Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Bầu không khí xung quanh Dạ Đình Sâm lạnh đến đáng sợ, cho dù hắn đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại chẳng thể nhìn thấy một chút dấu hiệu ánh sáng nào từ trên người.

Hắn mở miệng, giọng nói lạnh đến đóng băng:

- Trên thuyền có ca nô không? Thường thì trên du thuyền luôn chuẩn bị ca nô cứu sinh, dù Dạ Đình Sâm đi du thuyền được quản lý sát sao nhưng cũng sẽ có ca nô.

Trần Lạc sững người, do dự một lát mới đáp:

- Có thì có, nhưng chỉ có một chiếc mà thôi.

Trên du thuyền nhiều người như vậy, một chiếc ca nô không tài nào chứa nổi.

- Thả ca nô xuống, tôi đi một mình.

Dạ Đình Sâm quả quyết.

Trần Lạc hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ:

- Chủ tịch, không thể được, lần này nhị thiếu đã tốn bao công sức để lập ra kế hoạch này, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Nếu ngài qua đó một mình thì không thể đảm bảo an toàn được.

Dạ Đình Sâm không nói thêm lời thừa nào:


- Thả ca nô xuống.

Nhạc Yên Nhi rơi vào tay Anjoye, giờ an nguy không rõ, lòng hắn nóng như lửa đốt, chẳng còn tâm trạng nào để nói nhảm với Trần Lạc.

Trần Lạc đi theo Dạ Đình Sâm đã lâu, biết chuyện mà hắn quyết định sẽ không có khả năng thay đổi, nên cuống đến độ không biết làm sao, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại ra lệnh.

Ca nô mau chóng được chuẩn bị, Dạ Đình Sâm khăng khăng muốn xuống, vậy thì không ai có thể cản được.

Trần Lạc đành phải đưa một chiếc tai nghe cho Dạ Đình Sâm, nói:

- Chủ tịch, đây là máy truyền tin để liên lạc với du thuyền, bên trong có GPS để chúng tôi tiện xác định vị trí của ngài, đồng thời cũng có thể nhắc nhở vị trí cho ngài.

Lần này Dạ Đình Sâm không từ chối, hắn nhận máy truyền tin, mang theo.

Trần Lạc thấy hắn rời khỏi du thuyền, lẻ loi một mình bước xuống ca nô thì lo lắng vô cùng, nhưng điều cậu ta có thể làm bây giờ cũng chỉ là cầu nguyện mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Anjoye được tận hưởng cảm giác Dạ Đình Sâm nghe lệnh mình, anh ta cảm thấy rất hưng phấn và mãn nguyện, thậm chí còn nghĩ mọi việc vốn nên là như thế, Dạ Đình Sâm vốn phải phục tùng mình.

Dù đứng trên ca nô chật hẹp, phong thái của Dạ Đình Sâm vẫn xuất chúng như vậy, có hơi thở bễ nghễ thiên hạ của bậc vương giả.

- Hài lòng chưa? Nói xem cậu muốn gì.

Dù bị Anjoye kiềm hãm, Dạ Đình Sâm cũng không hề hoảng hốt, hắn vẫn tỉnh táo và thờ ơ như xưa, chỉ khác là trong mắt có lửa giận đang bị kìm nén.

Hắn không ngại bất cứ khiêu chiến hay bẫy rập nào của Anjoye, nhưng hắn không thể chịu được việc Anjoye nhắm vào Nhạc Yên Nhi.

Dạ Đình Sâm không sợ vực sâu vạn trượng, nhưng lại chẳng thể chịu được việc Nhạc Yên Nhi bị tổn thương.

Đôi mắt hoa đào của Anjoye mang theo ý cười quyến rũ, anh ta đột ngột ném ly rượu trong tay xuống, rượu đỏ chảy tràn trên đất như một vũng máu.

- Được, anh cả quyết đoán lắm, không hổ là người thừa kế của gia tộc.

Vậy thì sau đây có đuổi kịp không sẽ hoàn toàn trông chờ vào kỹ thuật của anh! Nói xong, anh ta vẫy tay, ra lệnh cho thủ hạ:

- Lái thuyền đi! Thuyền trưởng hướng về phía đá ngầm như chỉ thị khi nãy.

Do tiếp nhận chương trình giáo dục của người thừa kế nên Dạ Đình Sâm được học rất nhiều kỹ năng tưởng chừng như vô dụng, ngay cả máy bay trực thăng hắn cũng biết lái, đừng nói đến chiếc ca nô nho nhỏ này.

Vậy nên hắn chẳng hề tốn sức khi đuổi theo du thuyền của Anjoye.

Anjoye thấy chiếc ca nô phía sau đang lao nhanh tới như một lưỡi kiếm sắc bén, nụ cười trên môi cũng dần nhạt đi, tựa hồ đang nghĩ gì đó, trong mắt đều là sóng ngầm cuồn cuộn.


Người đàn ông này chính là anh cả của mình, là mục tiêu mình đuổi theo từ thuở nhỏ, cũng từng là thần tượng của mình, nhưng bây giờ họ lại trở thành kẻ địch không đội trời chung.

Anjoye từng vô cùng sùng bái Dạ Đình Sâm, anh cả như một viên đá quý phát sáng, phương diện nào cũng ưu tú đến không thể bắt bẻ, dù hắn không thích nhưng Anjoye vẫn đi theo sau hắn hệt như một cái đuôi vậy.

Mãi cho đến khi Anjoye bị mẹ nhiếc móc, mỗi lúc một nhiều hơn.

"Dạ Đình Sâm mới học cưỡi ngựa ngày đầu tiên đã thành công, sao con đần thế? Dạ Đình Sâm trước giờ đều được điểm tối đa, vậy mà con lại bị điểm B, con ngu quá phải không? Lúc bằng tuổi con, Dạ Đình Sâm đã tham gia buổi họp ban giám đốc lâu rồi, thế mà con còn muốn đi chơi bóng, đúng là vô dụng!" Những lời này hằn sau trong trái tim bé nhỏ của Anjoye, biến những sùng bái và hâm mộ đơn thuần thành ghen tị và ác độc.

Nếu đã thế thì làm kẻ địch đi thôi, thắng được anh cả, đánh bại anh cả, cướp hết mọi thứ thuộc về anh ấy đi! Mãi cho tới mười năm trước, anh ta gây ra một chuyện không thể cứu vãn được, dù cho đó có phải là chủ đích của anh ta hay không thì hai người họ cũng chẳng bao giờ trở lại như xưa được nữa, họ chỉ có thể trở thành kẻ thù thực sự mà thôi.

Trong hai người họ, tất có một kẻ bại trận, một khi thất thủ sẽ chẳng còn gì nữa.

Anjoye lại cười, anh cả cứ chờ đi, em đã không còn là em của quá khứ nữa, cuộc chiến giữa chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.

Ở trên biển, chỉ dựa vào giác quan của con người sẽ rất khó để phán đoán phương hướng, vậy nên Dạ Đình Sâm chỉ có thể đuổi sát thuyền của Anjoye.

Chẳng biết đã qua bao lâu, bỗng bên tai hắn vang lên giọng nói lo lắng của Trần Lạc:

- Chủ tịch, dựa theo hướng đi của nhị thiếu, phía trước chính là dải đá ngầm, có rất nhiều xoáy nước.

Ngài không có người dẫn đường thì sẽ rất khó để tránh khỏi, thật sự rất nguy hiểm.

Nhị thiếu hoàn toàn không có ý định dừng lại, ngài không thể đi tiếp được! Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững hỏi:

- Còn bao xa? Trần Lạc chẳng ngờ Dạ Đình Sâm còn có thể bình tĩnh như vậy, tâm lý của hắn không hề bị ảnh hưởng, mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng Trần Lạc chỉ có thể thành thật đáp:

- Căn cứ theo phương hướng hiện nay thì đi tiếp ba phút nữa sẽ tiến vào ranh giới của dải đá ngầm.


- Ừm.

Dạ Đình Sâm lên tiếng để ra hiệu là mình đã biết nhưng lại không hề có ý giảm tốc độ.

Hắn lái ca nô rất nhanh, mặt biển bị tách đôi, tạo thành một đường bọt nước màu trắng.

Trần Lạc vừa cuống vừa tức nhưng cũng hết cách, biết cứ có chuyện liên quan tới phu nhân là chủ tịch sẽ đánh mất lý trí, nhưng chẳng ngờ chủ tịch dùng cả mạng sống của mình để đánh cược thế này.

Chẳng mấy chốc hai chiếc thuyền đã lần lượt tiến vào dải đá ngầm.

Để né tránh đá ngầm và các xoáy nước, du thuyền của Anjoye chậm hẳn lại, thế nhưng do thân thuyền quá lớn nên có vẻ rất chật vật.

Anjoye bất mãn:

- Làm sao thế, sao chậm vậy? Đám thủ hạ đi hỏi thuyền trưởng đang ở phòng điều khiển, sau đó trở lại báo cáo:

- Nhị thiếu, thuyền trưởng nói bên dưới có rất nhiều đá ngầm mà mắt thường không thể thấy, nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ va phải đá ngầm.

Chúng ta đã sắp vào tới xoáy nước tử vong rồi, ở nơi đó, cứ sáu giờ chiều sẽ có sóng ngầm rất mạnh, nếu còn đi tiếp sẽ rất nguy hiểm.

Anjoye cúi nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ được làm thủ công tinh xảo trên cổ tay, bây giờ là năm giờ bốn mươi, nói cách khác, họ chỉ cách cái chết có hai mươi phút.

Hừm, đúng là càng lúc càng thú vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui