Đường Cẩm Sách đỏ bừng mặt.
Ý của Cố Thời Mộ rõ ràng đang nói trắng ra là mẹ của anh ta vô nhân tính.
Nhưng là người làm con, anh ta lại không tìm được lý do để cãi lại.
Chuyện năm đó mẹ và cậu anh ta thật sự đã làm sai.
Anh ta là con là cháu chỉ có thể nghe Cố Thời Mộ chế nhạo, ngay cả lời phản bác cũng không nói ra được.
Thấy con thứ của mình uất nghẹn mặt đỏ bừng không nói nên lời, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy một sự xấu hổ chưa từng thấy.
Ông ấy tự nhận mình là người tốt, nhà họ Đường bọn họ cũng không làm chuyện ỷ thế hiếp người vô lương tâm.
Ông ấy có nằm mơ cũng không ngờ được người đầu ấp tay gối với mình lại làm ra chuyện này.
Cố Thời Mộ mắng vợ ông ấy ngay trước mặt là vô nhân tính nhưng ông ấy lại không bảo vệ được vợ của mình.
Bởi vì Cố Thời Mộ nói không sai, vợ ông ấy không có tình người.
Ông ấy vừa định lên tiếng giảng hòa cho con trai thứ, chỉ nghe con trai thứ của ông ấy cất lời: “Đúng, tôi thừa nhận chuyện năm đó cậu và mẹ tôi làm thật sự có chỗ không thỏa đáng, nhưng chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm nay, cho dù là công khai chân tướng thì bố mẹ Hứa Liên Kiều cũng không sống lại được, chi bằng chúng ta cố gắng đền bù cho Hứa Liên Kiều, cho cô ấy nhiều lợi ích, như vậy không phải là xong rồi sao?”
Cố Thời Mộ cười: “Cậu hai Đường, anh và mẹ anh đúng không hổ danh là mẹ con ruột chảy chung dòng máu.
Tôi còn nhớ lúc trước khi tôi tìm được chứng cứ Từ Cẩm Điềm đổ oan cho Khê Khê, mẹ anh cũng nói như vậy.
Dù sao chuyện đã qua lâu như thế rồi, còn trừng phạt Cẩm Điềm làm gì? Chi bằng nể mặt người nhà họ Đường chúng tôi tha cho Cẩm Điềm, bồi thường một chút cho Khê Khê...”
Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn Đường Cẩm Sách: “Cậu hai Đường, anh nghe xem, những lời mẹ anh nói với Khê Khê ngày đó tại nhà họ Ôn ở Ôn Thành và những lời anh nói với tôi hôm nay có phải không khác nhau chút nào không? Các người không hổ danh là mẹ con ruột, giống nhau như đúc từ trong ra ngoài.”
“Tôi...” Đường Cẩm Sách bị Cố Thời Mộ ép đến nỗi đỏ bừng cả mặt, nổi giận đùng đùng: “Lẽ nào lời tôi và mẹ nói sai hay sao? Chuyện đã qua lâu như thế rồi, truy cứu xem ai có trách nhiệm còn có ý nghĩa gì không? So với việc quy kết là trách nhiệm của ai, lẽ nào anh không cảm thấy bồi thường cho người phải chịu tổn hại càng quan trọng hơn sao?”
“Ồ, thì ra anh nghĩ như thế.” Cố Thời Mộ bừng tỉnh gật đầu: “Nếu như vậy thì tôi không thể không thỉnh giáo cậu hai Đường một vấn đề...!Nếu như anh và Hứa Liên Kiều đổi thân phận cho nhau, người chết oan năm đó là bố mẹ anh, ông nội anh, nay anh tìm được chân tướng, đối phương lại quyết định bồi thường cho anh một khoản tiền lớn, vậy có phải anh sẽ đồng ý lựa chọn giải quyết riêng, cầm lấy tiền rồi sống cuộc sống tự do tự tại, quăng hết thù oán của ông bà bố mẹ anh ra sau đầu, vui vẻ dùng số tiền đó đi hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý hay không?”
“Tôi...” Đường Cẩm Sách chỉ nói một chữ tôi, trán túa đầy mồ hôi, há miệng cứng lưỡi hồi lâu vẫn không nói nên lời.
“Sao cậu hai Đường lại không trả lời tôi thế?” Cố Thời Mộ nhếch môi cười khẽ: “Vấn đề này không phải rất dễ trả lời à? Phải hay không phải, đáp án chỉ có một hoặc hai chữ, khó nói ra đến vậy hay sao?”
Đường Cẩm Sách vừa thẹn lại giận, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Vấn đề này rất khó trả lời sao?
Không.
Không hề khó.
Nếu như là anh ta, anh ta tin rằng mình cũng sẽ lựa chọn giống Hứa Liên Kiều.
Cho dù đối phương bồi thường anh ta bao nhiêu tiền, anh ta cũng nhất định bắt kẻ thù của mình phải trả giá đắt.
Càng thảm càng tốt!
Nhưng anh ta không thể nói như vậy.
Nếu nói thế chẳng phải là thừa nhận cách làm của Cố Thời Mộ và Hứa Liên Kiều là đúng hay sao?
Nhưng mà anh ta lại càng không thể nói, sau khi cầm tiền anh ta có thể tha cho người đã hại chết bố mẹ mình.
Bố anh ta ngồi trước mặt anh ta, nếu như anh ta thật sự nói như vậy thì không xứng làm con, bố anh ta chắc chắn sẽ lạnh lòng vì điều đó.
Bây giờ anh ta mới phát hiện cái gì gọi là nói suông thì dễ, cái gì gọi là chuyện mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.
Lấy tiền bồi thường cho Hứa Liên Kiều để cô ấy tha cho mẹ anh ta, anh ta nói ra nhẹ như lông hồng.
Nhưng nếu chuyện này mà rơi vào bản thân anh ta, với tâm trạng báo thù của anh ta có lẽ sẽ càng sốt sắng, kịch liệt hơn cả Hứa Liên Kiều.
Thấy anh ta rơi vào thế khó xử, bị Cố Thời Mộ cho ngồi trong lửa nóng, Đường Cẩm Quyền giải vây cho anh ta, thành khẩn nhìn Cố Thời Mộ, nói: “Chủ tịch Cố, chuyện năm đó thực sự là cậu và mẹ tôi đã làm sai.
Cậu tôi là thủ phạm, mẹ tôi bị liên lụy vào.
Hứa Liên Kiều muốn báo thù bên phía cậu tôi, cô ấy muốn làm thế nào thì làm thế đó, chúng tôi tuyệt không can dự.
Nhưng mẹ tôi...”
Anh ta đứng lên nhìn Cố Thời Mộ, khẩn thiết nói: “Chủ tịch Cố, mong anh nể tình mẹ tôi là mợ hai của Khê Khê, mong anh nể mặt.
Tôi cam đoan chỉ cần Hứa Liên Kiều đồng ý giải quyết riêng, nhà họ Đường chúng tôi chấp nhận đưa ra thành ý lớn nhất bồi thường cho Hứa Liên Kiều.”
Cố Thời Mộ mỉm cười.
Nhà họ Đường đây là muốn bỏ tốt giữ tướng.
Cậu đương nhiên cũng thân nhưng lại không thể sánh bằng mẹ được.
Lúc có thể bảo vệ cả hai thì bảo vệ được là tốt nhất.
Nhưng hiện tại trước mắt cả hai đều không bảo vệ được thì đành vứt bỏ Từ Lộ Vĩ, bảo vệ Từ Tú Huỳnh.
Chỉ tiếc là Từ Tú Huỳnh cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Nếu như bà ta là người tốt thì chuyện năm đó thật sự là nhất thời làm sai hoặc bất đắc dĩ, nể tình Đường Dạ Khê có lẽ anh thật sự sẵn sàng nể mặt.
Nhưng năm đó Đường Dạ Khê ở nhà họ Đường nguy hiểm suýt mất mạng, anh tóm được Từ Cẩm Điềm là kẻ đã vu oan hãm hại Đường Dạ Khê, gọi cảnh sát bắt Từ Cẩm Điềm đi.
Từ Tú Huỳnh không những không cảm thấy có lỗi với Đường Dạ Khê, lại còn luôn miệng cầu xin cho Từ Cẩm Điềm.
Từ điều này có thể nhìn ra được Từ Tú Huỳnh cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Nếu như bà ta không phải người tốt đẹp thì tại sao anh phải tha cho Từ Tú Huỳnh?
Anh mỉm cười nhìn Đường Cẩm Quyền: “Tôi cảm thấy người nhà họ Đường các người vô cùng kì lạ.
Các người cứ thích luôn miệng nói cái gì mà nể mặt Khê Khê.
Vậy xin hỏi các người có tư cách gì bảo tôi nể mặt Khê Khê làm việc cho các người? Các người đã làm gì cho Khê Khê chưa? Các người đòi nể mặt Khê Khê cái gì?”
Đường Cẩm Quyền thân là người thừa kế nhà họ Đường, không có ai đứng trước mặt anh ta mà không khách khí như vậy.
Anh ta vô cùng không quen, nhíu mày nói: “Chủ tịch Cố, ở đây ngoài anh ra mọi người đều là người thân của Khê Khê.”
“Người thân?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn anh ta: “Người thân mà hại cô ấy thương tích đầy mình, suýt chút nữa đẩy cô ấy vào chỗ chết?”
Cố Thời Mộ lấy từ trong túi áo một xấp ảnh chụp, ném ở trước mặt Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh: “Hai vị biết gần đây tôi bận gì không? Tôi bận xóa đi vết sẹo của Khê Khê.”
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh theo bản năng đi xem ảnh chụp trên bàn.
Cố Thời Mộ đương nhiên sẽ không cho bọn họ xem lưng của Đường Dạ Khê.
Anh cho Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh xem vết sẹo trên lưng của Đường Dạ Khê mà Cố Lạc Hàn đã bảo trợ lý nữ chụp ảnh lại để anh ấy phối thuốc mỡ bôi mờ sẹo cho cô.
Tất cả đủ các loại vết sẹo lớn nhỏ phóng đại, không phải là ảnh chụp thân thể.
Nhìn những vết sẹo dữ tợn trong ảnh, Đường Thủy Tinh cầm ảnh lên xem, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy: “Đây… Đây là…”1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...