Nhạc Yên Nhi ngồi trên nắp bồn cầu, cũng không quá khó chịu.
Không biết phía ngoài sẽ giày vò đến lúc nào, cô dứt khoát lấy điện thoại di động ra chơi Anipop.
Nhạc Yên Nhi dần dần quên mất thời gian, tất nhiên cô cũng không biết Dạ Đình Sâm đã đi theo hướng dẫn trên điện thoại, tìm đến nhà vệ sinh.
Trước đó, vì an toàn của cô, hắn đã để Trần Lạc lắp thiết bị định vị vào di động Nhạc Yên Nhi, không ngờ lại có thể dùng đến vào lúc này.
Xác định chấm đỏ trên di động là đại diện cho Nhạc Yên Nhi, hiện giờ nó đang nhấp nháy ở vị trí nhà vệ sinh nữ, Dạ Đình Sâm cất điện thoại.
Chỉ là khi thấy mấy chữ to trên tấm biển "Nam giới dừng bước", Dạ Đình Sâm vẫn hơi nhíu mày.
Rút bàn tay đang định đẩy cửa lại, ngón tay hắn cong lên, gõ một cái.
Nhạc Yên Nhi đang chơi đến hồi gay cấn, chuẩn bị qua bàn thì bị tiếng đập cửa làm giật mình, run tay, "Ôi chao" một tiếng, game over.
- A a a a, suýt thì qua bàn rồi! Nghe thấy tiếng kêu của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm buồn cười, thế nhưng nhớ tới hành vi của cô, hắn nhịn, tiếp tục gõ cửa.
Thấy người bên ngoài thúc giục vội vã, Nhạc Yên Nhi cứ tưởng họ đang muốn đi vệ sinh gấp, cô vội nói:
- Đừng nóng đừng nóng, chờ chút! Tôi ra ngay đây! Nhạc Yên Nhi vừa nói vừa cầm túi xách định đứng lên, cô hoàn toàn quên mất mình đã co chân ngồi đây gần một tiếng đồng hồ, chân vừa cử động đã thấy vừa tê vừa nhũn.
"Bịch" một tiếng, cô quỳ rạp xuống nền lát đá, đập đến đau cả đầu gối.
- Ôi ôi...
Đau quá...
Sắc mặt Dạ Đình Sâm thay đổi, hắn không trêu Nhạc Yên Nhi nữa, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt, hỏi:
- Cô sao rồi? Đau ở đâu? Nhạc Yên Nhi ngẩng phắt đầu lên.
Giọng nói này nghe quen quá! Là Dạ Đình Sâm! Ôi trời ạ, mình trốn hắn nên mới ngồi trong toilet lâu thế này, làm sao mà hắn lại tìm được mình? Đây là nhà vệ sinh nữ đấy! Giọng Dạ Đình Sâm như một tiếng sấm dọa cho Nhạc Yên Nhi sợ giật nảy mình, cô vẫn giữ tư thế ngã sấp khi nãy, ngay cả nói cũng quên.
- Yên Nhi? Nhạc Yên Nhi không nói gì.
Thực sự không phải cô cố ý không trả lời, cô sống hơn hai mươi năm cũng chưa bao giờ gặp tình trạng giằng co cách một tấm cửa nhà vệ sinh thế này, cảnh tượng kỳ lạ như thế, cô không biết nếu là người bình thường thì phải làm thế nào.
Nhưng với Dạ Đình Sâm mà nói, tình cảnh của hắn là sau khi nghe thấy Nhạc Yên Nhi kêu "Đau quá", sau đó là không còn tiếng nào nữa.
Nhà vệ sinh nữ hoàn toàn tĩnh lặng.
Dạ Đình Sâm cảm thấy lo lắng.
Điều này khiến hắn nhớ lại sự cố ngoài ý muốn mười năm trước.
Đôi mắt phượng lạnh lùng nổi lên ánh sáng tàn nhẫn, Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn cánh cửa đã khóa, lui về sau hai bước.
Sau đó, chân dài đạp mạnh lên! Rầm! Toàn bộ tay cầm bị đạp nát, chỉ có thể kéo dài hơi tàn treo trên cửa, tạo ra tiếng kẹt kẹt.
Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không ngờ Dạ Đình Sâm có thể làm như thế, bị lực mạnh tác động đột ngột, cô sợ gần chết.
Ngẩng đầu lên, cô đối diện với ánh mắt hung dữ của Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi luống cuống, đầu óc trống rỗng, thấy tay nắm cửa bị đạp nát, cô ác nhân cáo trạng trước:
- Dạ Đình Sâm, anh phá hoại của công! Dù là sức tưởng tượng tốt đến mấy, Dạ Đình Sâm cũng không ngờ sau khi cửa mở là cảnh tượng thế này.
Nhạc Yên Nhi vẫn chưa thu chân lại, tư thế ngã sấp vẫn giữ nguyên, hai gối quỳ dưới đất, hai tay chống thân, nằm rạp trên mặt đất như chó con, thế mà phản ứng đầu tiên của cô là mắng hắn phá hoại của công.
Trong tích tắc, Dạ Đình Sâm không biết nên giận hay nên cười.
- Mát không? Nhạc Yên Nhi sững ra rồi mới phản ứng được hắn đang hỏi mình sàn nhà có mát không.
Hắn chế giễu cô! Nhạc Yên Nhi muốn đứng lên nhưng không còn sức, miễn cưỡng cố gắng ngồi lên, cuối cùng cũng không chật vật như khi nãy nữa.
Nhạc Yên Nhi nói to nhằm che giấu sự chật vật của bản thân:
- Dạ Đình Sâm, anh là chủ tịch của LN đấy, sao lại… sao lại xông vào toilet nữ? Anh đùa giỡn lưu manh! Còn đạp hỏng cửa nữa, đây là tài sản của khu nghỉ dưỡng, anh đừng tưởng có tiền bồi thường là xong, hành động này của anh...
rất quá đáng! Dạ Đình Sâm thực sự muốn quay clip lại bộ dáng của cô hiện giờ, để cho cô tự xem.
Ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm, hệt như đứa bé đang ăn vạ.
Dạ Đình Sâm đột ngột xoay người, cánh tay luồn xuống dưới chân cô, dùng tư thế bế công chúa để bế cô lên.
Nhạc Yên Nhi không đề phòng, đột ngột bị bế lên như vậy, cô vội vàng ôm cổ hắn.
Dạ Đình Sâm, anh làm gì đấy, tôi tê chân, ngồi một lúc là hết thôi.Sàn lạnh.Nhà vệ sinh nữ không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Dạ Đình Sâm cứ thế bế cô ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi vội đến độ túm lấy cổ áo hắn, nói:
- Dạ Đình Sâm, anh đừng ra ngoài, ở ngoài là chỗ hôm nay lấy cảnh, người đến kẻ đi, bị người ta nhìn thấy thì sao? Dạ Đình Sâm ngừng bước.
Ánh mắt lạnh xuống, nhìn cô, hắn hỏi:
- Rất sợ bị người khác nhìn thấy à? Nhạc Yên Nhi không biết ý hắn là gì, đành gật đầu: Đương nhiên là sợ rồi, anh không biết tin đồn lan truyền nhanh thế nào đâu.Đây là lý do cô trốn tránh tôi?Giọng nói lạnh hẳn.
Nói đến đề tài này, Nhạc Yên Nhi tự biết đuối lý, rụt đầu lại.
Thấy cô không nói gì, Dạ Đình Sâm càng lạnh lùng, đôi môi mỏng trễ xuống, chân bước ra ngoài.
Nhạc Yên Nhi mơ hồ cảm thấy Dạ Đình Sâm tức giận, cô càng luống cuống giằng co: Đừng mà Dạ Đình Sâm, đừng đi ra, hay là anh thả tôi xuống đi, tôi hết tê chân rồi, anh bế tôi thế này mà bị người ta trông thấy thì không hay đâu.Không hay?Dạ Đình Sâm nhếch miệng, tạo thành một độ cong giễu cợt:
- Chuyện mà Dạ Đình Sâm tôi làm, ai dám nói không hay? Lời nói kiêu căng tự phụ từ miệng hắn thốt ra cũng chính là sự thật.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới Dạ Đình Sâm thích nghe lời nói ngọt, cô đổi sách lược, tội nghiệp nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt nai to tròn, nói:
- Dạ Đình Sâm, anh đừng giận tôi, có được không? Tôi có thể giải thích mà.
Một câu nói nhõng nhẽo yếu đuối giống như một chiếc kim cực nhỏ, đâm vào lòng Dạ Đình Sâm, khiến mọi lửa giận của hắn đều tan hết.
Nghe được câu này, hắn dừng bước, bế Nhạc Yên Nhi đứng đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: Nói đi.Anh, anh thả tôi xuống trước đi.Hắn dùng tư thế mờ ám này bế mình, mặt lại cách gần như vậy, bảo mình phải nói thế nào? Mặc dù biết hắn là gay, không thích phụ nữ nhưng sức hấp dẫn của Dạ Đình Sâm quá đáng sợ, mỗi khi ở bên cạnh nhau, Nhạc Yên Nhi sẽ quên luôn xu hướng tính dục của hắn.
Cứ thế này làm sao khống chế nổi lòng mình? Dạ Đình Sâm thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy thì nghe theo, đặt cô xuống đất.
Nhạc Yên Nhi chưa kịp vui mừng thì bị hắn đẩy nhẹ một cái, lưng đụng vào tường, vải áo vest sượt qua tai cô, cánh tay đặt ngang bên mặt cô.
Nhạc Yên Nhi hơi sợ, cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen của hắn.
Dạ Đình Sâm cúi người, dừng lại ở nơi cách mặt cô mười centimet, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Bây giờ có thể nói được rồi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...