Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối


Cố Thời Mộ có mục đích khi nói những lời này trước mặt nhóm bạn thân.
Anh không phải là người nhiều chuyện, vì vậy anh không bao giờ đề cập đến những điều bẩn thỉu mà Tề Thái Vi và dì của mình đã làm cho người khác nghe.
Tối nay khi Tề Thái Vi xuất hiện ở đây, chắc chắn là nhờ dây dưa với Cố Lạc Hàn để đột nhập vào vòng tròn bạn thân của anh.
Nếu anh không cho nhóm bạn thân biết khúc mắc giữa mình Tề Thái Vi, họ chắc chắn sẽ nể mặt anh và Cố Lạc Hàn mà cho Tề Thái Vi một chút tôn trọng.
Anh sẽ không để Tề Thái Vi được như ý muốn.
Nếu Tề Thái Vi muốn gặp nhóm bạn thân của anh, vậy thì cho cô ta gặp.
Chỉ là anh sẽ cho bạn bè của mình biết những gì cô ta và Thời Nghiên Đồng đã làm.
Trong tương lai, Tề Thái Vi và Thời Nghiên Đồng đừng nghĩ đến việc sử dụng tên tuổi của anh để lừa lọc bên ngoài.
Anh muốn cho nhóm bạn thân biết anh đã không còn quan hệ gì với hai người phụ nữ kia.
Về sau, Tề Thái Vi và Thời Nghiên Đồng đừng mong nhận được chút gì từ nhóm bạn thân của anh.
Anh không hề che giấu mà lộ ra vẻ chán ghét Thời Nghiên Đồng trước nhóm bạn thân.
Cố Lạc Hàn không biết Thời Nghiên Đồng đã thầm mến ông cụ Cố, ảo tưởng mình là tri kỷ của ông cụ Cố, điều này đã chạm vào điểm mấu chốt của Cố Thời Mộ.

Anh ta chỉ cho rằng Thời Nghiên Đồng tham gia chuyện tính kế Cố Thời Mộ nên Cố Thời Mộ mới trách tội luôn Thời Nghiên Đồng, tận đáy lòng anh ta cảm thấy Cố Thời Mộ hơi bạc tình bạc nghĩa.

Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra anh ta là người sống rất tình cảm, chỉ cần là người trong lòng thì anh ta có thể bao dung vô hạn, trừ khi bọn họ làm ra những chuyện không thể tha thứ, nếu không anh ta rất khó mà buông tay.
Vì vậy, anh ta không thể hiểu được làm thế nào mà Cố Thời Mộ nỡ đoạn tuyệt với người dì và em họ của mình, những người đã cùng anh lớn lên một cách dễ dàng như vậy.
Anh ta thực ra là một kẻ liệt mặt, vẻ mặt thường ngày lạnh nhạt thờ ơ, không có biểu cảm gì, nhưng Cố Thời Mộ quá hiểu anh ta, chỉ cần nhìn vào mắt anh ta là có thể biết được anh ta đang nghĩ gì.
Coi trọng tình cảm là chuyện tốt, anh cũng không trách móc gì.
Nhưng với tư cách là em trai của Cố Thời Mộ, nếu trái tim anh ta thiên vị Tề Thái Vi, anh sẽ không đồng ý.
Nếu Tề Thái Vi là một người phụ nữ tốt, anh sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của em trai mình, nhưng anh sẽ khó chịu khi nhìn thấy Tề Thái Vi, anh sẽ không làm khó mình mà nhận em dâu này, mỗi lần nhìn thấy cô ta là anh sẽ chán ghét hơn một chút.
Cố Lạc Hàn không thể trả lời câu hỏi của Cố Thời Mộ, chỉ biết cúi đầu xuống và không nói gì.
Cố Thời Mộ nhìn anh ta và nhẹ nói: "A Hàn, bây giờ em có hai lựa chọn.

Thứ nhất, cắt đứt quan hệ với Tề Thái Vi.

Thứ hai, cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, rời khỏi nhà họ Cố, tự lập gia đình."
“Anh cả?” Cố Lạc Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Thời Mộ bình tĩnh nhìn khuôn mặt sững sờ của anh ta: "Anh chán ghét những người cứ cố hiện diện đung đưa trước mặt anh một cách ghê tởm.

Em biết mục đích của Tề Thái Vi khi chuyển đến căn hộ của em đúng không, anh cũng biết, anh sẽ không nhận cô ta là em dâu, nếu em muốn kết hôn với cô ta, vậy thì tự ra ngoài lập gia đình đi.”
Sắc mặt Cố Lạc Hàn tái nhợt: "Anh cả, anh, lần trước anh không có nói như vậy..."
Lần trước, anh cả của anh ta chỉ nói rằng nếu anh ta ở bên Tề Thái Vi, thì anh ta phải giao lại mọi thứ mà nhà họ Cố đã cho anh ta, không hề nói sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta...
"Bây giờ anh đã thay đổi quyết định," Cố Thời Mộ nhẹ nhàng nói: "Nếu em chọn ở bên cô ta, hãy rời khỏi nhà họ Cố, về sau đừng đến trước mặt anh van xin.

Sau này nếu một ngày nào đó em suy nghĩ cẩn thận, em muốn trở về thì anh vẫn sẽ nhận đứa em trai này."
Tề Thái Vi trợn mắt há mồm.
Cố Thời Mộ có ý gì?
Chỉ cần Cố Lạc Hàn kết hôn với cô ta, Cố Lạc Hàn sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Cố như cô ta và không có gì cả, phải không?
Nhưng nếu Cố Lạc Hàn ly hôn với cô ta, anh ta có thể quay lại nhà họ Cố và trở thành cậu hai của nhà họ Cố như cũ!

Câu này tương đương với việc chôn bom vào mối quan hệ giữa cô ta và Cố Lạc Hàn.
Nếu Cố Lạc Hàn chọn ở bên cô ta, chỉ cần cuộc sống của họ trong tương lai có chút gì đó không như ý, Cố Lạc Hàn sẽ sẵn sàng rời bỏ cô ta và trở về nhà họ Cố.
Không
Không đúng.
Nếu Cố Lạc Hàn kết hôn với cô ta thì sẽ mất tất cả, vậy tại sao cô ta còn phải gả cho Cố Lạc Hàn?
Cô ta muốn kết hôn với Cố Lạc Hàn vì cô ta muốn sử dụng địa vị của Cố Lạc Hàn để trở về nhà họ Cố, trở lại tầng lớp thượng lưu, tiếp tục sống cuộc sống của mình như một cấp trên.
Nếu Cố Lạc Hàn kết hôn với cô ta thì sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, hai bàn tay trắng giống như cô ta, vậy thì tại sao cô ta phải gả cho anh ta?
Cô ta còn có thể nhận được gì khi kết hôn với Cố Lạc Hàn chứ?
Nghĩ đến đây, cô ta vừa tức giận vừa sợ, tim như bị một nhát búa đập mạng vào, khiến cô ta suýt ngất đi.
Quá độc ác…
Cố Thời Mộ thực sự quá tàn nhẫn!
Anh đã cắt đứt mọi cơ hội trở lại xã hội thượng lưu và tận hưởng vinh hoa, phú quý của cô ta.
Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?
Cô ta là em họ đã lớn lên cùng anh mà!
Toàn thân cô ta run lên vì tức giận, nhìn chằm chằm vào Cố Thời Mộ, hỏi với giọng run rẩy: "Tại sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Rốt cuộc em đã làm gì sai mà anh đuổi cùng giết tuyệt như thế? Em là em gái họ của anh mà! Sao anh có thể đối xử với em như thế? Anh, anh có còn lương tâm không?"
“Bố cháu có lương tâm nha!” Đường Tiểu Thứ nhào vào vòng tay của Cố Thời Mộ, vòng tay qua người anh và nghiêng đầu nhìn cô ta: “Bố cháu là người có lương tâm nhất thế giới này! Bố cháu tốt bụng nhất, vĩ đại nhất, nhiệt tình nhất!”
Tề Thái Vi hung dữ nhìn cậu, mở miệng định nói "cút đi", nhưng lại nuốt xuống.
Cô ta không dám.

Mỗi lần cô ta gặp chuyện xui xẻo đều liên quan đến hai thứ hoang dã này hoặc Đường Dạ Khê.
Mỗi lần gặp họ, cô ta lại càng xui xẻo hơn trước.
Mỗi khi cô ta nghĩ rằng đó đã là cực hạn rồi và cô ta sẽ không xui xẻo hơn nữa, nhưng họ lại cho cô ta biết rằng, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn mà thôi.
Cô ta sợ hãi mà không dám làm gì bọn họ, chỉ có thể nhìn chằm chằm Đường Tiểu Thứ với đôi mắt đỏ như máu, trong lòng nguyền rủa ác độc, hi vọng Đường Tiểu Thứ và loài hoang dã kia sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Tai nạn xe cộ, bệnh tật, đồ vật từ trên lầu rơi xuống đập vào đầu...!Dù thế nào đi nữa thì chết là được!
Đường Tiểu Thứ vòng tay ôm bờ cường tráng của Cố Thời Mộ, không chút sợ hãi mà hung dữ nhìn lại: "Cô là người xấu, cháu là dũng sĩ Đồ Long, cháu không sợ cô!"
Cố Thời Mộ: "..."
Tề Thái Vi nghiến răng, thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Thời Mộ với đôi mắt ngấn lệ: "Anh họ...!chính anh cũng nghe đấy, nó mắng em là người xấu, là nó mắng em trước, em mới tức giận…”
"Cô nói con tôi mắng cô? Có không?” Cố Thời Mộ xoa xoa cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ, chậm rãi nói: "Ngôn ngữ có tính vũ nhục mới là chửi mắng, nó chỉ ăn ngay nói thẳng thôi, dùng từ người xấu cho cô là ăn ngay nói thẳng, không phải nhục mạ."
“Anh, anh nói cái gì?” Tề Thái Vi mở to hai mắt: “Anh, sao anh có thể nói như vậy?”
“Tôi nói sai sao?” Cố Thời Mộ nhẹ nhàng nói: “Đối với tôi, những người đã vi phạm pháp luật đều là những người xấu.

Cô dám nói rằng mình chưa từng vi phạm pháp luật sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận