Nhạc Yên Nhi sững sờ, con ngươi chợt co rút lại, kinh ngạc hỏi lại:
- Cô là... Cố Tâm Nguyệt?
Từ khi sửa lại thân phận, cô đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố. Quy mô kinh doanh của nhà đó không còn lớn như lúc trước, sau khi mất đi địa vị đứng đầu, lâu rồi không thấy họ tham gia các buổi tiệc thượng lưu, dần dần trở nên sa sút.
Sau khi ông nội mất, cô không còn vương vấn gì với cái nhà đó, không ngờ hôm nay lại phải nghe tin về họ.
Khi nghe thấy giọng của Nhạc Yên Nhi, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được giễu:
- Trí nhớ của cô thật tốt, vẫn còn nhớ tôi cơ đấy. Tôi cứ tưởng cô chết thật rồi, lúc đó trong lòng tôi khó chịu lắm cô có biết không? Nhưng may là ông trời cũng không tệ nên mới để tôi biết cô còn sống!
Giọng nói quỷ dị lúc trầm lúc bổng, mỗi một chữ như chen từ trong kẽ răng thoát ra, mang theo hơi lạnh thấu xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống, nhai xương uống máu cô!
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chân mày cau chặt lại. Cô đương nhiên biết Cố Tâm Nguyệt hận mình, nhưng đó đều là do cô ta tự làm tự chịu, hại cô suýt chút nữa mất mạng nên phải gánh hậu quả. Lúc ông nội qua đời cũng là cô chịu tiếng xấu rồi, thế nên cô chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu nợ nhà họ Cố hết. Lâu nay không qua lại hỏi han gì, sao tự dưng hôm nay cô ta lại gọi tới tìm mình?
- Rốt cuộc cô muốn nói gì?
Cô đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng hỏi.
- Chà chà, hóa ra đứa con mà cô và chủ tịch Dạ sinh ra lại có bộ dáng này, đúng là rất xinh xắn, tôi thấy được bóng dáng của cô hồi nhỏ trên người con bé đấy!
Vãn Vãn...
Nhạc Yên Nhi cau mày, lạnh lùng lên tiếng:
- Cô làm gì Vãn Vãn rồi?
- Tôi mời con bé tới làm khách thôi, cô có muốn đến luôn không?
- Vãn Vãn đâu? Tôi muốn nói chuyện với con bé!
Nhạc Yên Nhi vội vàng nói.
- Bây giờ nó ngủ rồi, ngủ rất ngoan, đợi lát nữa tôi chụp hình gửi cho cô xem nhé. Không ngờ cô lại sinh ra một đứa con gái, gene của con gái nhà mấy người cũng có ra sao đâu. Mẹ của cô thích đi cướp chồng người ta, cô cũng thích đi cướp chồng người ta nốt, không biết Vãn Vãn sau này lớn lên...
Cố Tâm Nguyệt còn chưa nói hết câu, Nhạc Yên Nhi đã lạnh lùng cắt lời:
- Cố Tâm Nguyệt, cô có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải vòng vo với tôi như vậy! Tôi biết cô hận tôi, có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này. Nếu cô dám động đến một sợi tóc của Vãn Vãn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Bởi vì quá lo lắng mà cô gần như đã dùng hết sức để nói nên vừa dứt lời cả người đều run rẩy.
Vừa nghĩ tới Vãn Vãn đang nằm trong tay Cố Tâm Nguyệt, lòng cô lại lạnh như băng.
Cố Tâm Nguyệt hận cô như vậy, liệu cô ta sẽ bỏ qua cho Vãn Vãn sao?
- Được rồi, Nhạc Yên Nhi, tôi cũng không chơi trò giả nhân giả nghĩa với cô nữa. Giờ tôi sẽ gửi cho cô một địa chỉ, cô lập tức đi tới đó, không được nói với bất cứ ai, đi một mình thôi! Nếu tôi phát hiện cô giở trò mờ ám thì tôi sẽ tiễn con gái cô xuống địa ngục đấy, chắc cô không mang mạng sống của con bé ra đùa đâu nhỉ?
- Được, tôi lập tức tới ngay!
Nhạc Yên Nhi vội vã tắt máy, chỉ lát sau đã có hai tin nhắn ảnh được gửi tới.
Là Vãn Vãn!
Trong hình con bé đang hôn mê, bị cột vào trên ghế, trên miệng dán băng keo.
Tấm thứ hai là ảnh chụp chung của Cố Tâm Nguyệt và Vãn Vãn. Hình này không phải photoshop, Nhạc Yên Nhi vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay. Cố Tâm Nguyệt muốn chứng minh Vãn Vãn đang nằm trong tay cô ta.
Cô vội gọi cho Dạ Vị Ương, biết được Vãn Vãn sang nhà Evan chơi, đến bây giờ vẫn chưa về.
Hỏi lại Vị Ương là ai đến đón Vãn Vãn, thì được cho hay là thư ký của Evan.
Cô có gặp qua người này trong tiệc cưới, giờ vẫn có chút ấn tượng.
Nhưng khi cô gọi cho Evan mới biết được cậu bé không hề cho thư ký đi đón người, anh ta vẫn luôn ở cùng cậu, không hề rời khỏi nửa bước.
Nếu thế...
Không cần nói cũng biết là ai đã đến đón con bé rồi.
Kỹ thuật hóa trang giờ rất thần kỳ, muốn bắt chước một người cũng không khó, xem ra Cố Tâm Nguyệt đã dùng cách này.
Sau khi xác định Vãn Vãn đã bị bắt cóc, cô không dám chần chừ thêm nữa. Cố Tâm Nguyệt nói cô phải đi một mình, vì sự an toàn của Vãn Vãn nên cô chấp nhận một thân một mình đi tới chỗ được chỉ định.
Cô nhắn với Adler, chờ Dạ Đình Sâm kiểm tra xong thì nói với hắn là cô về nhà thăm Vãn Vãn trước, để anh ta ghi nhớ thời gian lúc mình rời đi.
Sau đó cô nhanh chóng lái xe đến địa chỉ mà Cố Tâm Nguyệt gửi, dọc đường, cô liên tục xem giờ.
Mười lăm phút sau, Dạ Đình Sâm kiểm tra xong thì hỏi Nhạc Yên Nhi đi đâu.
- Thưa ngài, thiếu phu nhân trở về thăm cô chủ rồi.
Dạ Đình Sâm vừa nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi, vùng giữa hai lông mày nhíu chặt lại.
Nhạc Yên Nhi đi tới nơi được chỉ định, đây là một hội quán cỡ nhỏ đã được bao hết. Lúc cô đi vào, bên trong không có nhân viên nào.
Cố Tâm Nguyệt đang ở phòng VIP tầng trên cùng.
Dọc đường đi, Nhạc Yên Nhi cứ thấp thỏm lo âu mãi.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy một đám vệ sĩ áo đen đang đứng đằng trước, xem ra Cố Tâm Nguyệt đã chuẩn bị kỹ càng hết mọi thứ.
Một người trong đám vệ sĩ đi tới, lạnh lùng nói:
- Soát người.
Nhạc Yên Nhi chỉ có thể cắn răng đứng đó, xem ra súng không thể giấu được rồi. Dạ Đình Sâm chắc chắn không ngờ rằng cô sẽ bị người khác lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, không có cách nào phản kháng lại được, chứ đừng nói chi là móc súng ra giằng co với bọn họ.
Cô trơ mắt nhìn điện thoại và súng ngắn bị lấy đi, điện thoại di động đã tắt máy, như vậy người khác sẽ không thể lần theo đến đây.
Người nọ cầm súng đi vào trong phòng, chẳng mấy chốc bên trong truyền ra tiếng của Cố Tâm Nguyệt.
- Cho cô ta vào.
Lúc này cửa mới mở ra để cho cô đi vào.
Rõ ràng đang là ban ngày nhưng trong phòng lại kéo rèm che kín, cũng không mở đèn cho nên bên trong rất tối.
Cô không thấy Vãn Vãn, còn Cố Tâm Nguyệt thì đang ngồi trên ghế salon chơi đùa với khẩu súng ngắn của cô.
Do trong phòng quá tối nên cô không thấy rõ vẻ mặt của Cố Tâm Nguyệt, nhưng cô biết chắc chắn cô ta đang cười.
Dường như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Nhạc Yên Nhi đứng ngay trước mặt Cố Tâm Nguyệt, lạnh giọng hỏi:
- Vãn Vãn đâu?
Cố Tâm Nguyệt tháo băng đạn rồi đổ hết mười chín viên đạn trong đó ra.
Từng viên đạn rơi xuống tấm thảm trải trên đất, phát ra âm thanh khe khẽ. Mặc dù tiếng vang rất nhỏ nhưng lại đủ sức gõ vào lòng Nhạc Yên Nhi, khiến tim cô rung lên từng hồi.
Cuối cùng Cố Tâm Nguyệt giơ khẩu súng ngắn không đạn lên lắc qua lắc lại, cô ta cười nói:
- Lại còn mang súng theo nữa chứ, sao nào? Muốn đưa tôi vào chỗ chết à?
Nhạc Yên Nhi không trả lời, chỉ lặp lại một câu:
- Vãn Vãn đâu?
Cố Tâm Nguyệt chậm rãi chống người lên, ở trong bóng tối híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi.
Cô đứng gần cửa nên ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên người cô khiến Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy rõ ràng.
Khuôn mặt đó...
Là khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong những cơn mơ!
Là khuôn mặt mà cô ta hận không thể tự tay xé rách nó, phá hủy nó!
Giờ đây khuôn mặt ấy đang xuất hiện ngay trước mặt cô ta, vô cùng chân thật.
Cô ta vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng được mọi người nâng niu chiều chuộng, nhưng từ khi Nhạc Yên Nhi xuất hiện, cô ta bỗng dưng mất đi tất cả mọi thứ.
Sự thương yêu của ông nội, vị hôn phu vốn là của cô ta, còn có thân phận cao quý, rồi đến cả đôi chân...
Những thứ này cô ta đều mất hết! Còn phải sống một cách nhục nhã, vì e ngại mệnh lệnh của Dạ Đình Sâm nên cô ta có nhà mà không thể về, cha mẹ cũng không được giúp đỡ gì.
Cô ta biến thành một người bình thường thấp kém, mỗi ngày phải lo lắng kiếm từng bữa ăn. Người khác vừa nghe cô ta là con gái nhà họ Cố đã tránh như tránh tà, thậm chí ngay cả thành phố A mà cô ta cũng không ở nổi nữa.
Buồn cười biết nhường nào...
Nhiều lần cô ta đã muốn chết quách đi cho rồi, nhưng sau đó lại cố gắng chịu đựng.
Nhạc Yên Nhi đã chết, bây giờ không còn ai có thể cản đường cô ta nữa, tại sao cô ta phải chết chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...