Là một bài đăng trên weibo.
Không có caption, chỉ có chín bức ảnh của cô với Anjoye và cả Trần Lạc, trình độ của kẻ chụp trộm rất cao, mượn góc giả làm cho người xem tưởng là bọn họ có vẻ vô cùng thân mật.
- Trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, bài đăng này đã được chia sẻ hơn mười nghìn lượt, bình luận còn nhiều đến mức không đếm xuể. Bây giờ chị không chỉ là kẻ quyến rũ người đã có vợ mà còn gian díu với em chồng và cả thư ký của chồng nữa!
Anjoye cười hì hì nói, đồng thời nhún vai vẻ bất cần.
Lúc Nhạc Yên Nhi chuẩn bị mở bình luận ra xem thì Anjoye bất ngờ rụt máy tính lại, anh ta nói:
- Đừng xem nữa, đừng để tức giận hại thân.
- Tại sao lại như thế?
Gương mặt nhỏ nhắn tái cả đi, cô thốt lên đầy ngỡ ngàng và luống cuống.
- Hiển nhiên có người muốn cô thân bại danh liệt.
Thân bại danh liệt?
Đây chính là sự báo thù của Bạch Nhược Mai sao?
Thấy gương mặt của cô tái nhợt, Anjoye bèn lên tiếng an ủi:
- Chị cũng không cần phải lo lắng, em đã phái người đi điều tra rồi, hơn nữa bảy giờ tối này Lâm Đông Lục sẽ mở họp báo trả lời chuyện của Bạch Nhược Mai, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.
- Lâm Đông Lục sẽ phải vào tù ư?
Giọng nói run rẩy của Nhạc Yên Nhi chứa đầy sự lo lắng.
- Rất có thể, Bạch Nhược Mai tố cáo anh ta bạo lực gia đình, hơn nữa còn xâm phạm đến sự an toàn cá nhân và danh dự của cô ta, sự việc này đã trở thành một vụ tố tụng hình sự rồi. Nhưng Lâm Đông Lục phát điên cũng là do cô ta, chỉ cần lấy được giấy chứng nhận của bệnh viện chứng minh tinh thần của Lâm Đông Lục không ổn định thì mọi chuyện có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển.
- Gì cơ? Vậy chẳng phải cuộc sống Lâm Đông Lục bị hủy hoại sao?
Anh ta là người thừa kế của Bất động sản Quảng Thịnh, đã bị dính đến tin đồn xấu mà còn công bố tinh thần của mình có vấn đề, đây là một trận đả kích nặng nề với Quảng Thịnh!
- Không còn cách nào khác để giải quyết chuyện này đâu, xét cho cùng Bạch Nhược Mai là vợ của anh ta, tuy rằng người mà cô ta công kích là chị nhưng bây giờ chị hoàn toàn không thể ra mặt, nếu muốn rửa sạch oan khuất này, anh ta chỉ có thể hy sinh.
- Không được, tôi không thể để anh ấy làm thế, cuộc sống của anh ấy sẽ bị hủy hoại mất!
Nhạc Yên Nhi không kịp đi giày mà vội bước xuống đất định xông ra ngoài.
Nhưng cô lại bị Anjoye ôm chặt vào lòng.
- Đừng đi, anh ta đã hạ quyết tâm rồi! Đây là video anh ta gửi cho chị, chị xem đi.
Trong video, Lâm Đông Lục ngồi trên một chiếc sofa bằng da, đằng sau anh là một chiếc cửa sổ sát đất lớn, có thể thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ, hình bóng anh tuấn của anh bị vây bên trong khung cảnh đó, trông cô đơn vô cùng.
Tuy lúc này anh khá tiều tụy nhưng vẫn đẹp trai phong độ.
“Yên Nhi, anh quyết định sẽ nói hết mọi chuyện trong buổi họp báo tối nay, trả lại sự trong sạch cho em. Mục đích ban đầu anh nghĩ đủ mọi cách để ngồi lên vị trí này chính là để bảo vệ em và tự quyết định hôn nhân của mình. Nhưng bây giờ… anh thất hứa rồi.
Có điều anh vẫn sẽ bảo vệ em thật tốt, chỉ cần em hạnh phúc, anh có thế nào cũng không sao cả. Yên Nhi, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa, hy vọng trong lòng em, anh mãi là Lâm Đông Lục năm xưa. Tạm biệt, Yên Nhi yêu quý của anh.”
Video rất ngắn, từ đầu đến cuối anh đều mỉm cười rất ấm áp, giống như ánh mặt trời đẹp nhất, xán lạn nhất.
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi không ngừng trào ra, cô không khống chế nổi bật khóc thành tiếng.
Tại sao…
Lại thành ra thế này?
Anjoye đi tới vỗ nhẹ lên vai cô:
- Muốn khóc thì khóc đi, em cho chị mượn vai em đấy.
Nhạc Yên Nhi khóc nức nở như một đứa trẻ, những giọt nước mắt như trân châu của cô không ngừng lăn xuống.
Dư San San nghe thấy tiệng động bèn chạy lên, nhìn thấy cảnh này, cô há miệng ra nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Chắc chắn bây giờ Nhạc Yên Nhi rất đau khổ, cô không có bản lĩnh gì, điều duy nhất có thể làm chính là ở bên cạnh ủng hộ cô ấy.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, hai mắt của cô đã sưng húp lên như hạt đào.
Cô lau sạch nước mắt, bắt lấy cánh tay của Anjoye và nói:
- Tôi muốn đi gặp Lâm Đông Lục, tôi không thể để anh ấy làm như thế, chắc chắn còn cách giải quyết khác mà, anh ấy không cần phải hy sinh như thế!
- Nhưng mà…
- Xin cậu đấy, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì cả đời này lương tâm tôi đều sẽ thấy bất an.
Cô lo lắng nói.
Nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự cầu xin của cô, Anjoye không thể nhẫn tâm từ chối, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ nói:
- Em có thể đưa chị đi tìm anh ta nhưng em không dám đảm bảo có ngăn được anh ta không. Tuy nhiên bây giờ chị nên ăn chút gì đó, ăn cơm tối xong em sẽ đưa chị đi.
Nhạc Yên Nhi nhìn đồng hồ, bây giờ mới năm giờ chiều, còn hai tiếng nữa, vẫn còn kịp!
Dư San San đã nấu xong bữa tối, thậm chí Nhạc Yên Nhi còn không kịp hàn huyên với cô ấy mà chỉ vội vàng ăn vài miếng cơm rồi thúc giục:
- Tôi đã ăn xong rồi, có thể đi chưa?
Anjoye cười nói:
- Chị ăn ít quá, ăn xong cơm còn phải uống một bát canh nữa.
- Nhưng mà…
Nhạc Yên Nhi còn chưa nói xong đã bị Dư San San cắt ngang:
- Cậu vẫn luôn nói tớ tính tớ nôn nóng, làm việc gì cũng hấp ta hấp tấp, sao bây giờ cậu cũng như thế hả? Bây giờ vẫn còn sớm, chắc chắn là tới kịp, cậu tin Nhị thiếu gia đi được không?
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cắn chặt cánh môi, cô biết mình sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Cô thả chậm tốc độ, ăn xong cơm thì ngoan ngoãn uống một bát canh rồi lại nhìn Anjoye với ánh mắt đáng thương.
Anh ta nho nhã chà lau khóe miệng, không quên rút ra một tờ giấy ướt ra lau sạch miệng cho cô rồi mới nói:
- Bây giờ có thể đi được rồi, nhưng em có một điều kiện, tất cả mọi chuyện chị phải nghe theo em, nếu không lúc nào em cũng có thể kéo chị về.
- Được!
Cô gật đầu đồng ý.
Lúc này Anjoye mới hài lòng đưa cô lên xe, chiếc xe nhanh chóng tới được tòa nhà Bất động sản Quảng Thịnh.
Dưới tầng một chật kín phóng viên.
Thật may trên đường tới đây cô đã cải trang một chút, đội thêm mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, vành mũ kéo thấp xuống, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy mặt cô, hơn nữa thời tiết mùa thu trời tối khá nhanh, vì thế không cần phải lo lắng.
Dựa vào thân phận Nhị thiếu gia nhà họ Dạ, Anjoye lái xe thẳng vào bãi đỗ xe ở tầng trệt rồi đi thang máy lên thẳng bên trên, đi đến phòng làm việc của chủ tịch một cách thuận lợi, không gặp trở ngại nào.
Nhưng họ lại nhận được tin Lâm Đông Lục đã đi xuống địa điểm tổ chức họp báo nằm ở trung tâm triển lãm ở tầng năm rồi.
Lúc Nhạc Yên Nhi và Anjoye đi xuống thì phóng viên ùa vào như một tổ ong, sắc mặt của Anjoye đanh lại, anh ta ôm chặt lấy cô kéo vào trong góc.
- Mau lên mau lên, Lâm Đông Lục đẩy sớm thời gian họp báo, chắc chắn có tin lớn!
- Nhớ kỹ câu hỏi chưa? Lát nữa nhất định phải hỏi về Nhạc Yên Nhi và Bạch Nhược Mai nhé!
- Các bộ phận chuẩn bị, ánh sáng chuẩn bị, nhanh lên!
Bọn họ xông vào, thực hiện các thao tác một cách lão luyện.
Chắng mấy chốc, cả hiện trường họp báo đều chật kín, đến hai bên hội trường cũng đầy người đứng.
Lâm Đông Lục ngồi ở chính giữa, sau lưng anh là Hank.
Ngoài ra không còn bất cứ nhân viên nào khác nữa.
Nhạc Yên Nhi muốn đi lên ngăn cản nhưng lại Anjoye túm chặt hai vai cô lại.
- Đồ ngốc, bây giờ chị mà xông lên thì hai người có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất được đâu!
- Nhưng anh ấy…
Ánh mắt Nhạc Yên Nhi run rẩy nhưng cô không thốt nổi thành lời, vì Anjoye đã bịt miệng cô lại, cô chỉ có thể âm thầm rơi lệ.
Lâm Đông Lục ở trên bục nhìn qua một lượt những phóng viên như hổ rình mồi kia, ánh sáng huỳnh quang của camera đồng loạt sáng lên, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
- Các bạn phóng viên và ký giả chắc cũng biết rõ vì chuyện gì mà hôm nay tôi mời mọi người đến đây, sáng ngày hôm nay, vợ của tôi Bạch Nhược Mai công khai một số thứ được gọi là “chân tướng”, bây giờ tôi sẽ cho mọi người biết cái gì mới là chân tướng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...