Ông ta nhìn chằm chằm Hình Bội Trân bằng ánh mắt lạnh lùng, không chỉ vậy, từ trong ánh mắt đó còn toát lên sự thù hận đáng sợ.
“Hình Bội Trân, là bố cô tự biên tự diễn, sau lưng thì âm thầm mua chuộc tài xế đâm Tiểu Địch, trước mặt lại giả danh người tốt, ra vẻ bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu Tiểu Địch, chẳng lẽ tất cả những chuyện bố bà làm bà đều không biết gì hết sao?" Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm Hình Bội Trân, chậm rãi nhả ra từng chữ một chất vấn.
Hình Bội Trân giật mình sợ hãi, bà ta điên tiết gào lên: "Ông nói bậy cái quái gì vậy hả? Ông mới nói bậy gì đó? Bố tôi sẽ không làm những chuyện như vậy! Ông đang vu oan giá họa cho bố tôi! Vì cứu mạng con ông nên bố tôi mới chết đó, ông chẳng những không cảm kích ông ấy, giờ còn tính hắt bát nước bẩn lên người ông ấy nữa sao! Đường Lẫm Nhiên, ông là loại không có lương tâm, ông không phải con người nữa rồi!"
Đường Lẫm Nhiên cười khẩy: "Nhìn phản ứng bây giờ của bà thì xem ra, bà đã biết đúng không? Cũng phải thôi..."
Ông ta chậm rãi gật đầu, mở miệng nói: "Bà và Hình Dũng Toàn là bố con mà! Các người sống chung với nhau dưới một mái nhà, kể cả ông ta không nói cho bà nghe về âm mưu thâm độc của mình nhưng ít nhiều gì bà cũng đoán ra được! Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ bà là loại đàn bà ngu xuẩn, nhưng đến giờ tôi mới biết hóa ra người ngu nhất lại chính là tôi, bị một con đàn bà như bà lừa gạt suốt mười mấy năm trời!"
“Không...!Không..." Hình Bội Trân sợ hãi lắc đầu: "Tôi không biết...!Tôi không biết gì cả! Giả dối, tất cả những chuyện này đều là giả hết! Ông vu oan cho bố tôi, bố tôi là ân nhân cứu mạng con ông, và bản thân tôi cũng là ân nhân của nhà họ Đường các người.
Ông không thể vong ân bội nghĩa như thế được, ông không thể trở mặt như vậy, không thể..."
“Ha!” Đường Lẫm Nhiên cười khẩy một tiếng, chậm rãi đứng lên, hai tay ông ta chống lên mặt bàn, cơ thể cúi về phía trước, ghé sát vào người Hình Bội Trân, nói: "Hình Bội Trân, chứng cứ lần này vô cùng xác thực, âm mưu của bà và bố bà đã bị bại lộ hoàn toàn rồi!...!Hình Bội Trân, bố con các người bày mưu tính kế cha con chúng tôi, biến tôi thành kiếp làm trâu làm ngựa cho bà và con gái bà gần hai mươi năm, thậm chí còn để lại vết thương trên chân Tiểu Địch của tôi.
Mãi đến tận hôm nay vết thương của thằng bé vẫn chưa khỏi hẳn đó! Hình Bội Trân...!Bà chờ đó, bà và bố bà nợ cha con tôi những gì, tôi sẽ đòi lại từng chút từng chút một! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy bà mỗi ngày trôi qua đều phải sống không bằng chết trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời!"
Ông ta nhìn chằm chằm Hình Bội Trân, từ trong ánh mắt âm u lạnh lẽo kia còn có cả sự căm hận khắc cốt ghi tâm trong đó.
Ánh mắt ấy giống như lưỡi kiếm sắc bén được người ta tẩm sẵn độc, rồi cắm thẳng vào trái tim Hình Bội Trân.
Hình Bội Trân giật mình sợ hãi, bà ta liều mạng lắc đầu: "Không...!Không...!Không! Anh Nhiên, em không biết gì cả, em vô tội, em thật sự không biết chuyện gì hết! Anh Nhiên, anh hiểu lầm em rồi, chắc chắn là anh hiểu lầm rồi, bố em là người nhất mực trung thành với anh mà, ông ấy sẽ không làm ra mấy loại chuyện này đâu! Chắc chắn là có ai đó cố tình bày mưu để hãm hại ông ấy! Đúng rồi, là Đường Dạ Khê, là Đường Dạ Khê phải không? Nhất định là loại giả tạo, bỉ ổi Đường Dạ Khê hãm hại ông ấy! Chẳng phải cô ta chiêu mộ được toàn mấy loại đánh giết bừa bãi hay sao? Nhất định là do cô ta đứng sau sai khiến đám thuộc hạ đó làm giả chứng cứ để hãm hại bố em! Anh Nhiên, anh không được tin cô ta, không được tin..."
Một tiếng "Bốp" giòn giã vang lên.
Đường Lẫm Nhiên giáng cho bà ta một bạt tai, cái tát mạnh đến nỗi khiến mắt bà ta giăng đầy sao trời, khóe miệng rỉ máu.
Bà ta che miệng, giương mắt nhìn Đường Lẫm Nhiên bằng vẻ mặt không thể tin được, lẩm bẩm: "Ông đánh tôi...!Ông dám đánh tôi..."
Suốt mấy năm nay sống trong nhà họ Đường, bà ta lúc nào cũng ăn trên ngồi trước, chỉ tay năm ngón, làm mưa làm gió ở đó, chỉ có bà ta là đánh người khác, chứ nào có ai dám động tới bà ta đâu?
Vậy mà giờ Đường Lẫm Nhiên lại dám ra tay đánh bà ta!
“Tôi đánh đó thì sao?" Đường Lẫm Nhiên nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt ông ta bây giờ chẳng khác gì lưỡi dao sắc nhọn, lạnh lẽo giày vò bà ta: "Hình Bội Trân, cái tát này mới chỉ là bắt đầu!"
“Sau này bà sẽ hiểu rõ, cũng như là cảm nhận tường tận về việc thế nào là sống không bằng chết!"
“Từ nay về sau, tôi sẽ khiến bà phải nhận hết sự đau đớn và nỗi giày vò trong suốt quãng đời còn lại của bà.
Trong sự đau đớn và hành hạ vô tận đó, bà sẽ phải vứt hết tôn nghiêm của mình đi để xin được chết!"
“Vài năm sau, bà sẽ phát hiện ra những ngày được sống trong tù là những ngày tuyệt vời nhất trong suốt quãng đời còn lại của bà! Bà sẽ liều mạng để quay về nơi này, sẽ khát khao muốn được nhốt sau khung sắt vĩnh viễn, kéo dài chút hơi tàn cho đến khi trút hơi thở cuối cùng ở đó!"
“Không… Không… Không..." Hình Bội Trân nghĩ đến căn phòng đầy sự tra tấn đó thì liều mạng lắc đầu, điên cuồng gào thét, hoảng sợ đến nỗi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt: "Anh Nhiên, xin anh, đừng đối xử với em như vậy mà, em không biết gì hết.
Bố em thật sự vô tội, anh Nhiên, cầu xin anh, anh cứu em ra ngoài đi! Anh Nhiên...!cầu xin anh đó, anh hãy nghĩ đến Y Y đi! Phải...!Phải..."
Bà ta giống như người sắp chết đuối bỗng vớ được cái phao cứu sinh, lập tức nhìn về phía Đường Lẫm Nhiên với ánh mắt ngập tràn hy vọng, nói: "Anh Nhiên, anh hãy nghĩ đến Y Y, anh phải nghĩ cho Y Y của chúng ta chứ! Y Y con bé sắp đến tuổi kết hôn rồi, nếu để con bé có một người mẹ ngồi tù thì làm sao nó cưới ai được nữa?"
Nghĩ đến con gái, lòng bà ta lại đau như cắt, khom người dập đầu xuống đất, gào khóc van xin: "Anh Nhiên, em xin anh đó, xin anh hãy nghĩ cho con gái chúng ta một chút! Anh Nhiên, người khổ nhất sẽ là Y Y đó! Y Y không thể có một người mẹ đi tù được.
Anh Nhiên, xin anh, xin anh hãy vì Y Y mà cứu em ra ngoài đi!"
“Ha!” Khóe môi Đường Lẫm Nhiên khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng vô tình: "Đường Cẩm Y? Đường Cẩm Y là con gái của bà, liên quan gì đến tôi chứ? Trong người nó đang chảy dòng máu của bà và Hình Dũng Toàn! Giờ âm mưu của Hình Dũng Toàn đã bại lộ rồi, không lẽ bà vẫn còn mộng tưởng nó sẽ tiếp tục được làm cô chủ lớn nhà họ Đường sao?"
Hình Bội Trân ngây ngẩn cả người.
Đường Lẫm Nhiên nói vậy là có ý gì?
Ông ta, ông ta định chối bỏ đứa con gái do chính mình sinh ra sao?
“Không! Ông không thể làm vậy được!" Bà ta như người điên, bổ nhào về phía Đường Lẫm Nhiên, tay túm lấy cổ áo Đường Lẫm Nhiên, dốc hết sức mà lắc: “Đường Lẫm Nhiên? Ông điên rồi phải không? Y Y là con gái tôi, nhưng nó cũng là con gái ông! Con bé là máu mủ ruột thịt với ông, sao ông dám chối bỏ nó hả?"
Bố mẹ bà ta đã sớm không còn trên thế gian này nữa.
Vậy nên trên đời này, người duy nhất có quan hệ máu mủ với bà ta chỉ có mình Đường Cẩm Y.
Đường Cẩm Y là mạng sống của bà ta, ngày thường nếu có người nào đó lén lút nói xấu sau lưng Đường Cẩm Y một chữ "không" thôi cũng đủ khiến bà ta nổi trận lôi đình, người nào không thuận theo thì bà ta nhất định sẽ không buông tha.
Vậy mà hiện giờ Đường Lẫm Nhiên lại dám nói không cần Đường Cẩm Y.
Không cho Y Y của bà ta được tiếp tục làm cô chủ lớn của nhà họ Đường!
Sao có thể được chứ?
Đối với bà ta mà nói, chuyện này cũng không nhỏ hơn chuyện bà ta bị bắt vào tù chút nào.
Bà ta nắm chặt lấy cổ áo Đường Lẫm Nhiên, miệng không ngừng gào thét, trông bà ta giờ phút này hệt như người điên.
Đường Lẫm Nhiên dùng sức đẩy ngã bà ta xuống đất, nhấc chân đạp lên ngực bà ta, nhìn từ trên cao xuống, trong ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn và cay nghiệt: "Nó có tư cách gì mà đòi làm con gái tôi? Người tôi yêu là mẹ của Cẩm Tiêu và Tiểu Địch, sau khi mẹ Cẩm Tiêu và Tiểu Địch mất, tôi đã hạ quyết tâm sống đơn độc cả đời với hai đứa con, quyết không lấy thêm vợ hai, nhưng cuối cùng lại bị Hình Dũng Toàn tính kế, bị ép cưới bà!"
Ông ta hạ thấp tầm mắt, nhìn chằm chằm Hình Bội Trân, trong mắt hiện rõ sự căm hận sâu nặng: "Nếu không phải bị Hình Dũng Toàn tính kế, tôi sẽ không cưới loại người như bà, như vậy thì lấy đâu ra Đường Cẩm Y? Vốn dĩ Đường Cẩm Y không được phép tồn tại trên cõi đời này mới đúng! Chỉ cần nghĩ đến nó là tôi lại nhớ đến Hình Dũng Toàn độc ác và loại đàn bà ghê tởm như bà!"
“Tôi không giận chó đánh mèo với nó, cũng đã tận tình tận nghĩa suốt bao nhiêu năm, vậy mà bà còn dám mơ tưởng nó sẽ tiếp tục được mang thân phận cô chủ lớn nhà họ Đường hay sao?"
“Chẳng lẽ trong mắt bà, Đường Lẫm Nhiên tôi là một thằng ngốc à?"
“Tôi giúp Hình Dũng Toàn nuôi con gái ông ta suốt nửa đời người còn chưa đủ hay sao? Bây giờ bà còn muốn tôi dùng tiếp nửa đời sau của mình để nuôi dưỡng cháu ngoại ông ta?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...