại ở đầu giường cứ đổ chuông liên hồi, cô với tay lấy ống nghe, ấn vào phím tắt rồi ném cái ống nghe sang một bên. Đây là cuộc gọi từ đường dây trong khu nghỉ dưỡng. Hứa Trác Nghiên biết rõ, người có thể gọi cuộc gọi này chỉ có hai người, hoặc là Lâm Khởi Phàm hoặc là Liên Vĩnh Hồng. Mà hai người này, cho dù là ai, giờ cô đều không muốn nghe.
Nước lạnh khiến cô tỉnh táo hoàn toàn, Cô nhớ lại lần đầu gặp Lâm Khởi Phàm, rồi lần sau… Lần đầu tiên gặp đã là bắt đầu của một sai lầm, lần thứ hai và lần thức ba là vì công việc cô mới chủ động đi tìm anh ta. Còn ba lần sau đó, một lần là vào buổi tối, Liên Hồng Vĩnh vì sự cố không thể đi được, bảo mình đến chỗ anh ta lấy chi phiếu. Tối hôm ấy, mặc dù không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có xảy ra là điều đương nhiên. Lần thứ hai là ở buổi sinh nhật công ty, nếu như không phải giám đốc Vu nhiệt tình đưa về, chắc là cũng không xảy ra sự việc ấy. Còn chuyện tối qua, từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy.
Cô không phải con ngốc, cô chỉ không cam tâm, cũng không dám tin Liên Vĩnh Hồng lại giúp anh ta bày ra cái bẫy này rồi hết lần này đến lần khác đẩy cô vào cạm bẫy.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, bầu trời xam xám quầng lên những ánh đỏ. Dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt cô như được bao bọc bởi một sự mơ hồ, Một chiếc áo sơ mi dài và rộng bay bay trong gió, một chiếc váy bó sát thể hiện phong thái cao quí, mái tóc buông xõa cho gió tung bay, tay xách một va li nho nhỏ, đi ra khỏi phòng đến đại sảnh. Tuy nhiên, vừa ra đến xe, nhìn thấy anh đang đứng bên chiếc Au¬di A8, cô ngẩng cao đầu nhìn anh bước đến, giọng nói không còn yếu ớt như hôm trước: "Anh lấy cái gì ra để uy hiếp Liên Vĩnh Hồng?"
Anh hơi khựng người.
"Hay nói cách khác anh đã cho chị ta lợi lộc gì, cho chị ta bao nhiêu tiền để chị ta giúp anh gài bẫy tôi?", Hứa Trác Nghiên mặt mày hết sức dửng dưng, chẳng chút bực bội, nhưng đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt và miễn cưỡng cố giấu giếm đằng sau vẻ kiên cường.
Anh đưa tay ra, ôm lấy cô vào lòng: "Thôi được rồi, ngày 8 tháng 5 tới là ngày đẹp, chúng ta đi đăng kí đi!"
Cô đứng ngây ra như một pho tượng. Anh thả tay ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi không muốn hỏi lại anh lần thứ hai đâu!"
"Thôi được rồi, anh nói cho em biết!" Lâm Khởi Phàm nhìn thẳng vào mắt cô: "Không có tiền, không có vụ mua bán nào hết, nhưng anh thừa nhận, cô ta đã tạo điều kiện cho anh, để anh có thể tiếp cận em, chỉ thế mà thôi!" Cô không nói gì thêm mà gạt tay anh ra, xách túi đi ra khỏi cổng lớn.
Lúc đến chân núi, tầm nhìn mở rộng hơn hẳn. Nơi đây không có những tòa nhà cao chọc trời như những ngôi nhà trong thành phố, nhưng lại có mùi vị của biển cả, những quần thể núi trùng điệp, có bãi biển làm bạn. Cuối cùng thì cũng có taxi đi ngang qua. Hứa Trác Nghiên giơ tay vẫy taxi, chiếc xe dừng lại trước mặt, cô ngồi vào bên trong. Về đến nhà, mặc kệ một chuỗi những câu hỏi của Trần Hiểu Dĩnh, cô đi thẳng vào phòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, Trần Hiểu Dĩnh dè dặt đẩy cửa phòng, nhìn thấy thần sắc của Hứa Trác Nghiên: "Chị Nghiên, tổng giám đốc Liêu gọi điện đến, nói là máy của chị không bật, chị ấy tìm chị có việc đấy!’
"Có việc ư?", Hứa Trác Nghiên cười một tiếng, rồi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Hiểu Dĩnh thần sắc cô hơi dịu xuống: "Không sao đâu, em làm việc của em đi, tâm trạng chị không được tốt lắm!"
"Chị Nghiên, hôm qua Đỗ Quang đến, mang theo một thùng quả tì bà gửi từ quê anh ấy lên, chị muốn ăn không?". Trần Hiểu Dĩnh hình như rất có nhiều chuyện muốn nói với Hứa Trác Nghiên.
"Chị không ăn đâu, em ăn đi!". Hứa Trác Nghiên vẫy tay: "Có chuyện muốn nói với chị à?"
Trần Hiểu Dĩnh lại gần, ngồi xuống bên đầu giường: "Dạ, hôm qua lúc gặp mặt, em đã tỏ tình với anh ấy rồi!"
"Hôm qua á? Tỏ tình ư?". Hứa Trác Nghiên thất thần rồi từ từ hiểu ra: "Sao, anh ta nói gì?"
"Anh ấy nói em là một cô gái tốt. Anh ấy nói hiện giờ anh ấy không thể hứa hẹn bất cứ chuyện gì với em. Anh ấy chỉ hi vọng bọn em là đồng nghiệp, bạn bè thôi!", Trần Hiểu Dĩnh mặt buồn so, cúi đầu thất vọng.
Hứa Trác Nghiên chẳng biết phải an ủi thế nào, đành vỗ vai Trần Hiểu Dĩnh. Đến cái tuổi này, hầu như ai cũng có tình cảm và đối tượng riêng của mình, nhưng lúc nào cũng là A để ý đến B, còn B lại để ý đến C, thế nên những cặp tình yêu xuất phát từ hai phía càng ít hơn.
"Chị Nghiên, chị nói xem, có phải trong lòng Đỗ Gi¬ang đã có ai rồi không?" Trần Hiểu Dĩnh ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nỗi băn khoăn.
Hứa Trác Nghiên lắc đầu: "Chắc là không đâu, giờ đang bận rộn như vậy, cũng đâu thấy anh ta hẹn hò hoặc gọi điện thoại riêng cho ai, chắc không phải đâu. Có thể anh ta thuộc mẫu người "nóng từ từ", em đừng nôn nóng, cho anh ta thêm chút thời gi¬an, hai người vẫn còn cơ hội mà!"
"Chị Nghiên, hôm qua lúc ở trên phố, chúng em đã gặp một chuyện mà quan điểm giữa hai người có sự bất đồng, em chợt cảm thấy anh ấy không hoàn mỹ như mình vẫn tưởng!". Trần Hiểu Dĩnh thuật lại câu chuyện họ gặp ở cổng siêu thị: "Bọn em nhìn thấy một cô bé, trên cổ có đeo một tấm biển, mặt mày lấm lem. Trên biển có viết là, bố em ấy bị bệnh thận, phải thay thận, khó khăn lắm mới tìm được nguồn thận thích hợp, nhưng lại không có tiền, cho nên…"
"Em cho cô bé đó tiền chứ gì?" Hứa Trác Nghiên đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, buột miệng nói: "Trên đời này chị ghét nhất là những kẻ lợi dụng sự lương thiện của người khác, những kẻ lừa đảo đáng ghét là bởi vì không dám đường đường chính chính đi cướp, mà lại sử dụng thử đoạn lừa đảo!"
"Chị Nghiên, anh ấy cũng nói rất có thể cô bé ấy là một kẻ lừa đảo, nhưng mà em không tin. Em nhìn thấy đôi mắt của cô bé ấy trong veo, cách nói chuyện thì không giống như một kẻ lừa đảo, vì vậy em đã cho cô bé ấy tiền!", Trần Hiểu Dĩnh vừa nói vừa thấp thỏm nhìn Hứa Trác Nghiên.
"Em cho rồi á! Em cho bao nhiêu?", Hứa Trác Nghiên sốt ruột hỏi.
"Tám nghìn".
"Cái gì? Tám nghìn á?". Hứa Trác Nghiên nổi khùng thật sự: "Em dở à! Đấy chẳng phải là số tiền thưởng và tích lũy của em suốt nửa năm nay sao? Không phải là tiền em để dành đi niềng răng của em hay sao? Em cho nó rồi á? Thà em quyên góp cho quỹ nhi đồng thất học Thanh Hải còn hơn. Em đúng thật là! Đi ban phát lương thiện cho những kẻ lừa đảo, đúng là nối giáo cho giặc!"
Trần Hiểu Dĩnh trầm mặc
Hứa Trác Nghiên lúc này mới ý thức được rằng mình đã mất kiểm soát, cô vội kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: "Hiểu Dĩnh, chị xin lỗi, chị biết em rất nhân hậu, mọi hành động của em đều xuất phát từ lòng tốt. Chỉ là chị sợ em bị lừa, những gì chị nói em đừng để bụng nhé!"
Trần Hiểu Dĩnh lắc đầu nói: "Em cũng không biết tại sao, thực ra lúc ấy em chưa cho con bé liền. Bởi vì chuyện này mà em xảy ra tranh cãi với anh ấy, về sau em một mình về nhà, nghĩ ngợi rất lâu rồi quyết định đi rút tiền trong thẻ ra. Em nghĩ nếu như con bé vẫn còn ở đó, thì em sẽ cho nó tiền. Con bé ấy thật sự không giống như kẻ lừa đảo, nó còn hỏi xin số điện thoại em, hỏi tên em, nó nói khi nào nó lớn, có thể kiếm tiền, nó sẽ trả lại cho em!"
"Có thể nó là kẻ lừa đảo, nó lừa em, nhưng khi em gi¬ao tiền vào tay con bé, nhìn nó cẩn thận bọc tiền lại vào cái áo cũ nát, rồi lại cẩn thận ghi chép số điện thoại và tên em vào sổ, em cảm thấy bản thân mình rất vui. Bởi vì từ trước đến nay, em cảm thấy bản thân mình là tầng lớp thấp kém nhất trong cái thành phố này, một người rất đáng thương, thật không ngờ cũng có ngày có thể giúp đỡ cho người khác, em cảm thấy rất hạnh phúc!", Trần Hiểu Dĩnh dường như đang tự nói với chính mình.
Cô không biết, chính những lời nói này của cô khiến cho Hứa Trác Nghiên thoát ra khỏi đám bùn lầy, phấn chấn trở lại.
Ăn tối xong, ai về phòng người ấy, Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại ra, gọi cho Liêu Vĩnh Hồng.
"Nghiên à! Em đang ở đâu đây? Làm chị tìm suốt cả ngày, lúc chị về đến phát hiện em đã đi mất rồi" Liêu Vĩnh Hồng rất thản nhiên nói, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng liên quan gì đến cô ta vậy.
"Chị Liêu, em muốn nói chuyện với chi!" Giọng nói của Hứa Trác Nghiên rất bình thản, không quá thân mật mà cũng chẳng quá lạnh lùng.
"Ok, gặp nhau ở quán trà dưới chung cư của em nhé!" Liêu Vĩnh Hồng rõ ràng rất tự nhiên, chẳng có chút bất ngờ nào cả.
"Không, đến công ty đi, chúng ta gặp nhau ở công ty!". Đây là lần đầu tiên Hứa Trác Nghiên làm trái ý của Liêu Vĩnh Hồng.
Liêu Vĩnh Hồng hơi khựng lại, hình như có vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh đáp: "Ok!"
Nửa tiếng sau, tại văn phòng của Liêu Vĩnh Hồng.
Liêu Vĩnh Hồng và Hứa Trác Nghiên ngồi đối mặt với nhau, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, dường như đang chơi đánh cờ, nhưng dường như lại có vẻ đang quyết đấu.
Hứa Trác Nghiên lên tiếng trước: "Chuyện tối qua tôi rất muốn coi đó là một sự cố ngoài ý muốn, là một sự trùng hợp. Nhưng thực sự rất nghi ngờ, nếu như không làm rõ, tôi sẽ không thể tiếp tục làm ở đây được".
Liêu Vĩnh Hồng lấy một chai nước hoa quả từ trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn trước mặt Hứa Trác Nghiên, vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Hứa Trác Nghiên nhìn thẳng vào mắt Liêu Vĩnh Hồng: "Tôi luôn tôn trọng chị, luôn nể phục sự quyết đoán và tài giỏi của chị trên thương trường, càng yêu thích tầm nhìn và trí tuệ của chị. Sự chín chắn, vẻ đẹp, thậm chí từng lời nói, cử chỉ của chị đều khiến cho tôi kính phục, tôi cam tâm tình nguyện bán mạng làm việc cho chị, vì chị làm nhiều hơn cả bổn phận của mình, là bởi vì chị cũng là phụ nữ, một người phụ nữ cô độc chìm nổi trên thương trường. Tôi tưởng rằng giữa chúng ta không chỉ đơn thuần là quan hệ chủ tớ mà còn có cả tình cảm tri kỷ, tri âm. Nhưng tôi không ngờ chị lại là một người như vậy!"
Liêu Vĩnh Hồng châm một điếu thuốc, nhả khói ra không khí. Một làn khói mỏng phủ mờ tầm nhìn của cả hai. Cô ta đứng lên, đi ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống quang cảnh đường phố bên dưới, giọng nói trở nên trầm trầm: "Chị biết, em sẽ trách chị, em hận chị, chị cũng không dám giấu em, chị giúp Lâm Khởi Phàm, nhưng không hẳn là lập kế hoạch, càng không phải hãm hại em, em còn nhớ mục đích mình đến Thâm Quyến là gì không?"
Hứa Trác Nghiên mím chặt môi, hồi lâu không nói.
"Em đến đây là vì muốn quên đi một người đàn ông không thuộc về mình, chẳng phải như thế hay sao?". Liêu Vĩnh Hồng nheo nheo mắt rồi xoay người lại, nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: "Chỉ có mở rộng cánh cửa trái tim, bắt đầu tiếp nhận một người đàn ông khác, em mới có thể quên người đàn ông trước kia!"
"Theo cái lí lẽ ấy thì chị làm như vậy không chỉ là để mua vui cho Lâm Khởi Phàm mà còn là giúp tôi ư?", Hứa Trác Nghiên cười khẩy.
"Thực ra Lâm Khởi Phàm chẳng có gì là không tốt cả, nếu như anh ta chỉ ham hố sự mới lạ, muốn chơi bời, vậy thì chị chắc chắn không tham dự, thậm chí còn bảo vệ em. Nhưng chị biết, lần này anh ta rất nghiêm túc. Anh ta nói thích em, thực ra lấy anh ta cũng là một chuyện vẹn toàn với em!" Liêu Vĩnh Hồng không để cho Hứa Trác Nghiên kịp lên tiếng phản bác, nói tiếp: "Để chị kể cho em nghe câu chuyện, rồi em sẽ hiểu ra thôi!"
"Mười năm trước, có một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, mang trong mình viễn cảnh về lí tưởng và hoài bão, mang theo tất cả sự nhiệt tình đến Thâm Quyến. Văn thư, bán hàng, mar¬ket¬ing… công việc nào cô cũng thử làm, nhưng cô phát hiện ông chủ và khách hàng của cô chỉ có hứng thú với dung mạo của cô, hoàn toàn không thèm quan tâm đến những nỗ lực làm việc của cô. Về sau, có một cơ hội, cô ấy đã đến Châu Hải. Ở đó cô mới biết thế nào là "một chân ở địa ngục, mà chân kia ở thiên đường". Đầu tiên là bị đồng hương hãm hại, cô bị ép phải vào đời, là cam tâm sa đọa ư? Không phải, cô chỉ biết, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể thực hiện được các vụ gi¬ao dịch của công ty để kiếm tiền thù lao.
Đừng coi thường những cô gái điếm, ở Thâm Quyến, Châu Hải mà cả những đặc khu ven biển này, nếu không có những cô gái điếm ấy, e cũng chẳng thể phồn hoa như ngày hôm nay. Thị trưởng mới của Châu Hải năm đó là một người công chính liêm minh, ông ta ra lệnh cấm tất cả những hình thức gi¬ao dịch bằng phương pháp trao da đổi thịt này, loại bỏ tất cả gái điếm. Nhưng em có biết kết quả thế nào không?"
Liêu Vĩnh Hồng cười khẩy: "Các ngân hàng ở Châu Hải đã phải gánh chịu một cơn sóng gió quá lớn. Chỉ trong một đêm tất cả các khoản tiết kiệm bị rút hết thành tiền mặt. Vì vậy thị trưởng phải lập tức hạ lệnh hủy bỏ lệnh cấm các khu giải trí trước đây. Qua cơn sóng gió này, có rất nhiều người đã rút lui, họ đã mệt mỏi rồi, cũng qua chuyện này họ hiểu rằng, bản thân họ đã dùng số tiền tích góp từ việc buôn bán thể xác và tuổi xuân của mình để quay về quê hương, thế là hai năm đó, xuất hiện không ít các nữ doanh nghiệp. Ha ha, cái thời đại này vốn dĩ là cái thời đại chỉ chế nhạo kẻ nghèo chứ không chế nhạo gái điếm, cái mà mọi người nhìn thấy là anh bỏ tiền đầu tư vào làm ăn chứ không nhìn thấy sự bê bối của thành phố biển này lúc về đêm".
"Trong số đó có chị chứ gì?", Hứa Trác Nghiên nhìn Liêu Vĩnh Hồng đoán ra phần nào. Một người phụ nữ, tiền của cô không phải là do chồng cho, không phải thừa kế, vậy thì cách tích lũy tiền bạc nhanh nhất chỉ có cách đó.
Liêu Vĩnh Hồng không trả lời trực tiếp: "Cô gái ấy sau khi về quê, đã quen với chồng cô ấy, hai người kết hôn rồi sau đó có con, bởi vì cô gái từng có quá khứ không mấy tốt đẹp, nên bị gia đình chồng cô kịch liệt phản đối, cũng may vì cô mang bầu nên mẫu thuẫn mới dịu bớt đi. Về sau cô sinh con, là một đứa con trai hai cân hai, mẹ chồng cô rất vui, hôm đó liền gi¬ao toàn bộ giấy tờ nhà cửa, ruộng đất và tiết kiệm cho con dâu, chỉ có điều, hạnh phúc chỉ được có hai ngày thì đứa bé chị chẩn đoán mắc bệnh bại não.
Liêu Vĩnh Hồng nói đến đây liền dừng lại, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Trác Nghiên biết, Liêu Vĩnh Hồng đang kể chuyện chính mình, nhưng cô không ngờ lại có chuyện như thế này, quá tàn khốc. Đối với một người phụ nữ, một người mẹ, đối mặt với chuyện này, Hứa Trác Nghiên không biết có nên đồng cảm và an ủi Liêu Vĩnh Hồng không nữa.
"Cuối cùng chồng cô rời xa cô. Cô từng nghĩ sẽ ôm con rời khỏi cõi đời này, nhưng cuối cùng cô đã không làm vậy, bởi vì đứa bé còn chưa biết cái gì. Cô quay lại Châu Hải, thay đổi phương thức sống, giống như ẩn dật, chỉ cung cấp người tình bí mật cho những người giàu có, quyền quý. Chỉ có làm vậy cô mới có thể kiếm được tiền để chi trả cho các khoản điều trị đắt đỏ cho con trai mình…"
"Về sau, chị dùng số tiền tích lũy ban đầu của mình để đầu tư vào Thủy Dạng chị muốn nói lời cáo biệt với quá khứ, muốn làm ăn chân chính. Chị hỗ trợ quỹ khuyến học, làm nhiều từ thiện, là hi vọng tích đức cho con trai và bản thân!", Hứa Trác Nghiên cảm thấy như đang nghẹt thở.
"Xin lỗi em, chị thừa nhận trong chuyện Lâm Khởi Phàm, chị đã xử lí không ra làm sao. Nhưng chị không còn cách nào khác, tình hình công ty như thế nào em hiểu rõ mà, nếu mức tiêu thụ ngày một tăng cao, việc nhập hàng và mở cửa hàng đòi hỏi một khoản vốn lưu động lớn, nhưng chị biết sức của mình có hạn, không có sự hỗ trợ của Lâm Khởi Phàm, chị không thể vượt qua được cửa ải này, mà điều quan trọng nhất là, theo như những hiểu biết của chị về anh ta, chị vẫn nói một câu đó thôi: anh ta thực sự thích em, em nên thử cân nhắc đến với anh ta xem sao! Hôm nay chị kể cho em nghe chuyện cũ của chị là bởi vì chị hi vọng em có thể tìm được người yêu thương, đương nhiên điều kiện phải tốt, đây là điều quan trọng nhất, như vậy chúng ta mới không phải chịu khổ! Em nói đi, phụ nữ lăn lộn ngoài xã hội rốt cuộc là tại vì sao? Để thể hiện giá trị bản thân ư? Sai rồi, thực ra chính người đàn ông mà em lấy mới là sự thể hiện rõ ràng nhất!"
Hứa Trác Nghiên hoang mang rời khỏi văn phòng, một mình lang thang trong tiếng huyên náo của thành phố, chỉ có cảm giác cô đơn đến khó nói thành lời. Bên đường có một trung tâm bán vé máy bay, cô chẳng buồn nghĩ mà đi thẳng vào bên trong. Đúng vậy cô phải đi, rời khỏi nơi này, hoặc tạm thời rời khỏi đây.
Sáng hôm sau, cô thu dọn hành lí, để lại mẩu giấy nhắn cho Trần Hiểu Dĩnh, mang theo hành lí đơn giản, đi thẳng ra sân bay. Ở phòng chờ của sân bay, cô nhắn cho Liêu Vĩnh Hồng một cái tin: "Tôi có thể hiểu cho chị, nhưng tôi không thể đối diện với bản thân. Tôi tạm thời phải rời khỏi đây một thời gi¬an, cảm ơn sự ủng hộ của chị trong nửa năm vừa qua!"
Qua cửa kính phòng chờ, cô có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, cao vời vợi bên ngoài, ánh mặt trời chói gắt nhưng không hiểu sao tâm trạng của cô vẫn tăm tối như thế. Điện thoại báo có tin nhắn, là của Liêu Vĩnh Hồng: "Chị không nghĩ em sẽ rời khỏi đây như thế này, chị coi như em đang tạm thời nghỉ phép. Hai tuần sau, chị hi vọng sẽ gặp lại em ở lễ khánh thành khu thương mại Châu Hải. Từ Bắc Kinh trốn đến Thâm Quyến, lại từ Thâm Quyến trốn về Bắc Kinh, mỗi khi gặp khó khăn không thể giải quyết, em đều lựa chọn cách chạy trốn sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...