Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối


Giờ phút này, những ký ức đã cố tình quên đi lại ùa về như thác lũ, chỉ trong nháy mắt đã nhấn chìm anh ta khiến anh ta khó chịu đến mức cả người run rẩy, không thể kiểm soát được bản thân.

Chu Tư Nam phát hiện tình huống của anh ta không ổn vội đến bên cạnh đỡ lấy anh ta: "Anh Thịnh..."
“Tránh ra.” Đột nhiên Hạ Mậu Thịnh đứng phắt dậy đẩy cô ta ra, hai mắt đỏ ngầu hét lớn: “Tại sao? Cô đã hứa với tôi là sẽ đối xử với Tiểu Tự như con ruột của mình, sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, tại sao cô lại đối xử với Tiểu Tự như vậy?"
Anh ta quăng thẳng báo cáo kiểm tra vào mặt Chu Tư Nam, nhìn chằm chằm vào Chu Tư Nam với ánh mắt tàn nhẫn như một loài dã thú ăn thịt người.

Chu Tư Nam sợ đến ngây người.

Tuy Hạ Mậu Thịnh sinh ra trong một gia đình ở nông thôn nhưng lại rất đẹp trai, tính cách tốt, được mọi người công nhận là một anh chàng đẹp trai lịch thiệp có gia giáo, cô ta chưa từng thấy Hạ Mậu Thịnh nổi giận bao giờ.

Thế mà bây giờ Hạ Mậu Thịnh lại trừng mắt nhìn cô ta, giống như hai người bọn họ không phải vợ chồng thân thiết nhất mà chính là kẻ thù không đội trời chung.

Sau khi sững sờ một lúc cô ta mới nổi giận.


Cô ta ném trả tờ báo báo kiểm tra đầy thô bạo: "Đó là con của anh và người phụ nữ khác, dựa vào đâu em phải nuôi nó chứ? Nó lắm tâm tư, nhiều thủ đoạn lại cực kỳ bướng bỉnh, anh có biết em đã bỏ bao nhiêu công sức, chịu biết bao cực khổ để giúp anh nuôi dưỡng nó không? Anh có tư cách gì mà trách em?”
“Đó là do cô tự hứa.” Hạ Mậu Thịnh mất khống chế gào lên: “Lúc cô theo đuổi tôi nhưng tôi không đồng ý, khi đó chính cô đã nói Tiểu Tự còn nhỏ rất cần mẹ, sau khi kết hôn với tôi cô sẽ chăm sóc cho Tiểu Tự, đối xử với Tiểu Tự như con ruột của mình, cũng vì nghe chính miệng cô nói như vậy nên tôi mới đồng ý kết hôn với cô.

Nhưng cô tự nhìn xem cô đã làm những gì? Sao cô có thể đối xử với thằng bé như vậy? Cô có còn là người hay không?"
"Anh mắng em đấy à?" Chu Tư Nam khó tin trợn tròn mắt, tức đến mức cả người phát run: "Hạ Mậu Thịnh, anh dám mắng em? Em chăm lo mọi chuyện trong nhà giúp anh, còn sinh con cho anh, thế mà anh lại dám mắng em."
"Chăm lo mọi chuyện trong nhà giúp tôi? Sinh con cho tôi?" Giọng Hạ Mậu Thịnh đầy chế giễu, anh ta khẽ nhắm mắt, sau khi mở mắt ra thì bỗng nhiên bình tĩnh lại: "Chu Tư Nam, chúng ta ly hôn đi."
Chu Tư Nam sững sờ: "Anh, anh nói nhảm gì vậy?"
“Tôi nói, tôi muốn ly hôn với cô.” Hai mắt Hạ Mậu Thịnh đỏ ngầu nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Tôi muốn ly hôn với cô, tôi không cần cô chăm sóc cho Tiểu Tự nữa, tôi sẽ tự chăm sóc thằng bé, là tôi có lỗi với Tiểu Tự, có lỗi với mẹ tôi, tất cả đều là lỗi của tôi.

Đúng ra tôi nên tự mình chăm sóc mẹ của tôi, con của tôi chứ không phải cứ trông chờ vào cô, mọi chuyện trước kia đều do tôi sai nên bây giờ tôi phải sửa sai, tôi muốn ly hôn với cô."
“Anh điên rồi?” Chu Tư Nam khó tin nhìn anh ta: “Ly hôn? Nếu ly hôn thì Thần Thần và Lộ Lộ sẽ ra sao? Anh muốn bọn chúng trở thành những đứa trẻ có mẹ không có bố hay có bố không có mẹ hả? Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Đúng vậy, tôi nhẫn tâm, tôi không phải là người, ngay cả súc vật tôi cũng không bằng." Hạ Mậu Thịnh cười tự giễu: “Cho nên tôi mới giao mẹ và con tôi cho cô chăm sóc, cho nên tôi mới để cô có cơ hội cho mẹ và con tôi hai ngàn tệ một tháng, đều là lỗi của tôi, sau khi tôi chết chắc chắn sẽ xuống địa ngục."
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Chu Tư Nam luống cuống: "Hai ngàn tệ ở quê cũng coi như rất nhiều rồi, lương của một người trưởng thành ở quê cũng chỉ có hai ba ngàn tệ một tháng mà thôi.

Số tiền mỗi tháng chúng ta gửi cho bọn họ đã bằng lương của một người trưởng thành rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"

"Đúng vậy, đúng là không ít.” Hứa Liên Kiều lạnh nhạt nói: “Con trai và con gái của cô mua một cây đàn piano có giá hơn mười vạn tệ, trong khi số tiền mà Tiểu Tự và bà nội của Tiểu Tự cộng lại cũng chỉ có mấy vạn một năm, đúng là không ít thật."
“Cô thì biết cái gì?” Chu Tư Nam trừng mắt nhìn cô ta: “Chi phí tiêu dùng ở nông thôn sao có thể so sánh với Dạ Đô chứ, hai ngàn tệ là một số tiền rất lớn ở nông thôn."
“Bọn chúng đều là con của Hạ Mậu Thịnh, không nên bị đối xử khác biệt như vậy." Bà Hạ nhìn Hạ Mậu Thịnh sau nói khẽ: “Mày tiêu cho con trai gái con bao nhiêu thì phải cho Tiểu Tự bấy nhiêu, một xu cũng không thể thiếu."
Hạ Mậu Thịnh bụm mặt liên tục gật đầu: "Con cho, con sẽ cho."
Anh ta chỉ hận không thể giao cả mạng mình cho Hạ Lăng Tự.

Tại sao? Tại sao anh ta lại hồ đồ lại khiến đứa con của mình và Tiểu Tuyết chịu nhiều cực khổ như vậy?
Sao anh ta có thể ngu dốt như vậy?
Sao lại như vậy chứ?
Chu Tư Nam giận đến mức cả người phát run, nhìn chằm chằm bà Hạ sau đó hỏi: "Bà, bà có ý gì?"
“Ý trên mặt chữ.” Bà Hạ nghênh đón mắt của cô ta rồi bình tĩnh nói: “Sức khoẻ của tôi đã không trụ được bao lâu nên cũng chẳng sống thêm được mấy ngày, lúc tôi còn sống mà cô và Hạ Mậu Thịnh còn ức hiếp Tiểu Tự thế này, nếu tôi mà chết thì thử hỏi Tiểu Tự có còn đường sống hay không? Vì vậy tôi muốn Hạ Mậu Thịnh phải ra ở riêng, nhân lúc tôi vẫn còn sống giao phần thuộc về Tiểu Tự cho nó, tôi sẽ ra mặt thay Tiểu Tự, tìm một người luật sư làm chứng giúp Tiểu Tự."
Chu Tư Nam trừng mắt nhìn bà Hạ á khẩu không nói được lời nào.

Ra ở riêng?

Hạ Lăng Tự chỉ mới mấy tuổi, chia cái gì mà chia?
Đáng lẽ mọi thứ của Hạ Mậu Thịnh đều phải thuộc về hai đứa con của cô ta, liên quan gì đến Hạ Lăng Tự chứ?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi khiến hàm răng muốn chảy máu.

Lúc đầu cô ta nói muốn gả cho Hạ Mậu Thịnh nhưng bố mẹ cô ta không đồng ý, bố mẹ cô ta nói Hạ Mậu Thịnh chỗ nào cũng tốt nhưng anh ta đã có con trai, vai trò mẹ kế cũng không dễ làm nên đã khuyên cô ta từ bỏ ý định này đi.

Nhưng cô ta đã thích Hạ Mậu Thịnh, chỉ thích Hạ Mậu Thịnh, ngoài Hạ Mậu Thịnh ra thì không ai có thể lọt vào mắt cô ta nên cô ta cảm thấy mình có thể chấp nhận Hạ Lăng Tự.

Yêu là sự bao dung, cũng chính vì yêu ai yêu cả đường đi nên chỉ cần Hạ Mậu Thịnh bằng lòng lấy cô ta, cô ta sẽ sẵn sàng yêu thương đứa nhỏ Hạ Lăng Tự này như con ruột của mình.

Cô ta tràn đầy tự tin và tham vọng rằng mình có thể làm một người mẹ kế tốt, nhưng sau khi Hạ Mậu Thịnh chấp nhận rồi theo đuổi thì tình cảm mà cô ta dành cho Hạ Mậu Thịnh lại ngày càng sâu, dần dần cô ta không còn cách nào có thể chấp nhận sự tồn tại của Hạ Lăng Tự.

Hạ Lăng Tự là con của Hạ Mậu Thịnh và một người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến Hạ Lăng Tự là cô ta sẽ ghen tị với người phụ nữ tên Lăng Tuyết kia, lòng cô ta lại vô cùng khó chịu.

Cô ta không thể chấp nhận được chuyện Hạ Mậu Thịnh đã từng yêu một người phụ nữ khác, thậm chí đến bây giờ trong lòng Hạ Mậu Thịnh vẫn còn hình bóng của người phụ nữ kia.

Cô ta không muốn thay người phụ nữ kia nuôi dạy con, người phụ nữ kia là tình địch của cô ta, dựa vào đâu cô ta phải nuôi con của người phụ nữ đó?

Vì thế sau khi kết hôn cô ta đã không dùng biện pháp tránh thai, thế là không lâu sau cô ta đã mang thai con của Hạ Mậu Thịnh.

Bọn họ chưa kết hôn được bao lâu Hạ Mậu Thịnh đã muốn đưa Hạ Lăng Tự đến Dạ Đô, trong lòng cô ta rất khó chịu nói với Hạ Mậu Thịnh rằng dù sao bọn họ cũng phải đi hưởng tuần trăng mật, nếu đưa Hạ Lăng Tự tới sẽ rất bất tiện trong lúc hưởng tuần trăng mật.

Hạ Mậu Thịnh đồng ý.

Sau khi kết thúc tuần trăng mật, Hạ Mậu Thịnh còn chưa kịp đi đón Hạ Lăng Tự thì cô ta đã phát hiện mình mang thai, cô ta nói với Hạ Mậu Thịnh là mình phải dưỡng không thể giữ đứa trẻ kia được chờ khi nào cô ta sinh xong sẽ đón Hạ Lăng Tự đến Dạ Đô.

Cứ hết viện cớ này đến cớ khác mà đã kéo dài bốn năm năm khiến bà cụ tức muốn điên lên, ở trong điện thoại mắng Hạ Mậu Thịnh một trận nên không thể kéo dài thêm được nữa, cô ta bất lực nhìn Hạ Mậu Thịnh đưa Hạ Lăng Tự vào nhà của mình.

Đó là nhà của cô ta, mỗi một góc đều được cô ta sắp xếp tỉ mỉ, là tổ ấm của vợ chồng cô ta, của các con cô ta.

Gia đình bốn người của bọn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, nhưng một kẻ ngoại lai như Hạ Lăng Tự lại đột nhiên xông vào phá hủy cuộc sống hạnh phúc của bọn họ.

Sự hiện diện của cậu bé nhắc cô ta nhớ cô ta không phải là người vợ duy nhất của Hạ Mậu Thịnh, Hạ Mậu Thịnh đã từng yêu một người phụ nữ khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui