Sau khi trả lời cuộc gọi của Đường Ninh, Đường Huyên trực tiếp ném điện thoại lên bàn làm việc.
Thấy cô ta đỏ bừng mặt, trợ lý nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Đường Huyên từ trên ghế đứng dậy, nhìn dòng chữ Tổng giám đốc điều hành trên cửa kính, cô ta cười mỉa mai: “Đường Ninh nói rằng cô ta muốn tới để giành lấy vị trí người thừa kế.”
“Đường Ninh chính miệng nói? Theo lý mà nói, cô ta không nên nói ra lời như vậy.”
“Đó là bởi vì cô ta đã biết chuyện trước đây ở nhà tôi đã sỉ nhục mẹ cô ta.” Đường Huyên tức giận hừ mũi: “Không đúng, vừa nãy Đường Ninh có nhắc đến Hạ Ngọc Linh cái gì mà xảy ra chuyện gì đấy.
Chẳng lẽ nói bà mẹ không biết xấu hồ kia của cô ta đã làm gì việc gì đó rất mát mặt cho nên muốn tự đi tìm chết? Nếu như thực sự là như vậy thì tôi ngược lại rất vui đấy… “
“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nếu không thì gọi điện thoại về nhà hỏi?” Trợ lý cẩn thận suy đoán Đường Ninh vẫn luôn là người không thích tranh giành, chắc sẽ không dễ dàng mát bình tĩnh, trừ khi sự việc thực sự rất nghiêm trọng.
“Gọi cái gì? Hạ Ngọc Linh chẳng qua chỉ muốn dùng thủ đoạn này để ép ông nội đồng ý với bà ta gây sức ép cho tôi thôi.
Bà ta không nỡ chết đi đâu.” Nói xong, Đường Huyên tiếp tục vùi đầu vào đống công việc.
Liên quan đến việc di chúc, sau khi cãi nhau với Hạ Ngọc Linh ngày hôm đó, Đường Huyên không còn ý định giằng co với ông cụ nữa, vẫn là nên nhanh chóng nắm cổ phần trong tay càng sớm càng tốt, đó mới là phần thắng thực SỰ.
Đường Ninh không thể hình dung ra được, vì vậy trong lòng mới càng sợ hãi.
Cứ tưởng rằng Hạ Ngọc Linh bị Đường Huyên kích thích nên mới làm ra những hành động quá khích như vậy, nhưng thật ra ý tưởng này đã được giấu kín trong lòng Hạ Ngọc Linh hơn 20 năm rồi.
Ngày nào cũng vậy, mỗi một đêm cứ trằn trọc trăn trở khó ngủ bà ấy đều sẽ đem cái bí mật này ra nghĩ đi nghĩ lại vài lần.
Mặc Đình biết Đường Ninh đang căng thẳng, cô càng không nói ra thì nghĩa là nội tâm cô càng đang giãy dụa.
“Trong đầu em đã suy đi ngẫm lại máy làn, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được bà ấy muốn phơi bày điều gì với giới truyền thông.”
“Em có thể cảm nhận được rằng bà ấy đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra…”
Mặc Đình vươn tay nắm chặt lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của Đường Ninh, cẩn thận xoa dịu: “Bà ấy muốn nói những gì thì cứ để bà ấy nói.
Sau đó chúng ta có thể đem người lưu lại là được rồi.
Ở khách sạn bên kia, Lục Triệt đã liên lạc rồi.
Đến lúc đó sẽ không để bà ấy một mình rời đi nữa.
“
THỊNH.”
“Không sao, nghe lời anh, có anh đây.”
Nghe được những lời này, Đường Ninh bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Vì cô biết rõ bên cạnh cô còn có một bờ vai mà cô có thể tựa vào, sẽ không có bát cứ chuyện gì xảy ra.
“Được, nghe lời anh, để bà ấy nói ra tất cả những gì bà ấy muốn nói.”
Thân thế của cô không còn là điều gì bí mật từ lâu rồi, cùng lắm thì lại lên đầu đề tin nóng bản tin giải trí vậy.
Sự hủy diệt lớn hơn thế này cô cũng đã chịu đựng được, chẳng lẽ cô còn sợ rằng sự thật sẽ bị phơi bày?
Chẳng máy chốc, xe của hai người đã đến gần khách sạn.
Để không gây náo động, cả hai không xuống xe mà ngồi trong xe lặng lẽ chờ đợi.
“Lục Triệt đã tới đại sảnh rồi.
Mẹ ở phòng số 3023.
Buỏi họp báo chiều nay sẽ ở sảnh hai.”
“Mẹ?” Đường Ninh nghe được Mặc Đình cứ tự nhiên như: vậy mà nói ra từ này, cô bỗng chốc trong lòng xúc động: “Em đã nhiều năm nay đều không có nghiêm túc gọi bà ấy như vậy, anh thật sự không chán ghét bà ấy…”
“Dù có thế nào đi nữa, bà ấy cũng đã mang em đến với thế giới này nên anh rất biết ơn.
Nghe lời anh, đón mẹ về nhà, cũng đừng tự hành hạ bản thân nữa.
Sau này em cũng sẽ làm mẹ.”
Mặc Đình hoàn toàn có thể nhìn thấu nội tâm của Đường Ninh, đặc biệt là những cảm xúc phức tạp của cô đối với Hạ Ngọc Linh.
Cô chính là cần một người thay cô quyết định để xoa dịu trái tim dao động bắt định của mình.
Đường Ninh nắm lấy tay Mặc Đình gật đầu: “Trong nhà anh làm chủ, đều nghe anh.”
Cha Đường cảm thấy kỳ lạ …
Kể từ khi thức dậy vào buổi sáng nhìn thấy hộp trang sức trống rỗng của Hạ Ngọc Linh, trong lòng ông ấy vẫn luôn lo lắng bắt an.
Cộng thêm số điện thoại của Hạ Ngọc Linh hoàn toàn không thể liên lạc được, vì vậy cha Đường đã liên lạc với một vài người bạn của Hạ Ngọc Linh và cuối cùng phát hiện rằng căn bản không có ai ra ngoài đi du lịch với bà ấy cả, bà ấy cũng chưa bao giờ nói với bắt cứ ai về kế hoạch đi du lịch của mình..
Chẳng lẽ..
chuyện của Đường Huyên làm bà ấy thương tâm sao?
Nghĩ một hồi cha Đường vẫn thu dọn đồ đạc tan ca sớm, gọi điện về nhà, sau đó đến phòng làm việc của Đường Huyên.
“Cha, hôm nay có chuyện gì vậy? Đường Ninh gọi điện đến cho con nói mấy câu kỳ quái, còn cha lại…” Đường Huyên đứng dậy khỏi ghế đi đến bên cạnh cha Đường: “Đây rốt cuộc là có chuyện quái gì vậy?”
Cha Đường đang định trả lời, nhưng trợ lý của Đường Huyên đã hộc hộc xông vào và nói với Đường Huyên: “Tổng giám đốc, đã dò hỏi được rồi.
Bà Đường đã liên hệ với giới truyền thông, không biết bà ấy đang muốn làm gì.”
“Cái gì?” Cha Đường bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Cha… rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Đường Huyên túm chặt cha Đường đang muốn rời đi hỏi.
Cha Đường hít sâu một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Đường Huyên: “Tại sao ngày hôm đó con lại nói nhiều lời quá đáng với dì của con như vậy? Con có biết rằng có thể sẽ hại cha và hại cả chính bản thân con không hả?”
“Cha … ý cha là sao?”
*Ý ba chính là nếu không mau ngăn cản bà ấy thì con cũng đừng làm đại tiểu thư của Đường gia nữa.” Nói xong, cha Đường liền đuổi theo ra ngoài.
Tuy nhiên ông ấy không biết đi đâu tìm Hạ Ngọc Linh.
Vào lúc này, vẫn còn chưa đầy bốn mươi phút nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu.
Đường Huyên nhìn cha Đường rời đi mà như lọt trong sương mù, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Cha của tôi đây là bị sao vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn.”
“Không phải họp báo sao? Tôi muốn xem xem người đàn bà này còn có thể tiết lộ được cái gì để lừa bịp nữa không, gặp ký giả thì liền có thể thoát khỏi thân phận tiểu tam của bà ta à? Hừ… ngăn cản? Tại sao phải ngăn cản? Để cho bà ta gặp.” Đường Huyên vô cùng bình tĩnh mà nói với trợ: lý, xem ra cô ta dường như không hề cảm nhận được sự tồn tại của nguy hiểm!
Người trợ lý hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không nói gì.
Mặc Đình có thể đoán được sẽ có người nhà họ Đường tới ngăn cản, nhưng thật bất ngờ là trước buổi họp báo không có người nhà họ Đường nào xuất hiện, tuy nhiên dù có làm vậy thì cũng vô ích, bởi vì hôm nay, anh sẽ để Hạ Ngọc Linh nói ra tất cả những bí mật mà bà ấy muốn nói.
Bởi vì anh có linh cảm, đây sẽ là chìa khóa để cởi bỏ khúc.
mắc giữa Đường Ninh và bà ấy.
Cha Đường đang lái xe trên đường nhưng không thể đuồi đến được khách sạn nơi Hạ Ngọc Linh đang ở do bị tắc đường, rất nhanh sau đó, các phóng viên truyền thông lần lượt tiến vào hội trường.
Mà Hạ Ngọc Linh cùng với bạn của bà ấy là tiểu Khiết cũng cùng nhau bước vào sảnh 2 của khách sạn.
Đường Ninh tiến vào khách sạn qua cửa bên, dưới sự bao bọc của Mặc Đình.
Nhưng vì để tránh gây náo động, Đường Ninh và Mặc Đình chỉ có thể trồn trong phòng chờ.
đợi tin tức.
Thời gian … trôi qua rất nhanh, ba giờ đã đến.
Bạn thân của Hạ Ngọc Linh là một MC truyền hình nỗi tiếng, mà lần này Hạ Ngọc Linh có thể gọi được giới truyền thông đến đều là nhờ người bạn này.
Khi phóng viên nhận được tin tức nội bộ, ít nhiều biết được một chút tin tức, lại biết đây có thể sẽ liên quan đến sóng gió nhà họ Đường cho nên mới không thể không tham gia.
Tất nhiên, ngay cả khi không nói bắt cứ điều gì, chỉ cần lầy thân phận mẹ của Đường Ninh thôi cũng đủ để dẫn ra một chủ đề bàn tán…
Suy cho cùng tin tức về Đường Ninh vừa mới lắng xuống.
Hạ Ngọc Linh liếc nhìn bạn mình, sau khi nhận được sự động viên của bạn mình, bà ấy mới hít một hơi thật sâu và bước tới trước mặt phóng viên, đầu tiên bà ấy cúi đầu chào mọi người: “Các bạn phóng viên, xin chào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...