Đường Ninh?!
Nghe thấy cái tên này, Dương Tịnh như chợt bừng tỉnh, có chút xin lỗi, khẩn cầu đối phương: “Mong mọi người có thể giữ bí mật.”
“Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói, cô thật sự không cần đi bệnh viện à?”
Trong môi trường như này, sao có thể không bị phát tán lung tung?
“Thực sự không cần.” Nhờ sự dìu đỡ của mọi người, Dương Tịnh đứng lên, xoa xoa đầu, sau khi chắc chắn không sao, mới cần thận rời khỏi quán bar Dạ Sắc/
Sau khi trở lại xe, cô ta cần thận nhớ lại bộ dáng vừa gặp của Lam Vũ.
Cô ta đội mũ, không bị người khác phát hiện thân phận thật.
Mà cô ta mới mười sáu tuổi, không được vào quán bar, cũng tức là, chắc chắn đã dùng chứng minh thư giả/
Dù sao Lam Vũ cắn thuốc, cũng không thể còn tiền đồ gì, nhưng lúc này có thể nhân cơ hội tạt nước bẩn vào Đường Ninh, cũng không uỗng công cô ta chịu đựng nhiều đau khổ và giày vò như vậy/
Cái tên Tiểu Đường Ninh này cũng không phải là để người khác gọi suông!
Không chỉ vậy, Dương Tịnh còn muốn quấy nhiễu sự hợp tác của Đường Ninh với HerVision, nên cô ta đậu xe bên lề đường, gọi điện cho tổng biên tập Lâm, nói rằng có scandal rất lớn, hy vọng có thể được gặp mặt/
Tổng biên tập Lâm đã biết tất cả những chuyện xảy ra hôm nay ở Tranh Điền.
Mặc dù cô ấy không còn muốn nói chuyện với Dương Tịnh nữa, nhưng Dương Tịnh nói có liên quan đến HerVision, cô ấy suy nghĩ một lúc, vẫn nhả ra, nói địa chỉ/
Thời gian nhanh chóng bước sang nửa đêm, mà các từ khóa Đường Ninh hút ma túy, đánh người cũng dần dần từ dưới danh sách tìm kiếm, không ngừng leo lên.
Dương Tịnh cầm điện thoại di động, hưng phấn đến nhà của tổng biên tập Lâm, ngồi trên ghé sofa, đưa điện thoại cho tổng biên tập Lâm xem: “Đường Ninh có vết nhơ, cô không thể dùng cô ta để chụp trang bìa.”
Tổng biên tập Lâm dùng tay trái chống lấy đầu, tay phải nhận điện thoại xem, sau đó../
Ném điện thoại lại cho Dương Tịnh: “Đây có phải Đường Ninh không, trong lòng cô hiểu rõ.
Dương Tịnh, là bạn tôi mới nhắc nhở cô một câu.
Đằng sau Đường Ninh có người chống lưng/
Cho dù cô lật cả trời cũng không thể đụng được chút nào đến cô ây.”
“Người nào?” Dương Tịnh sửng sốt một chút, không ngờ lại nghe được tin tức như này từ miệng tổng biên tập Lâm/
“Cái này tôi không thể nói cho cô, nhưng… đừng tùy tiện thách thức giới hạn của đối phương, nếu không, cô sẽ không được ở lại Thịnh Kinh đâu.”
“Điều này là không thể.
Nếu Đường Ninh có người phía sau, sẽ không phải leo từng bước vất vả như vậy.”
“Cô vẫn biết người khác vắt vả, vậy cô có thể bớt làm những việc bẩn thïu mà làm việc thiện tích đức cho bản thân không?”
Tổng biên tập Lâm hừ lạnh một tiếng: “Dương Tịnh, tôi biết cô bị Tranh Điền đá rồi, nhưng tôi cũng có một câu muốn tặng cho cô, người đáng thương tất cũng có chỗ đáng hận.”
“Cô cứ thử lại động vào Đường Ninh, xem đối phương có khiến cô sống không bằng chết không.”
Dương Tịnh lạnh lùng nhìn tổng biên tập Lâm, cũng hiểu cái gì là giậu đồ bìm leo.
Giới giải trí chính là thực tế như vậy, hiện tại cô ta hồ lạc đồng bằng bị chó khinh/
“Cho dù cô không nghĩ cho bản thân, cô cũng phải nghĩ đến mẹ cô, cả cuộc đời tranh cường háo thắng, cuối cùng nhất định không được chết an lành.”
Nghe xong câu này, Dương Tịnh đột ngột đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm tổng biên tập Lâm: “Đủ rồi, chúng ta chẳng qua là chó chê mèo lắm lông, tôi chỉ muốn biết, người phía sau Đường Ninh rốt cuộc là ai?”
Tổng biên tập Lâm không trả lời Dương Tịnh, nhưng… nở nụ cười chế giễu/
Trái tim Dương Tịnh đột nhiên chìm xuống đáy, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị rời đi, mà tổng biên tập Lâm lúc này mới lên tiếng: “Chờ mà xem, Dương Tịnh, ngày mai tình hình sẽ đảo ngược.”
Dương Tịnh không ngoảnh lại, rời khỏi nhà của tổng biên tập Lâm../
Thực ra trong lòng cũng bắt đầu nghĩ mà sợ, nếu../
Những gì tổng biên tập Lâm nói là sự thật, nếu sau lưng Đường Ninh thực sự có người, vậy với tình trạng hiện tại của cô ta, cô ta lấy gì để đấu tiếp với Đường Ninh?
Không, trước tiên đừng tự dọa bản thân, đợi xem tình hình ngày mai rồi lại nói/
Sau nửa đêm, trên mạng điên cuồng lan truyền tin đồn về việc Đường Ninh hút ma túy, sôi sùng sục, có rất nhiều người nhấp chuột, nhưng, mọi người nhớ đến vài lần bị Đường Ninh tát vào mặt, đều không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
Thứ nhất là vì không có bằng chứng, thứ hai là vì họ dần tin tưởng vào nhân phẩm của Đường Ninh/
Mặc Đình nhận được cuộc gọi của Lục Triệt lúc hai giờ sáng/
“Chủ tịch, phu nhân lại lên mục tin tức rồi.
Tôi đã cử người đi điều tra.
Người hút ma túy là Lam Vũ.
Vì họ trông giống nhau quá nên phu nhân bị đưa thông tin sai…”
Mặc Đình lấy điện thoại ra xem, nhẹ nhàng buông Đường Ninh trong lòng ra, đứng dậy tiến vào phòng làm việc: “Lấy được chứng cớ chưa?”
“Bởi vì lúc đó có rất nhiều người, cho nên bằng chứng đều có, nhưng không phải bản rõ nét nhất.”
“Liên hệ với các phương tiện truyền thông chính thống, đưa ra bằng chứng, đổi top tìm kiếm.
Mà tư liệu về bạo lực học đường trước kia tôi yêu cầu cậu tiết lộ ra, chắc cũng có chỗ dùng rồi, nhưng tạm thời đừng vội, để làm tiết mục áp chót.
Tôi muốn xem xem, còn có các phương tiện truyền thông nào muốn làm khó Đường Ninh.”
Lục Triệt uhm một tiếng, không nói thêm nữa, nhưng dừng một lúc, cậu ấy vẫn là thú nhận: “Còn nữa, chủ tịch, chuyện này là Dương Tịnh lan truyền ra…”
Nghe xong câu nói này, đôi mắt Mặc Đình trở nên sâu lắng, sau đó anh nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Người dạy mãi không sửa xử lý thế nào, còn cần tôi dạy à?”
“Không cần ạ.” Lục Triệt biết rõ ẩn ý của Mặc Đình/
Dương Tịnh đã thích chiến đấu như vậy, thì nửa đời sau của cô ta cũng không cần bình yên nữa/
Dương Tịnh ngồi trong xe đợi cả đêm, đợi đến lúc vừa tỉnh lại thì từ khóa tìm kiếm tin đã hoàn toàn thay đổi, Đường Ninh được đổi thành Lam Vũ/
Dương Tịnh có chút nghĩ mà sợ, tắt điện thoại, trong đầu không ngừng lục tìm lời nhắc nhở và cảnh báo của tổng biên tập Lâm../
Có người đứng sau Đường Ninh/
Sau lưng Đường Ninh sao lại có người? Điều này là không thể, trước đây Đường Ninh bị cô ta ức hiếp thậm tệ như thế, cho dù có người thì cũng không thể thực sự coi trọng Đường Ninh/
Bởi vì cô ấy nhiều nhát chỉ là một tình nhân!
Dương Tịnh cất điện thoại di động, vốn muốn đi tìm La Hạo, nhưng xe mới chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại từ bệnh viện: “Cô Dương, mời cô đến bệnh viện nộp tiền hộ mẹ GÓỜ “Tôi đã không có tiền rồi, tôi tìm ai giúp tôi nộp tiền?” Dương Tịnh nhịn không được rồng lên/
“Vậy cô chỉ có thể đến đón mẹ về chăm sóc…”
Một người bại liệt, cô ta phải chăm sóc thế nào? Hơn nữa, chuyện riêng tư như thế này truyền ra, cô ta phải làm người thế nào?
Dương Tịnh không còn cách nào khác là quay đầu đi bệnh viện.
Còn chuyện Lam Vũ hút ma túy đã gây nên sóng to gió lớn.
Thậm chí cha mẹ của Lam Vũ cũng nhảy ra thanh minh: “Đây không thể là con gái tôi.
Nếu là con gái tôi, tôi sẽ lập tức đi chết cho các người xem.
Không phải Lam Vũ được gọi là Tiểu Đường Ninh sao? Con gái trông giống cô Đường Ninh đó như thế, sao các người có thể nhận định không phải Đường Ninh đang hút ma túy mà một mực nhận định là con gái tôi?”
Lúc nhận phỏng vấn, mẹ của Lam Vũ vừa khóc vừa nói: “Tính khí con gái tôi, tôi biết rõ nhất.
Con bé tuyệt đối không thể hút ma túy.
Nhất định là cô Đường Ninh kia vì vu oan giá họa mới dùng phương pháp hạ tam lạm” thế này.”
(“hạ tam lạm: chỉ người thấp hèn, đê tiện) “Không phải con gái tôi, là Đường Ninh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...