“Tạm biệt bố.”
Diệp Gia Minh tắt máy, đặt di động lên tủ đầu giường.
Lúc cậu xoay người, chuẩn bị đánh răng thì khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người ở ngoài cửa.
“A.” Cậu nhóc giật bắn, theo quán tính nhảy dựng lên, hoảng sợ lùi về sau.
Lưng cậu đụng trúng tủ đầu giường, lực không nhẹ, điện thoại để hờ ngay mép tủ, đáng thương rơi xuống đất phát ra tiếng động giòn tan.
“Là bác đây.
Bác dọa Gia Minh sợ rồi à? Bác xin lỗi nhé!” Diệp Gia Tuấn nở nụ cười áy náy, chậm rãi đẩy xe lăn vào phòng, ánh mắt từ trên người Diệp Gia Minh dời xuống chiếc điện thoại rơi trên nền đất.
Diệp Gia Minh nhìn theo tầm mắt anh ta, vô thức nuốt nước miếng cái ực, tim đập nhanh như gõ trống: “Dạ không sao ạ! Con chỉ hơi giật mình tí thôi.”
Lời vừa dứt, xe lăn của Diệp Gia Tuấn đã dừng trước mặt cậu, anh ta khom người, nhặt lấy điện thoại, ôn hòa hỏi: “Vừa rồi con nghe điện thoại của ai đấy?”
Giọng Diệp Gia Tuấn rất nhỏ nhẹ tựa như đám mây bồng bềnh đang trôi nổi phía chân trời, nhưng khi lọt vào tai Diệp Gia Minh lại khiến cậu rợn tóc gáy, sợ hãi không thôi.
Cậu thầm nhủ không được sợ, không được sợ, cậu còn phải bảo vệ chị xinh đẹp của mình nữa.
Diệp Gia Minh vươn tay nhận lại di động, chớp chớp mắt, ngây thơ đáp: “Là của bố ạ!”
Diệp Gia Tuấn mỉm cười, kéo dài giọng cảm thán, tiếng nói khe khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe thật đáng sợ: “Tình cảm hai bố con thật tốt.”
Diệp Gia Minh xị mặt, bĩu môi, bày ra một bộ dáng giận dỗi, ấm ức.
Cậu mách: “Tình cảm tốt chỗ nào chứ? Bố con gọi điện mắng con đó.
Ở nhà mắng chưa đủ hay sao, giờ con đến nhà nội chơi mà vẫn bị mắng tiếp.”
Diệp Gia Tuấn thở dài, tỏ vẻ thấu hiểu nói: “Bố con dù sao cũng là đàn ông, trong chuyện giáo dục con cái khó tránh vụng về, cứng nhắc.
Tiếc thay mẹ con mất sớm, haiz, trong nhà có phụ nữ thì tốt rồi.”
Suýt chút nữa Diệp Gia Minh đã buột miệng thốt lên khoe khoan ‘Ai nói, con có chị xinh đẹp rồi nha’, may thay đã kịp ghìm cương trước vực.
Cậu nhóc cúi đầu, mím chặt môi, ngăn bản thân lại quá khích lỡ lời.
Diệp Gia Tuấn trầm mặc, quan sát hồi lâu, thấy Diệp Gia Minh vẫn không nói gì, anh ta mới nâng tay xoa xoa đầu nhóc, nhẹ giọng an ủi: “Mà bố con cũng thật là, haiz, ngày mốt ở trước mặt bố con, bác cả sẽ đứng ra thay con làm chủ.
Con đừng buồn nữa.
Xem bác cả mang gì cho con nè.”
Anh ta thoáng nở nụ cười, giống như ảo thuật gia, rút lấy hộp quà đặt ở sau lưng, đưa đến trước mặt Diệp Gia Minh lắc lắc.
Hai mắt Diệp Gia Minh phát sáng, ôm lấy hộp quà, nhảy cẫng lên vui sướng: “Quà này cho con ạ?”
Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, Diệp Gia Tuấn thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại ôn hòa nói: “Đúng vậy.
Con mau mở ra xem đi.”
Diệp Gia Minh nhanh chóng mở hộp, một con robot liền hiện ra.
Cậu kích động reo lên: “Oa! Cháu thích con robot này lâu rồi, đòi mãi mà bố vẫn chưa mua cho con, vẫn là bác cả tốt với con nhất.
”
“Con thích là bác vui rồi.” Diệp Gia Tuấn tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, cất giọng thăm dò, “Nghe Gia Bảo nói, gần đây Gia Minh có một người bạn rất xinh đẹp, con rất thích cô ta à?”
Diệp Gia Minh đầu vẫn không ngẩng, chăm chú chơi đùa “người bạn” mới có, khịt khịt mũi không vui, cất cao giọng: “Trước đây có thích nhưng giờ không thích chút nào, con ghét chị ta muốn chết.”
Trong mắt Diệp Gia Tuấn lóe lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, anh ta làm bộ khó hiểu: “Cô ta thường xuyên đón con tan học mà, chắc hẳn con phải rất thích chứ? Sao đột nhiên lại ghét rồi?”
“Bác cả, bác đừng nhắc đến cô ta trước mặt con nữa.” Diệp Gia Minh phẫn nộ nắm chặt con robot trong tay, nâng mắt, nói bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn, “Cô ta và đám phụ nữ xấu xa kia đều giống nhau, chẳng qua vì muốn tiếp cận bố nên mới lấy lòng con thôi, chứ đâu có tốt đẹp gì.”
Sau khi vòng một vòng lớn, Diệp Gia Tuấn mới đánh vào trọng điểm: “Thế bố con có thích cô ta không?”
Diệp Gia Minh lập tức lắc đầu, cậu đáp chắc nịch: “Hừ, bố con sao có thể thích người phụ nữ xấu xa đó chứ.”
Diệp Gia Tuấn vẫn không từ bỏ, kiên nhẫn thăm dò tiếp: “Vậy bố con thích ai?”
“Cái này… cái này…” Đôi mày nhỏ nhắn nhíu lại, Diệp Gia Minh ngập ngừng ngẫm nghĩ.
“Đừng vội.
Con cứ nghĩ kĩ hẵng nói.” Diệp Gia Tuấn ôn nhu dụ dỗ, “Trả lời được ngày mai bác sẽ mua thêm đồ chơi cho con.”
Diệp Gia Minh nghe thế liền trở nên xoắn xuýt, gương mặt gấp gáp đến đỏ bừng.
Qua một lúc, cậu ủ rủ đáp, nghe đáng thương làm sao: “Con không biết.
Bố không có thích con.
Ngày nào cũng chỉ hung dữ với con thôi, đương nhiên sẽ không nói cho con biết người bố thích là ai.”
Không thu được đáp án mình mong muốn, Diệp Gia Tuấn có phần thất vọng, toan muốn rời đi thì cậu nhóc lại oang oang nói tiếp.
“Bác không biết đâu, bố con đáng ghét lắm.
Chỉ cần con ngủ muộn hay ăn chậm chút thôi là bố đã mắng ầm hết cả lên.
Còn nữa, bố chẳng cho con ăn thức ăn nhanh bày bán ở ngoài đường…” Diệp Gia Minh thao thao bất tuyệt, đem hết những ấm ức, phẫn nộ trút ra.
Nghe được gần năm phút đã là cực hạn của Diệp Gia Tuấn, giờ khắc này tai anh ta đã kêu ong ong, đầu đau như búa bổ, nụ cười ấm áp trên môi cũng sắp giữ không nổi nữa.
Anh ta vội chen ngang: “Được rồi, không còn sớm nữa.
Con cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Gia Minh tiếc nuối dừng lại.
Diệp Gia Tuấn thở phào một hơi, mỉm cười chúc cậu ngủ ngon, sau vội vã đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Diệp Gia Minh tiễn anh ta ra tới cửa, dùng ánh mắt đầy mong chờ dò hỏi: “Lần sau con có thể cùng bác cả tâm sự tiếp không?”
Khóe môi Diệp Gia Tuấn giật giật, dù trong lòng không nguyện ý nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã đáp ứng.
Cậu nhóc liền vui vẻ như được mùa, vẫy tay chào tạm biệt: “Bác cả ngủ ngon nhé! Tạm biệt bác.”
Đợi bóng lưng Diệp Gia Tuấn khuất dần nơi khúc ngặt hành lang, nụ cười trên môi Diệp Gia Minh lập tức méo xệch, hoảng sợ ném robot đi giống như bị bỏng.
Cậu vỗ vỗ ngực thở hắt ra.
Diệp Gia Tuấn thật đáng sợ, cậu cũng không biết vì sao mình lại nghĩ vậy, nhưng từ khi hiểu chuyện cậu đã rất sợ người bác ruột này rồi.
“Thật may ban nãy bố đã nhắc nhở mình, không là tiêu đời rồi.” Diệp Gia Minh lẩm bẩm quay vào phòng, “Bác cả dường như rất tin lời mình nói nha.”
Nỗi sợ hãi rất nhanh thay thế bằng niềm vui sướng, cậu kiềm không được cười toe toét, nâng cánh tay nhỏ bé gồng lên, lại dùng tay kia vỗ vỗ bắp chuột nho nhỏ: “Đã hoàn thành một nhiệm vụ.”
Bên này, Diệp Gia Minh ngủ đến vui vẻ.
Bên kia, Dương Uyển Linh cả đêm khó ngủ, buổi sáng thức dậy liền uể oải không có tinh thần.
Lúc ăn sáng xong, chân mày Diệp Gia Quân cũng đã nhíu chặt thành một đường thẳng, nắm lấy tay Dương Uyển Linh không vui nói: “Hôm nay là cuối tuần, em mau lên phòng ngủ thêm đi.
Trông sắc mặt em kìa khó coi quá.”
Dương Uyển Linh gật đầu đáp ứng, sau đó lại hỏi: “Khi nào anh đi ra ngoài?”
Cô vẫn nhớ rõ hôm qua Diệp Gia Quân đã nói hôm nay sẽ có việc ra ngoài, chỉ là lúc đó chưa nói cụ thể giờ giấc.
Diệp Gia Quân liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay đáp: “Giờ anh đi, có lẽ đến tối mới về.”
Lúc Dương Uyển Linh tiễn Diệp Gia Quân ra cửa, anh tiến đến đặt lên trán cô một nụ hôn, thúc giục: “Mau lên phòng nghỉ ngơi đi.
Nhanh lên.”
Sau khi anh rời đi, cô lên phòng nhưng không tài nào ngủ được, đầu óc hỗn loạn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cô lấy điện thoại gọi cho Lệ Quỳnh Thương, cứ ngỡ sẽ không gọi được như những lần khác, không ngờ lần này lại đổ chuông.
Qua mấy hồi chuông, Lệ Quỳnh Thương bắt máy, giọng nói có phần dè dặt và kích động: “Uyển Linh?”
Dương Uyển Linh hít vào mấy hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại: “Hôm nay cậu rảnh không? Tớ muốn gặp cậu một lát.”
Địa điểm hẹn gặp mặt là một quán cafe ngày trước hai người thường xuyên lui tới.
Lúc Lệ Quỳnh Thương đến, Dương Uyển Linh đã ngồi được một lúc.
Nhìn người ngồi ở đối diện, tâm tình cô rất phức tạp, trước kia rõ ràng thân thiết như vậy, hiện tại lại biến thành xa lạ thế này.
Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo trước: “Cảm ơn cậu lần đó đã giúp đỡ mình.”
Lệ Quỳnh Thương nhớ tới chuyện hơn năm năm trước, cô ta đã tiếp tay cho kẻ xấu, còn trơ mắt nhìn Dương Uyển Linh bị bắt đi, giờ nghe cô cảm ơn mình, trong lòng cô ta càng thêm hổ thẹn, đầu càng cúi thấp lắp bắp: “Cậu đừng khách sáo...!đấy là chuyện tớ nên làm mà.”
Đề tài này quá mức xấu hổ, cô ta vội chuyển chủ đề: “Lần trước ở hôn lễ Hồ Mỹ Hạnh cậu ngầu lắm đó, mặc dù không trực tiếp chứng kiến, chỉ nghe kể thôi nhưng tớ đã kích động quá chừng.”
Dương Uyển Linh mỉm cười, vươn tay lấy đường bỏ vào tách cafe sau đó dùng thìa khuấy lên: “Tớ chỉ ăn miếng trả miếng thôi.”
Lệ Quỳnh Thương cũng cười, không được tự nhiên cầm tách nhấp một ngụm cafe.
Hai người lại rơi vào im lặng.
Chín giờ sáng, trong quán cafe ngồi chật ních người.
Bầu không khí náo nhiệt vô cùng, tiếng trò chuyện khe khẽ hòa cùng tiếng nhạc không lời du dương, làm lòng người cực kì dễ chịu.
Thế nhưng nơi hai cô ngồi lại, bầu không khí sôi động ấy dường như không thể chen tới.
“Hiện tại...!cậu sống tốt không?” Sau vài phút trầm mặc, Lệ Quỳnh Thương đột ngột hỏi.
Dương Uyển Linh ngừng động tác khuấy cafe, khóe môi thoáng nở nụ cười hạnh phúc: “Tớ hiện tại sống rất rất tốt.”
Lệ Quỳnh Thương mất tự nhiên gật đầu, giọng nói bỗng phát run: “Thấy cậu sống tốt tớ rất vui.”
Dương Uyển Linh buông mi, thật sự rất luyến tiếc cảm giác hai cô ngồi bên nhau thế này.
Qua một lúc, cô lấy hết quyết tâm, ngẩng đầu, đau đớn hỏi: “Quỳnh Thương, cậu hãy nói cho tớ biết, hơn năm năm trước tại sao cậu phải làm vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...