Những lời Nhạc Yên Nhi nói khiến Anjoye cúi đầu rũ mi, trông có vẻ buồn bã.
- Em cũng đã ăn năn rồi, chuyện năm đó thật sự em không cố ý… Chuyện đó còn có ẩn tình… Em cũng là bất đắc dĩ…
Anh ta tỏ ra rất đau khổ, hai tay ôm lấy đầu, khó chịu kêu lên.
Anjoye dường như phải gánh chịu áp lực rất lớn, muốn tránh thoát gông xiềng vô hình nào đó.
Nhạc Yên Nhi thấy Anjoye như vậy cũng hoảng.
Sau lần Lâm Đông Lục phát điên muốn giết mình, cô cũng có tìm hiểu một ít tài liệu tâm lý, cô biết một người phải chịu áp lực tâm lý quá lớn có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Tuy sợ nhưng hiện giờ thấy Anjoye như vậy cô cũng không tránh khỏi lo lắng.
Nhạc Yên Nhi lên tiếng:
- Năm đó rốt cuộc có chuyện gì, cậu lại có nỗi khổ gì? Cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ thay cậu giải thích rõ ràng với Dạ Đình Sâm.
Trong lòng cô cũng có nghi ngờ, dù Anjoye đúng là có điểm kiêu ngạo, tính cách cũng thay đổi thất thường nhưng quả thực không giống như sẽ làm ra việc quá đáng đến thế.
Cô vẫn cho rằng bản chất con người không thể nào xấu xa đến vậy được.
Anjoye bỗng quay đầu sang, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
- Chị tin em ư, Yên Nhi?
Đôi mắt xinh đẹp như hồ ly lúc này lại mang theo đau đớn khôn cùng, giống như những năm tháng qua đã trải qua giày vò đến mức không thể nói thành lời.
Bị nhìn bằng ánh mắt vừa tin tưởng lại vừa bất lực thế này, Nhạc Yên Nhi chợt quên đi nỗi sợ vừa rồi.
Cô nghĩ Anjoye còn nhỏ tuổi, có lẽ trước kia anh ta đã chọn sai đường, giờ cô nên dùng hết khả năng để kéo anh ta lại thử xem.
Giống như chính bản thân cô, khoảng thời gian đó cô cũng đã mong có người đến cứu mình biết bao.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, nhẹ nhàng bảo:
- Tôi tin cậu.
Lời này làm cả người A run lên, nhìn Nhạc Yên Nhi không dám tin, ánh mắt anh ta đỏ hoe, bất giác rơi nước mắt.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thở dài, đàn ông đều không dễ dàng rơi nước mắt, chính là chưa tới lúc thật sự đau lòng đi.
Anjoye vươn tay ôm lấy Nhạc Yên Nhi, siết thặt chặt.
Lúc này cô cũng không đẩy anh ta ra.
- Sao lại tin em? Cả thế giới này cũng không có ai chịu tin em hết…
Anh ta nghẹn ngào thổ lộ.
Nhạc Yên Nhi hiểu được bi thương của anh ta, thậm chí còn có chút thương xót.
Bởi nhiều năm về trước, lúc cô còn ở nhà họ Cố cũng đã gặp phải cảnh như vậy.
Đều là không được tin tưởng, đều là bi thương và đau đớn.
- Tôi… cũng từng ở trong hoàn cảnh như thế, vậy nên tôi hy vọng cậu có thể sống một cuộc đời khác, con đường sau này còn dài lắm.
Nhạc Yên Nhi vỗ nhẹ lưng anh ta, muốn để anh ta kể hết chua xót trong lòng, tốt nhất là hai anh em họ có thể cởi bỏ ân oán với nhau.
Nhưng không ngờ được lần thứ hai Anjoye cất lời, giọng nói lại đã mang theo ý cười trào phúng.
- Đồ đàn bà ngu ngốc, thánh thiện quá cũng không tốt đâu.
Nhạc Yên Nhi lập tức thấy có gì đó không đúng, muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị ôm chặt đến mức không giãy nổi.
Anjoye giống như ôm lấy người mình yêu nhất, nếu không để ý giãy giụa của cô và gân xanh nổi trên tay anh ta có lẽ ai cũng cảm thấy đây là một đôi tình nhân rất hạnh phúc cũng nên.
Anh ta hít lấy mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, sau đó chậm rãi thở ra.
- Thế giới này làm gì có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy, con đường chúng ta đi đều do chính mình lựa chọn, không ai có thể ép buộc ai. Nếu chị còn không hiểu được điều này mà cứ thích làm thánh mẫu như thế sẽ có ngày chịu thiệt thòi đấy. Hôm nay coi như em dạy chị một bài học miễn phí.
Nhạc Yên Nhi bị ép ngả vào lòng anh ta, nghe tiếng tim anh ta đập lại cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Anh ta đang giẫm đạp lên lòng tốt của cô.
- Cậu… hèn hạ!
Anh ta chỉ khẽ cười:
- Chị từng nói rồi, đồ ngốc Yên Nhi này, đến mắng người cũng không có mấy từ như vậy. Nhưng việc em làm không thể coi là hèn hạ được, em chỉ là không chịu chấp nhận số mệnh mà thôi, chẳng lẽ chỉ vì Dạ Đình Sâm đầu thai tốt hơn mình mà em phải đem quyền thừa kế dâng lên như vậy sao, thế thì còn gì là đạo lý nữa.
Anjoye lúc này làm gì còn sót chút nào vẻ cô đơn bất lực lúc nãy nữa.
Lòng Nhạc Yên Nhi như ngã xuống hầm băng, cô dùng hết sức giãy ra:
- Buông ra!
Cảm thấy giãy giụa cùng không cam của cô, ánh mắt Anjoye tối lại, cuối cùng buông lỏng tay.
Nhạc Yên Nhi không ngờ anh ta chịu buông ra nên vẫn đang dùng sức giãy thật mạnh, bởi quán tính mà ngã vật ra sau.
Anjoye đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt xẹt qua vẻ thương tiếc, nhưng Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy.
Cô gái ngốc nghếch này, đừng mơ mộng dùng tình cảm để cảm hóa anh ta làm gì, cứ để mặc anh ta mục rữa trong bóng tối đi thôi.
- Đừng bao giờ tin lời em nói, cho dù em hứa không làm tổn thương chị nhưng sau này chưa chắc đã làm được đâu, em vốn là kẻ nói không giữ lời mà.
Đối mặt với châm chọc chế giễu, thủ đoạn bỉ ổi các thứ anh ta còn có cách đáp trả nhưng nếu có người đối tốt với mình anh ta sẽ có cảm giác không biết nên làm thế nào mới phải.
Cô càng tốt đẹp càng làm nổi bật sự dơ bẩn của anh ta.
Thế nên đừng tới gần anh ta nữa, cứ tránh đi càng xa càng tốt.
- Cậu là đồ điên!
Nhạc Yên Nhi nghiến răng mắng.
Anjoye nghe thế lại cười ha hả:
Đồ điên á? Cách gọi này em thích đó, thiên tài và kẻ điên không phải chỉ cách nhau một sợi chỉ thôi sao? Em cho chị biết nhé, chuyện điên cuồng hơn vẫn còn ở phía sau cơ, chỉ cần em không chết trận chiến này vĩnh viễn cũng không kết thúc được đâu!Tại sao phải như vậy, chẳng lẽ cứ đấu đá không chết không thôi ư? Hai người là anh em cơ mà!Nghe thấy hai từ ‘anh em’ tươi cười trên mặt A đều tan biến, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.
- Anh em? Chị cho là tôi muốn có người anh em như thế ư? Từ nhỏ đến lớn tôi đều phải sống dưới cái bóng của anh ta, không có bất cứ ai nhìn thẳng vào tôi, coi trọng tôi! Tôi cho chị biết, tôi không có người anh em như thế, chỉ có kẻ thù không đội trời chung mà thôi!
Anjoye càng nói càng kích động, cuối cùng còn gần như hét lên.
Nhạc Yên Nhi lần đầu thấy anh ta phẫn nộ thế này, ánh mắt anh ta vằn vện tơ máu, đáng sợ tới mức cô vô thức lùi về đằng sau, một từ cũng không thốt ra nổi.
Nhưng là vẻ mặt Anjoye lại giống như chơi trò biến sắc, thoáng cái đã trở lại vẻ nhu hòa:
- Sao lại khóc, bị em dọa sợ à?
Thế này Nhạc Yên Nhi mới biết, thì ra mình đã rơi lệ lúc nào không hay.
Thấy Anjoye bước lại gần mình, cô sợ đến mức không ngừng lùi ra sau.
Thấy rõ sợ hãi trong mắt cô, anh ta siết chặt nắm tay, cuối cùng ngừng bước.
Xoay người đi, Anjoye lạnh lùng lên tiếng:
- Chỉ kẻ yếu mới khóc lóc cầu xin người khác thương hại. Yên Nhi, cuối cùng sẽ có lúc chị trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến của em và Dạ Đình Sâm. Em khuyên chị nên từ bỏ sớm đi, đừng để đến lúc rơi vào hoàn cảnh của Mạnh Y Bạch mới hối hận thì đã muộn.
Nói xong anh ta nhanh chóng rời đi.
Gió biển thổi tung những lời thì thầm sau cuối của anh ta.
- Cảm ơn chị tin tưởng em, nhưng chính em cũng không tin mình nữa rồi. Em… không quay lại được nữa. Xin lỗi…
Những lời này tràn ngập bi thương, thế nhưng chỉ có mình anh ta nghe thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...