Văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị Tinh Hoàng.
Cha Quyền nhìn thấy tin tức giải trí liền thở dài tắt TV, dùng đường điện thoại nội bộ nói với thư ký: “Gọi Quyền tổng vào cho tôi.”
“Chủ tịch hội đồng quản trị Quyền, thực xin lỗi, Quyền tổng không ở công ty…” Nữ thư ký dè dặt trả lời.
Cha Quyền vô thức che ngực, buồn bực đến có chút hút thở không thông: “Mau sai người đi tìm, 3 giờ chiều Hải Thụy tổ chức họp báo, yêu cầu Quyền Diệp đến tham dự, không được để tên khốn này làm tổn hại đến lợi ích của Tinh Hoàng.”
“Vâng, Quyền tổng.”.
Đọc thêm nhiều truyện ở -- TrùmTru yện.ne t --
Thư ký cúp máy, liên lạc ngay với Quyền Diệp.
Tuy nhiên, đương sự hoàn toàn không hề để tâm đến vấn đề này, nên ra khơi thì ra khơi, nên ôm người mẫu thì vẫn ôm người mẫu, bộc lộ rõ bản chất phá gia của nhị thế tổ.
Lúc này Quyền Diệp đang cùng đám bạn xấu uống rượu trên biển, mấy vị công tử bột giơ sâm banh cười nhạo Quyền Diệp: “Người của Hải Thụy và cha cậu đang tìm kiếm cậu khắp nơi, đại thiếu gia, cậu gây ra tai họa lớn như vậy, về nhà còn không bị cha cậu lột da à?”
“Hơn nữa, buổi sáng, sau khi họp báo “Tà Đồng”, Mặc Đình đã nói thẳng là căn bản không quen thân cậu.
Những bức ảnh của cậu cùng bài thơ dâm dục không có ý nghĩa gì đối với người khác.”
“Người anh em, cậu chắc không phải thật sự vô lương tâm đến nỗi đi hãm hại một người mẫu chứ? Vậy phải mát mặt đến mức nào?”
Sắc mặt Quyền Diệp từ đỏ thành trắng, rồi từ trắng thành xanh.
“Về Thịnh Kinh.”
“Chắc không phải cậu thật sự muốn đến dự họp báo của Hải Thụy chứ?”
Quyền Diệp đập nát ly sâm panh, sau đó lấy điện thoại ra, tung bức ảnh mà trước đó cho người PS qua, cũng chính là bức ảnh phòng làm việc Hoa Vinh lén chụp cảnh Đường Ninh và Mặc Đình hôn nhau, kèm theo dòng chữ: “Chẳng lẽ ân ái ngày xưa, đều là giả sao?”
“Nhị thế tổ lại đăng ảnh, và thừa nhận anh ta chính là người đàn hôn trước đây bị chụp lén đang hôn Đường Ninh.”
“Không phải chứ? Nói như vậy, nhị thế tổ cùng Đường Ninh đã tư thông từ lâu? Mặc tổng có biết không?”
“Rốt cuộc đây là loại kịch lớn gì?”
“Nhìn thế này cũng thực sự rất giống đấy.”
Bức ảnh gốc trước đó, vì hoạt động quan hệ công khai của Hải Thụy mà cơ bản đã bị xóa đi, bức ảnh cuối cùng được lưu truyền đều là ảnh do Quyền Diệp bảo người PS qua, nên khả năng bị nhận nhằm là rất cao.
Cộng với Quyền Diệp tự thừa nhận nên tình yêu của Đường Ninh và Quyền Diệp dường như đã bị khán giả coi là thật.
Hải Thụy đưa ra bằng chứng?
Anh ta muốn xem Hải Thụy có thể đưa ra bằng chứng gì.
Sau khi từ biển trở về Tỉnh Hoàng, Quyền Diệp trực tiếp đây cửa đi vào văn phòng của cha Quyền.
Cha Quyền lạnh lùng nhìn anh ta, trầm giọng nói với anh ta: “Ta già rồi, con còn định càn quấy đến lúc nào nữa? Con biết rõ khoảng cách giữa con và Mặc Đình, tại sao con lại đi khiêu khích Hải Thụy?”
“Trong lòng cha, con là thứ không làm được gì, đúng không?”
“Máy năm nay, ngoài chuyện gây sự, tán gái, con đạt được thành tích gì? Con kiếm được một xu nào cho Tỉnh Hoàng không?”
“Con có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế này của cha con không?”
“Cha không sống được mấy trăm năm, không chăm sóc được mấy đời của con đâu!”
Quyền Diệp cũng bị kích động bởi những lời này của cha Quyền, trợn tròn đôi mắt, nói với cha Quyền như phát cáu: “Rắc rối của Mặc Đình, con đã nắm chắc rồi.”
Cha Quyền thấy con trai mình thật sự không còn thuốc chữa rồi, nâng cánh tay run rầy lên, chỉ vào cửa phòng làm việc nói: “Cút cho cha.”
“Còn nữa, chuyện là con gây ra.
Hải Thụy bảo con đến dự họp báo lúc ba giờ chiều.
Nếu không muốn từ đáy lòng, cha khinh bỉ chức chủ tịch hữu danh vô thực của con, tốt nhất là con đừng để toàn bộ Tinh Hoàng chôn cùng với con.”
Quyền Diệp nghe xong những lời này, đầu cùng không quay lại, rời khỏi văn phòng.
Anh ta chính là đùa một chút, sao nào? Thế giới này không phải chính là do người giàu đùa giỡn sao? Một người mẫu nhỏ bé bị đàn ông ngủ hết một lượt rồi, anh ta vu tội một chút thì có làm sao?
Vì vậy, anh ta hoàn toàn không thể hiểu được người mẫu.
Vì một người mẫu mà khiến hai công ty trực tiếp xé nát mặt…
Đi, sao lại không đi?
Dù sao trong mắt cha anh ta, anh ta cũng chỉ là một tên khốn thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Sự việc không ngừng được lên men, nhiệt độ cũng không ngừng đổi mới, Mặc Đình muốn Đường Ninh và Quyền Diệp vạch rõ giới hạn, nhưng Quyền Diệp lại… không chịu.
Cho nên, đến gần ba giờ, Phương Dục đã chuẩn bị rất nghiêm túc buổi họp báo này, đương nhiên, bằng chứng cũng đã được thêm vào, bởi vì Quyền Diệp vừa lại làm một chuyện kinh tởm khác.
: Bên dưới hội trường, từng hàng phóng viên ngồi ngay ngắn, biểu hiện trên gương mặt tỏ ra rất hưng phần.
Vốn cho rằng những gì Mặc Đình nói đã là kết cục cuối cùng, không ngờ Quyền Diệp lại phản sát lại.
Bây giò, một người nói suông là không thân quen, một người trưng ra bằng chứng nói rất tình cảm, rốt cuộc sự thật là như thế nào cũng chỉ có thể xem Hải Thụy có thể đưa ra bằng chứng thế nào.
“Sắp ba giờ rồi, nhưng Quyền Diệp còn chưa tới!”
“Nhị thế tổ đó, chắc là sẽ không tới.”
“Ai biết được? Nghe nói buổi sáng có người thấy anh ta đưa người đẹp ra biển.”
Phương Dục nhìn đám phóng viên dưới khán đài đang xì xào bàn tán, trên mặt không có nhiều biểu cảm, vì trong buổi họp báo hôm nay, yêu cầu của Mặc Đình là không chỉ khiến Tinh Hoàng phải trả giá, mà giới truyền thông cũng là đối tượng Hải Thụy muốn chỉ trích.
Quan trọng hơn là để chuẩn bị cho buổi họp báo này, anh ấy còn không có thời gian tiễn Hoắc Thanh Thanh đi nước ngoài, còn để cô ấy một mình rời đi, nghĩ lại thì người bạn trai như anh ấy dường như không có chút xứng đáng nào.
Đúng ba giờ, buổi họp báo bắt đầu, Quyền Diệp vẫn không có chút động tĩnh nào, xem ra thật sự không có ý định đến, nhưng Phương Dục cũng không quan tâm, chỉ là có lời của Quyền Diệp sẽ càng tuyệt vời hơn thôi.
Theo sự ra hiệu của Phương Dục, cả khán đài đột nhiên im tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh ấn nút chụp máy ảnh.
Phương Dục nhìn mọi người xung quanh, sau khi hơi cúi đầu thì bắt đầu nói: “Đầu tiên, hoan nghênh các bạn giới truyền thông.
Có lẽ, các bạn nhìn thấy tôi đã hơi phiền chán rồi.
Suy cho cùng, mỗi cuộc họp báo lớn nhỏ của Hải Thụy, đều là do tôi ra mặt, nhưng không có cách nào, ai bảo tôi chống đỡ thể diện của Hải Thụy?”
Các phóng viên có mặt đều phá lên cười.
“Được rồi, quay lại chủ đề chính, chúng ta hãy nói chút chuyện nghiêm túc.” Nói xong, Phương Diệp quay người lại, đang định đối mặt với màn hình cực lớn phía sau, đột nhiên, ở lối vào hội trường xuất hiện một trận náo động, sau đó… Quyền Diệp mặc một chiếc áo gió màu đen, đeo kính mắt xanh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Sao vậy? Không đợi tôi đã bắt đầu rồi à?”
Phương Dục hơi mỉm cười nhìn Quyền Dục rồi mới nói: “Hoan nghênh Quyền tổng.”
“Sao nào? Tôi dám tới? Đường Ninh tiêu bảo bối thì sao? Mặc tổng của các người đâu?” Quyền Diệp cười ngả ngón.
Phương Dục đột nhiên thu lại nụ cười, đứng thẳng dậy nói với Quyền Diệp: “Đường Ninh của chúng tôi nói nhìn thấy anh đã buồn nôn, còn chủ tịch của chúng tôi không cần vì một nhị thế tố mà dừng công việc của anh ấy, lãng phí thời gian quý báu của anh ấy.”
Lúc Phương Dục nói những lời này, rõ ràng là giọng điệu đã rất thô lỗ, lấy hết khí thế mà bản thân giấu ra.
Đương nhiên, anh ấy cũng tính khoản không thể tiễn Hoắc Thanh Thanh đi lên đầu Quyền Dục.
“Anh nói gì?” Nhị thế tổ như Quyền Dục này nào chịu qua sự sỉ nhục như vậy? Trực tiếp phát hỏa, nhưng…
“So với những gì cậu đã làm, những gì tôi nói đã đủ lịch sự rồi.”
“Điều đó cũng không thể thay đổi sự thật Đường Ninh đã ở bên tôi.
Phương Dục không thèm nhìn anh ta, trực tiếp bắt đầu điều khiển màn hình phía sau, sau đó bắt đầu đưa ra bằng chứng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...