Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Đó là một lễ trao giải cho các bảng xếp hạng âm nhạc, mà Đường Tĩnh Tuyên là một người mới, có được cơ hội hiếm có để biểu diễn trên sân khấu.

Hai ngày trước lễ trao giải, Đường Tĩnh Tuyên được bồ trí tập dượt.

Bởi vì Đường Tĩnh Tuyên tiền vào Hải Thụy mà hoàn toàn không cho ai biết thân phận của mình, nên hiện tại cậu ấy đang ở trong tay một người đại diện quản lý mấy nghệ sĩ.

Nhóm K&G này cũng đang trong quá trình diễn tập, hơn nữa vì đều là người mới nên Đường Tĩnh Tuyên cùng dùng chung phòng trang điểm với họ.

Nhưng trong khoảng thời gian rảnh này, có người trong đội đối phương cầm cuốn tạp chí có Đường Ninh làm bìa, dùng bút tùy ý xúc phạm lên trên đó.

“Người mẫu này tên là Đường Ninh đúng không? Kỹ năng giường chiếu chắc tốt lắm mới bắt được con cá lớn là chủ tịch Hải Thụy đó.

Nhìn chân của cô ấy… đúng là đôi chân đàn ông muốn tiến lên sờ vài cái.”
“Gô ấy cao hơn cậu, cậu cứ mơ đi…”
“Xì, nếu thật sự để tôi tìm được cơ hội, tôi nhất định sẽ để cô ấy không xuống giường được.”
Bộp…
Chỉ nghe thầy có người đập bàn, Đường Tĩnh Tuyên đứng dậy nhìn đám người đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên sô pha, ánh mắt thâm thúy, sắc bén: “Các người đang xúc phạm ai?”
Ba thiếu niên 17 – 18 tuổi thấy Đường Tĩnh Tuyên tức giận bừng bừng, cũng đứng lên, hất mái tóc nhuộm màu lên, cười mỉa mai với Đường Tĩnh Tuyên: “Tao nói Đường Ninh, làm sao?”
“Này, đừng gây chuyện, cậu ấy là người của Hải Thụy.”
Bạn trong đội nhắc nhở cậu nhóc kiêu ngạo kia, giọng điệu hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.


Đối phương hừ một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt: “Hải Thụy khá lắm… Mày quản trời quản đất? Còn quản cả chuyện tao làm nhục Đường Ninh?”
“Cậu ở công ty nào?” Đường Tĩnh Tuyên hỏi đối phương.

“Đã bảo cậu, đừng đắc tội Hải Thụy.” Đội trưởng kéo đồng đội của mình lại, sau đó nói với Đường Tĩnh Tuyên: “Vừa rồi cậu ấy lỡ lời, mong cậu bỏ qua cho.”
Đường Tĩnh Tuyên âm thầm liếc nhìn mấy người, xoay người rời đi, mà lúc này ba người kia mới ôm một bụng tức, đá bàn trà trước mặt.

“Cậu ấy là giọng ca mới của Hải Thụy, âm sắc không tồi, hát cũng chuyên nghiệp, sẽ là đối thủ lớn nhất của chúng ta”
“Đã là đối thủ, vậy… hãy nghĩ cách để chỉnh cậu ấy.”
Cả ba nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu.

Đây là cách sinh tồn trong giới này, mọi người chỉ đang tán tụng, chà đạp, cạnh tranh với nhau, vồn chính là tàn nhẫn như Vậy.

Thật ra, khi Đường Tĩnh Tuyên đến tổng duyệt cũng cảm thấy bản thân quá kích động, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng tận tai nghe người khác xúc phạm chị gái mình thì ai cũng sẽ đứng ra, đúng không? Nếu không cậu ấy cũng là một người đàn ông mà?
Hơn nữa, Đường Ninh không phải là đối tượng mà họ có thể sỉ nhục!
Nghĩ đến đây, Đường Tĩnh Tuyên liền gửi tin nhắn cho Đường Ninh: “Chị ba, nếu… chị tận tai nghe thấy có người mắng chị, chị sẽ làm gì?”
Thực ra, không chỉ có Đường Tĩnh Tuyên, lúc đầu, Hoắc Thanh Thanh và Đường Ninh đều từng đứng ra bênh vực nhau, bên ngoài thế nào họ không quan tâm, nhưng không thể tận tai nghe thấy.

Đường Ninh vừa nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng đã đoán được vài phần, nên nhanh chóng nhắn lại: “Không cần phản ứng, nhớ tên những người này rồi nói cho chị biết.”
“Chị không tức giận à2”
“Chị tức giận cũng vô dụng, nhưng làng giải trí nhỏ như vậy, ắt có một ngày bọn họ sẽ rơi vào tay chị, đến lúc đó…” Cô sẽ để bọn họ chết thế nào cũng không rõ.

Thấy Đường Tĩnh Tuyên không nói chuyện, Đường Ninh lại hỏi: “Nói cho chị biết tên đi.”
“Không phải thứ 4 em sẽ tham dự lễ trao giải âm nhạc sao? Hôm nay đang tham gia buồi tổng duyệt, vừa rồi em gặp người của K&G trong phòng trang điểm.

Nhóm đó nói năng lỗ mãng về chị, nên em không nhịn được…”
“Sau này đừng kích động, giới này không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Có lẽ Đường Tĩnh Tuyên lúc này còn chưa lĩnh hội được nhưng Đường Ninh bên kia sau khi đặt điện thoại di động xuống, lập tức nói với Tống Nghiên Thư: “Gọi cho chị Long, nhờ chị ấy kiểm tra thông tin về nhóm K&G giúp tôi, nhanh lên.”
“Vâng, chị quay phim trước, lát nữa em sẽ tìm ra thông tin cho chị.” Tống Nghiên Thư biết Đường Ninh rất trọng tình cảm, đã đưa Đường Tĩnh Tuyên vào giới này, tuy nói sẽ không xen vào, nhưng thực ra vẫn không thể yên tâm.

Cô ấy bước vào giới này lúc mười bảy tuổi, đã sắp mười năm rồi…
Đã gặp vô số người, trong trường hợp này, tất nhiên, cô ấy vẫn muốn có gắng hết sức để làm thần bảo hộ cho Đường Tĩnh Tuyên.

3 giờ chiều, Đường Ninh chuyển địa điểm, và Tống Nghiên Thư cũng thể hiện tốc độ phi thường của cô ấy.


Từ những tin tức nhận được từ chị Long, nhanh chóng sắp xếp lại rồi giao cho Đường Ninh.

“Nhóm này do ba nam sinh thành lập nên.

Trong đó, Hàn Tưởng và Nhiêu Tử Hòa đều là con em nhà giàu có, vào giới giải trí với bản chất cuộc chơi.

Hơn nữa, hai người này đều là những thiếu niên có vấn đề, người nhà quản không được, mới tùy ý cho vào giới.

Theo tuyến tin tức của chị Long, cả hai đều có ghi chép không tốt về việc hút cần sa.

Còn về đội trưởng Ngô Dạng, xuất thân từ tuyển chọn, rất tài năng, tính cách cũng tương đối chín chắn, không có tật xấu.”
“Ba người đều là nghệ sĩ của thời đại Băng Hà.

Gần đây, vì vẻ ngoài thanh tú nên nổi tiếng.”
“Ba người này được coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cùng thời của Lạc Tỉnh.”
Đối thủ cạnh tranh, lại là con cháu nhà giàu.

“Hỏi chị Long xem có thể lấy được ghi chép không hay về việc hai công tử nhà giàu hút cần sa không.” Đường Ninh bình tính nói: “Tính Tuyên không phòng bị, nhưng trong tình huống này, lại là 1 phòng hóa trang, còn là đối thủ cạnh tranh, đối phương rất dễ dàng ra tay.”
“Vâng, còn có dặn dò gì nữa không?”
“Bảo chị Long làm việc với đội trưởng này.

Đã là người đầu não thanh tỉnh thì nên biết cân nhắc lợi và hại thế nào.”
Lập một đội với hai người có ghi chép không tốt, bị kéo xuống nước chỉ là chuyện sớm muộn.

Cô không hại người, cô chỉ phòng người.


Không ai có thể làm tổn thương bạn bè và người thân của cô ấy, đặc biệt là trong giới giải trí.

“Được, em sẽ làm ngay.”
Sự lo trước tính sau của Đường Ninh thật đáng sợ, đồng thời cũng là lo toàn diện: “Tôi chỉ hy vọng những thứ tôi chuẩn bị này sẽ không phải dùng tới.”
Tống Nghiên Thư nghe xong lời của Đường Ninh, trong lòng thực ra…
Có một tia xúc động, bởi vì người phụ nữ này khi ra tay, hoàn toàn mang theo ý chí kiên cường, vô tình của Mặc Đình, vì có người xâm phạm lãnh thổ của cô ấy.

Thật ra, trong cuộc sống, cô ấy đúng là một người phụ nữ dĩ hòa vi quý, ít nhất có thể nói, hiếm khi theo đuổi tiền tài, quyền thế, mọi nỗ lực của cô ấy đều là vì người thân, vì người mình yêu.

Một người phụ nữ như vậy, nghĩ một chút, cũng thực thú vị.

Ngay sau đó, Đường Ninh đã đổi xong địa điểm, tiếp tục quay phim, bởi vì càng về giữa và cuối, độ khó quay của “Kỳ phu” càng lớn.

Cô và Bắc Thần Đông tập trung tinh thần vào cảnh quay của đối phương, chính là vì mang đến cho khán giả những cảm nhận tốt nhát.

Tất nhiên, Tống Nghiên Thư cũng sẽ nói với Mặc Đình về chuyện này, đây cũng được sự đồng ý của Đường Ninh, bởi vì cô ấy biết Tống Nghiên Thư là người đại diện do Mặc Đình sắp xếp, nhất định sẽ báo cáo cho anh ấy về tình hình của cô trên phim trường.

Mặc Đình nghe xong tiền căn hậu quả của việc này, không có biểu tình gì lớn, chỉ nói: “Làm theo lời cô ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui