“Bởi vì ông ấy lương thiện hơn anh.” Lâu Vũ Vi nghẹn ngào nói: “Năm đó chuyện leo núi là bố tôi đã đề nghị, sau khi bố anh gặp chuyện ở trên núi, ông ấy đã rất áy náy, luôn cảm thấy, nếu ông ấy không đề nghị đi leo núi thì bố của anh sẽ không xảy ra chuyện.
Ông ấy quá tốt bụng, còn anh quá bẩn thỉu, nên mới xuyên tạc ý của ông ấy."
Sắc mặt Giản Minh Triệt trắng bệch, liên tục lắc đầu: "Không...!không, tại sao lại như thế..."
“Giản Minh Triệt, anh có biết mình cực kỳ ngu xuẩn hay không?” Hứa Liên Kiều nhếch miệng mỉa mai: “Anh tin tưởng Lư Vĩnh Chí đến thế, tôi còn tưởng anh không biết Lư Vĩnh Chí đã cưới mẹ anh, ai ngờ anh lại biết.
Tôi không hiểu, nếu anh đã biết Lư Vĩnh Chí cưới mẹ anh, tại sao vẫn còn tin lời ông ta như thế? Vợ bạn không được cưới.
Nếu ông ta thật sự là bạn tốt của bố anh, tại sao lại cưới góa phụ của bố anh?"
"Ông ấy muốn chăm sóc cho mẹ tôi..." Giản Minh Triệt vô thức bảo vệ Lư Vĩnh Chí.
“Vậy thì tại sao ông ta lại không chăm sóc anh luôn?” Hứa Liên Kiều nói: “Bạn tốt của mình vừa qua đời, ông ta liền cưới vợ của bạn tốt, đồng thời vứt bỏ con trai của bạn tốt.
Vậy mà anh lại tin tưởng lời nói của hạng người như vậy?”
Giản Minh Triệt hóa đá.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này.
Vài năm trước, mẹ của anh ta đã lén lút tìm thấy anh ta, rồi ôm chầm lấy anh ta khóc không thành tiếng.
Mẹ của anh ta khóc lóc nói mình có lỗi với anh ta, tình cảm mà bà ta dành cho bố của anh ta quá sâu đậm, nhìn thấy gương mặt khá giống với bố của anh ta, tim bà ta lại đau như dao cắt, sống không bằng chết.
Hơn nữa, năm đó sau khi bố của anh ta mất, phần lớn tiền ở trong nhà đều bị ông bà nội và hai người chú chiếm đoạt, không chia cho bà ta được bao nhiêu.
Một người phụ nữ mất chồng lại không có thu nhập tài chính, muốn nuôi con là điều vô cùng khó khăn.
Bà ta không muốn con mình sống ở đầu đường xó chợ cùng với bà ta, đành phải nhẫn tâm giao lại anh ta cho ông bà nội nuôi nấng.
Sau đó, bà ta đã lén lút quay về thăm anh ta, vốn định đón anh ta đi, nhưng biết anh ta đã được vợ chồng Lâu Thịnh nhận nuôi, đang sống rất tốt, bà ta lại do dự.
Bà ta nói, bà ta không thể cho anh ta điều kiện sống tốt như nhà họ Lâu, nếu anh ta đi theo nhà họ Lâu sẽ có tiền đồ hơn so với bà ta, vì thế bà ta chỉ có thể kiềm nén nỗi đau, gạt bỏ suy nghĩ muốn dẫn anh ta đi.
Bà ta còn nói, bà ta sợ sau khi bà ta xuất hiện, sẽ khiến vợ chồng Lâu Thịnh khó chịu, không còn đối xử tốt với anh ta nữa, nên lần nào bà ta cũng lén lút đến thăm anh ta rồi bỏ đi, chỉ vì sợ mình sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta.
Có thể là do máu mủ bẩm sinh, hoặc quá khát vọng về sự chấp thuận và tình yêu thương của mẹ ruột, nên anh ta dễ dàng tin tưởng lời của mẹ.
Kể từ đó, anh ta và mẹ đã lén lút liên lạc với nhau.
Sau một quãng thời gian, mẹ của anh ta đã nói cho anh ta biết một bí mật khiến anh ta hồn bay phách lạc: Bố ruột của anh ta là bị Lâu Thịnh hại chết.
Vì công ty của bố anh ta có hợp tác với công ty của Lâu Thịnh, nhưng Lâu Thịnh lại phản bội bố của anh ta, còn sai người ăn cắp kỹ thuật cốt lõi trong hạng mục của công ty bố anh ta, khiến công ty đứng trên bờ vực phá sản.
Bố của anh ta biết được, nên đã cãi nhau một trận với Lâu Thịnh.
Mẹ anh ta nói, bố của anh ta xem Lâu Thịnh là người anh em tốt nhất, mặc dù đã cãi nhau một trận với Lâu Thịnh, nhưng không ghi thù, còn nói với Lâu Thịnh rằng, chỉ cần Lâu Thịnh trả lại kỹ thuật cốt lõi cho ông ấy thì ông ấy sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Ngoài mặt Lâu Thịnh đồng ý rất sảng khoái, nhưng sau lưng, lúc leo núi, nhân lúc bố của anh ta không đề phòng, đã đẩy bố của anh ta xuống vách núi...
Lúc nói những lời này, mẹ của anh đã khóc đến mức chết đi sống lại, Lư Vĩnh Chí ngồi bên cạnh mẹ của anh ta, liên tục an ủi bà ta, áy náy nói với anh ta rằng, năm đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Lâu Thịnh đẩy bố của anh ta xuống núi.
Nhưng Lâu Thịnh là người thừa kế của nhà họ Lâu, vừa có quyền vừa có thế, vì bị người khác ăn cắp kỹ thuật cốt lõi, mà công ty của bố anh ta không chỉ đứng trên bờ vực phá sản, mà còn nợ nần chồng chất, ông ta sợ quyền thế hùng mạnh của Lâu Thịnh, sợ mình sẽ bị tai ba vạ gió, nên chẳng dám nói gì cả, mà chỉ có thể âm thầm chăm sóc cho hai mẹ con.
Anh ta quá yêu mẹ của mình.
Hai người kẻ xướng người họa, lời lẽ rất thuyết phục, cộng thêm vài ngày trước, anh ta vô tình nghe thấy Lâu Thịnh gọi điện cho người khác, chính miệng nói ông ấy đã hại chết bố của anh ta, ông ấy có lỗi với bố của anh ta.
Thế là anh ta đã tin lời mẹ của mình và Lư Vĩnh Chí.
Người trong cuộc mơ hồ, nhưng người ngoài cuộc lại nhìn thấy rất rõ.
Anh ta rơi vào trạng thái bị mê hoặc, cực kỳ tin tưởng lời nói của mẹ mình và bố dượng.
Nhưng bây giờ, bị Hứa Liên Kiều đánh thức, như thể được khai sáng, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
Anh ta đã bị lừa.
Người hại chết bố của anh ta không phải Lâu Thịnh, mà là Lư Vĩnh Chí.
Anh ta không thể nào chấp nhận được sự thật này...
Nếu đây mới là sự thật, vậy thì anh ta đã làm những gì?
Anh ta không biết mình đã rời khỏi văn phòng Quảng Hạ, đến tìm Lư Vĩnh Chí bằng cách nào.
Anh ta nhất thời hoàn hồn trong tiếng kinh hô của mẹ mình.
Anh ta đang bóp cổ Lư Vĩnh Chí, đè ông ta lên tường, còn mẹ của anh ta thì đang đứng bên cạnh, vừa hét toáng lên vừa ra sức gỡ ngón tay của anh ta ra.
Anh ta từ từ hoàn hồn lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lư Vĩnh Chí: "Là ông...!chính ông đã hại chết bố của tôi đúng không?"
Trương Nghi Như đang đánh Giản Minh Triệt nhất thời ngừng lại, con ngươi bỗng thu nhỏ lại hỏi: "A Triệt, con đang nói bậy bạ gì thế?"
Giản Minh Triệt không hề nghe thấy bà ta đã nói những gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lư Vĩnh Chí bằng cặp mắt đỏ ngầu, hỏi lại lần nữa: "Bố tôi là do ông hại chết đúng không? Ông thích mẹ tôi, muốn chiếm lấy bà ấy làm của riêng, nên đã hại chết bố của tôi, rồi nhân lúc mẹ của tôi vừa mất chồng, cô đơn lẻ loi, đã thừa lúc vắng mà vào, cưới mẹ tôi đúng không?"
Vẻ mặt Lư Vĩnh Chí vô tội và mơ màng nói: "A Triệt, con đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Con bị trúng tà rồi à? Bố con là bạn thân nhất của chú, sao chú có thể hại bố của con chứ? Rõ ràng bố của con đã bị Lâu Thịnh hại chết, chính miệng ông ta đã thừa nhận, nói ông ta có lỗi với bố của cháu, bản thân cháu cũng từng nói thế, chính tai chú đã nghe thấy mà."
"Ông ấy nói có lỗi bố tôi là vì ông ấy hối hận khi đã đề nghị bố tôi đi leo núi vào hôm đó." Giản Minh Triệt hung ác lườm ông ta: "Còn ông...!chính tay ông đã đẩy bố của tôi xuống vách núi."
Lư Vĩnh Chí cau mày: "A Triệt, con bị trúng tà thật rồi đúng không? Chẳng phải đây là lời nói vô căn cứ hay sao? Chú và bố của con là anh em thân thiết nhất, sau khi bố của con gặp nạn, người đau lòng nhất chính là chú, sao chú có thể hại bố của con chứ?"
"Chẳng phải ông biết rất rõ tại sao lại hại chết bố của tôi à? Bởi vì ông thích mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại gả cho bố của tôi.
Chỉ khi nào ông hại chết bố của tôi, mới có thể chiếm đoạt mẹ tôi." Giản Minh Triệt càng dùng sức hơn, bóp chặt cổ của Lư Vĩnh Chí: “Nhưng tiếc rằng tôi ngu xuẩn, người trong cuộc u mê, đạo lý nông cạn như vậy mà tôi lại nhìn không ra.”
Trước đây, anh ta như rơi vào mê cung.
Có lẽ là vì quá khao khát tình thương của mẹ ruột, nên việc mẹ anh ta đột ngột quay về tìm, đối xử dịu dàng thắm thiết với anh ta, đã khiến anh ta nhất thời đắm chìm trong tình cảm mẹ con.
Anh ta đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của mẹ mình.
Cộng thêm chính miệng bố nuôi của anh ta đã nói, ông ấy có lỗi với bố của anh ta, nên anh ta mới tin.
Anh ta đã tin rằng bố của mình là bị bố nuôi hại chết.
Bạn của Vi Vi nói rất đúng, anh ta quá ngu xuẩn.
Ngu xuẩn đến mức...!không thể tha thứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...