Lý Phú Quý liều xông lên nhưng lại bị Dạ Đình Sâm đạp xuống.
Người đàn ông kia như thần từ trời giáng xuống, mặt mũi lạnh lùng như đao, sắc mặt vô cảm ghê người, quanh người là khí thế bễ nghễ chúng sinh, ngay cả những đòn đánh Lý Phú Quý cũng rất nhanh gọn, hệt như tiêu chuẩn biểu diễn chiến đấu trên TV vậy.
Bác sĩ và y tá gần đó đều choáng váng.
Đây là chủ tịch LN, một nhân vật họ không có tư cách để nói chuyện cùng dù chỉ một câu, vậy mà bây giờ hắn đang giúp họ đánh kẻ xấu, đúng là đặc sắc hơn phim!
Một khi không còn dao để uy hiếp, Lý Phú Quý hoàn toàn không thể khiến Dạ Đình Sâm bị thương, ngược lại gã còn bị hắn đánh một trận, khắp người đầy thương tích.
Sau một hồi, Lý Phú Quý đã kiệt sức, gã co quắp hấp hối trên mặt đất.
Bảo vệ của bệnh viện lúc này mới chậm rãi đi tới thu thập chiến trường.
Nhạc Yên Nhi luôn chăm chú theo dõi động tĩnh, vừa thấy mọi thứ kết thúc, cô lập tức vùng khỏi tay Lâm Đông Lục, lao thẳng về phía Dạ Đình Sâm.
Đôi mắt to của cô ầng ậc nước, Nhạc Yên Nhi đau lòng nhìn Dạ Đình Sâm, cô muốn ôm hắn nhưng lại không dám.
- Anh sao rồi? Có bị thương không? Tay có đau không?
Dạ Đình Sâm yên lặng nhìn cô rồi dùng một tay kéo cô vào lòng:
- Không sao, yên tâm đi.
Nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, lúc này cô mới thấy mình dần dần bình tâm lại.
Cô muốn khóc nhưng nhớ tới hành vi của Dạ Đình Sâm khi nãy, cô lại cảm thấy giận, lập tức tránh khỏi cái ôm của hắn.
- Anh điên à? Sao anh lại phải đổi chỗ cho em? Sao anh lại mạo hiểm như thế? Anh không biết tính mạng anh quý giá thế nào à? Nhỡ anh có chuyện thì anh bảo em phải làm sao?
Dạ Đình Sâm nhìn cô chăm chú, đáp:
- Vậy nếu em có chuyện thì em bảo tôi phải làm sao?
Nhạc Yên Nhi nghẹn lời.
Chủ tịch LN cao cao tại thượng lại cảm thấy sinh mệnh hắn không quan trọng bằng cô.
Không phải là hắn ngu ngốc, đó là vì yêu.
Vì yêu một người nên mới có thể bỏ qua an nguy của mình, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì cô.
Nhạc Yên Nhi không nói gì, đôi mắt nai con ướt nhẹp nhìn Dạ Đình Sâm khiến trái tim hắn như tan chảy.
- Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi gằn từng chữ:
- Từ nay về sau, bất luận có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được đẩy em ra, cho dù chết em cũng phải chết cùng anh.
Dạ Đình Sâm vô thức muốn từ chối.
Bởi lẽ xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn chắc chắn sẽ chắn trước mặt cô, không để cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Khi nhìn vào đôi mắt ướt kia, trong đó tràn ngập kiên định khiến hắn rung động.
Đối mặt với ánh mắt này, bảo hắn phải cự tuyệt thế nào đây?
Dạ Đình Sâm mím môi, cuối cùng hắn cũng gật đầu:
- Được, dù cho chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng bên nhau.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nín khóc, cô mỉm cười hài lòng:
- Anh nói rồi đấy nhé, nếu anh lừa gạt em, em sẽ mặc kệ anh.
Cách đó không xa, Lâm Đông Lục vẫn nhìn từ đầu tới cuối, tay anh ta đã siết chặt thành nắm đấm.
Vừa rồi, người kia vừa bị chặn lại, Nhạc Yên Nhi đã lao về phía Dạ Đình Sâm, Lâm Đông Lục không cản nổi cô, chỉ có thể chạm tới góc áo cô, sau đó nó cũng sượt khỏi tay anh.
Cô đi quả quyết, không thèm nhìn anh lấy một lần, dường như chẳng còn chút gì lưu luyến.
Ánh mắt Lâm Đông Lục đắng chát, anh lẳng lặng nhìn cặp đôi đang ôm nhau kia, cảm thấy ngực mình đã thủng mất một lỗ, bên trong chỉ có gió thổi qua.
Đôi mắt anh nhói đau, ảo não nhìn về phương khác, bỗng nhận ra sự bất thường của Lý Phú Quý.
Gã là công nhân xây dựng, dáng người cao to thô kệch, mấy người bảo vệ phải hợp sức mất một lúc mới có thể kéo gã ta lên rồi đẩy ra ngoài.
Ngay khi đi qua Nhạc Yên Nhi, đôi mắt vốn nhắm chặt của gã bỗng mở ra, vẻ khát máu lộ rõ, nụ cười dữ tợn, ngay cả hàm răng gã cũng dính máu, trông rất kinh khủng.
Lâm Đông Lục nhíu mày, nhìn kỹ mới thấy trên tay gã có gì đó sáng loáng.
Trên tay gã còn dao!
Không ổn rồi!
Không chờ Lý Phú Quý ra tay, Lâm Đông Lục đã lao vội về phía Nhạc Yên Nhi.
Lý Phú Quý bỗng bùng nổ, gã vùng khỏi bảo an, giơ cao con dao trong tay lên, gào khàn cả giọng:
- Chúng mày chết hết đi!
Dứt lời, gã lao về phía Nhạc Yên Nhi.
- Cẩn thận!
Dạ Đình Sâm đối mặt với Lý Phú Quý, thấy cảnh này, hắn thót tim, vội kéo Nhạc Yên Nhi nhưng đã không còn kịp nữa, Lý Phú Quý lần này liều chết đâm một đao, vừa nhanh vừa chuẩn khó mà né nổi.
Tiếng dao đâm vào da thịt vang lên cực kỳ rõ ràng trong không gian đầy tạp âm.
- A!
Có người đau đến hít sâu.
Nhạc Yên Nhi vội nghiêng đầu, cô thấy một người đang đứng chắn trước mình, chịu thay cô nhát dao kia.
Là Lâm Đông Lục!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc mà thôi, chờ tới khi mọi người kịp phản ứng thì con dao đã đâm trúng ngực anh ta.
Lâm Đông Lục chắn một nhát dao cho Nhạc Yên Nhi!
Anh rất sợ gã sẽ làm tổn thương cô thêm lần nữa nên dùng hai tay tóm lấy bàn tay đang cầm đao của Lý Phú Quý, không cho gã rút đao ra. Trong tình huống cấp bách, Lý Phú Quý lại đâm sâu hơn.
Thấy một nhát không xong, gã muốn rút đao ra để đâm thêm, tuy nhiên làm thế nào cũng không rút ra được.
Trong cơn giận dữ, gã đá Lâm Đông Lục. Anh ta đau tới độ trắng bệch mặt, thân thể cuộn lại nhưng tay không hề buông ra.
- Mẹ mày, mày buông tay ra cho tao...
Chưa dứt lời, gã đã bị bảo vệ giữ chặt, mất hoàn toàn khả năng hành hung.
Nhạc Yên Nhi sợ hãi đến ngẩn ra, bây giờ cô mới kịp phản ứng lại, vội vàng đỡ Lâm Đông Lục, liên tục hỏi:
- Lâm Đông Lục, anh sao rồi? Đừng dọa tôi.
Giọng nói kia run rẩy vì sợ hãi, nó như đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tay cô vừa chạm vào Lâm Đông Lục thì như đã không thể trụ thêm nữa, anh ta ngã về sau.
Nhạc Yên Nhi vội ôm lấy anh nhưng vì không có sức, cô chỉ có thể đặt anh ta dưới đất, nhìn thấy toàn thân Lâm Đông Lục là máu, cô gào khóc.
- Lâm Đông Lục, anh bị điên à? Tại sao lại chắn nhát dao đó cho tôi? Đầu óc anh có vấn đề đúng không? Lâm Đông Lục, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, tôi không cho anh chết, anh nghe không?
Gương mặt Lâm Đông Lục cũng dính máu, máu khiến vẻ mặt anh ta càng tái nhợt hơn, nhưng ánh mắt anh lại trong sáng như lần đầu Nhạc Yên Nhi gặp anh cách đây nhiều năm.
- Yên Nhi, em không sao... là tốt rồi.
Lâm Đông Lục dùng hết sức để nói câu này rồi mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...