Trước khi đi ngủ, Hoắc Thanh Thanh gọi điện thoại hỏi chân tướng sự việc, hỏi cô có phải đã chọc tức nhị thế tổ kia hay không.
Đường Ninh cười tủm tỉm cầm điện thoại: “Ai bảo anh ta là người thừa kế của Tinh Hoàng? Muốn chơi gì thì chơi, không thèm lo lắng người khác cảm tháy thế nào.”
“Nói cho cung, nói cho cùng vẫn là vì Mặc tổng.” Hoắc Thanh Thanh biết rằng Mặc Đình chưa bao giờ cho Quyền Diệp mặt mũi trong trường hợp nào, bây giờ cũng chỉ là hành động trả thù đối phương.
“Không cần phân biệt rõ ràng giữa tôi và anh ấy.
Ngày mai gặp mặt đi? Tôi đến nhà của cô.”
Khi Hoắc Thanh Thanh nghe Đường Ninh nói sẽ tới nhà mình thì lập tức nghĩ đến, dường như cô ấy vẫn nói cho Đường Ninh biết mình đã chuyển đến nhà của Phương Dục, lúc trước cô ấy muốn nói chuyện nhưng Mặc Đình là người trả lời điện thoại, bây giờ Đường Ninh mới thực sự đề cập đến.
Lúc này, cô ấy không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
“Tôi đang thu dọn hành lý, nhà cửa bừa bộn… Buổi phỏng vấn cho tuần lễ thời trang đã bắt đầu rồi…”
“Được, vậy thì liên lạc sau.” Đường Ninh vừa định cúp máy sau khi nói xong, nhưng lại nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện trong điện thoại của Hoắc Thanh Thanh.
“Em đã thu dọn hành lý chưa?” Phương Dục sải bước vào phòng khách, nhìn thấy giường của Hoắc Thanh Thanh vô cùng lộn xộn.
“Anh nhớ, người đại diện và trợ lý của em đều là phụ nữ, phải không? Thanh Thanh…”
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt nhìn Phương Dục rồi chỉ vào điện thoại di động trong tay cô.
Phương Dục hiểu, nhưng không im lặng, bởi vì anh biết Hoắc Thanh Thanh chỉ có Đường Ninh là bạn.
Vì vậy, anh nhận lấy điện thoại từ trong tay Hoắc Thanh Thanh, trực tiếp nói: “Đường Ninh, cô ấy đang thu dọn hành lý, sáng mai lên máy bay, còn phải nghỉ ngơi.”
Đường Ninh nghe thấy giọng nói của Phương Dục, trong lòng có lẽ cũng đoán được quan hệ giữa hai người.
Lúc đầu cô tác hợp như vậy, cả hai đều làm bộ chúng tôi sẽ không được, bây giờ cô bỏ cuộc, hai người lại ở bên nhau.
Đôi khi những thứ như tình yêu thực sự là ấm lạnh tự biết.
“Anh đang ở nhà cô ấy à?”
“Cô ấy đã chuyển đến nhà tôi.” Phương Dục giải thích.
“Vậy thì hai người nghỉ ngơi sớm đi.” Đường Ninh cũng không quá bận tâm, chỉ cảm thấy vui vẻ cho Hoắc Thanh Thanh, nhưng mà con của Phương Dục thì sao?
“Cô ấy còn nói cái gì nữa?” Hoắc Thanh Thanh nhìn Phương Dục để điện thoại di động xuống, hỏi.
Phương Dục đóng vali lại cho cô, sau đó xoay người cười mơ hồ: “Cô ấy để chúng ta… nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Thật ra, vừa rồi em định nói với anh rằng, em đã làm đỗ mỹ phẩm dưỡng da trên giường.”
Phương Dục đặt vali của Hoắc Thanh Thanh xuống, nhìn thấy trên giường có một vũng nước, cầm gối của Hoắc Thanh Thanh lên, nhân tiện nắm lấy cổ tay của Hoắc Thanh Thanh: “Đêm nay ngủ phòng anh.”
“Trước khi chia tay, anh sẽ làm gối ôm cho em một lần.”
Cùng lúc đó, Đường Ninh đặt điện thoại xuống, nhìn thấy Mặc Đình vẫn chưa trở về phòng ngủ, cô đi vào phòng làm việc, ngồi ở bên cạnh Mặc Đình.
“Tại sao còn chưa ngủ?”
“Hình như Thanh Thanh đang ở cùng Phương Dục.” Đường Ninh dựa vào vai Mặc Đình, ánh mắt rơi vào tập tài liệu trên tay Mặc Đình.
“Đây không phải là điều em luôn hy vọng sao? Em phải tin tưởng vào ánh mắt của chính mình.”
“Vậy thì anh cũng đừng nhìn, không phải ngày mai anh còn phải tham gia hội nghị ra mắt của Super IP sao?* Đường Ninh cầm tập tài liệu trên tay Mặc Đình đi rồi nắm tay anh đi về phòng ngủ…
Ngày hôm sau.
Mặc Đình đang thay quần áo trong phòng thay đồ thì Lục Triệt gọi điện nói rằng Quyền Diệp đã bắt đầu gây rối trở lại, anh ta đã đăng một bài thơ rõ ràng lên trang chủ xã hội của mình, bày tỏ sự ngưỡng mộ đẹp đẽ của mình đối với niềm vui của nam nữ.
Quyền Diệp không nêu tên bắt kỳ ai, nhưng đây rõ ràng là đang âm thầm cướp người của Mặc Đình, bởi vì hôm qua Mặc Đình làm quá lên, cũng là một loại thủ đoạn uy hiếp, Quyền Diệp làm điều đó chỉ để ám chỉ rằng giữa anh ta và Đường Ninh đã trở nên thân thiết ở một mức độ nhát định.
Mặc Đình không nói gì, mặc vào một chiếc áo khoác kẻ sọc màu xám, đi ra khỏi phòng thay đồ, nhắc nhở Đường Ninh đang chuẩn bị bữa sáng: “Hôm nay không có việc, đừng đi ra ngoài.”
“Anh đang muốn che giấu chuyện về bài thơ đó sao?” Đường Ninh nhỏ giọng hỏi.
“Anh chỉ sợ rằng em sẽ vô tình bị thương bởi gió tanh mưa máu bên ngoài.”
Đường Ninh đưa sữa cho Mặc Đình rồi gật đầu: “Em sẽ ở nhà xem phim.”
“Đừng đọc các bình luận trên mạng.”
“Gần như em có thể nghĩ ra những gì những người đó sẽ nói.
Dù có nhìn hay không nhìn thì cũng không có gì khác biệt.”
Quyền Diệp làm như vậy xem như đã cưỡng bức “cởi bỏ” quần áo của cô, cho dù sự việc này có trôi qua thì sau này cũng sẽ để lại vết nhơ, bởi vì cô không thể phủ nhận rằng trên đời này có rất nhiều người thực sự không thích nhìn thầy sự thật.
Có gió theo gió.
https://img./public/images/storyimg/20210602/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham-293-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210602/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham-293-1.jpg
“Thứ nhất, cảnh cáo Tỉnh Hoàng.”
“Thứ hai, đưa ra một tuyên bó.”
“Thứ ba, một cuộc họp báo sẽ được tổ chức vào lúc ba giờ chiều để chiếu video bằng chứng.”
“Thứ tư, vẫn là cảnh cáo, nhưng cảnh cáo này là cảnh cáo đối với thế giới bên ngoài và hướng dẫn của giới truyền thông.
Hôm nay, những công việc mặt ngoài này phải được hoàn thành tốt…”
Về phần anh nên làm gì, đương nhiên anh sẽ làm sau.
Phương Dục không dám lơ là, trực tiếp yêu cầu pháp chế liên hệ với Tinh Hoàng, nếu không khống chế được Quyền Diệp, Hải Thụy sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chề.
“Hải Thụy ra tay, đã gửi một văn kiện luật sư cho Tinh Hoàng.”
“Tôi nghĩ đầu óc Quyền Diệp này có bệnh rồi, coi tất cả mọi người là đồ ngu sao?”
“Nhưng, biết rằng mình sắp bị dìm, lại còn tung ảnh, thì đó không phải là tình yêu đích thực sao?”
“Tôi thấy Hải Thụy và Tinh Hoàng chỉ đang tranh giành một người phụ nữ thôi.
Thật nhàm chán.”
“Đường Ninh thật sự bị người qua đường không biết chân tướng mắng chửi thảm hại.
Cô ấy ra ngoài giải thích sẽ bị mắng.
Nếu không giải thích, cô ấy vẫn bị mắng.
Cô ấy thật khó xử: “Tôi vẫn nhất quyết đứng trong CP của Đường Mặc.
Mặc tổng không phải kẻ ngốc.
Nếu Đường Ninh thực sự phản bội anh ấy thì anh ấy đã sớm đá Đường Ninh ra ngoài rồi.
Không thể giữ gìn ở mọi nơi như thế này được.”
“Mặc tổng… Khi nào thì anh mới đứng lên nói cho Đường Ninh…”
Câu hỏi của fan thực ra chính là điều mà chị Long muốn hỏi, nhất là sau khi Quyền Diệp làm mọi thứ trở nên tôi tệ hơn,chị Long tức bể phổi, trực tiếp đi thẳng đến Khải Duyệt Đề Cảnh.
“Đường Ninh…”
“Em biết chị muốn nói gì, nhưng em tin vào Mặc Đình.” Đường Ninh cầm cuốn sách trả lời: “Em biết anh ấy muốn làm gì, và em biết anh ấy vất vả như thế nào, hơn ai hết.”
Bởi vì Mặc Đình đã được mọi người biết đến, lần này, anh cần phải trực tiếp nói chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...