Lê Phương Thanh ốc không mang nổi mình ốc, thân mình còn khó đảm bảo, nào có hơi sức lo cho Lưu Mỹ Nga.
Mặt bà ta tái mét, chân tay mềm nhũn, đứng dậy không nổi nằm vật ra đất, trơ mắt nhìn hai viên cảnh sát đang từng bước lại gần.
Bà ta sợ hãi kêu lên: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi mà.
Các anh muốn gì tôi đều đáp ứng hết, chỉ cần đừng bắt tôi.”
“Mời bà theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.” Một trong hai viên cảnh sát lịch sự đáp.
“Không...!không...!đi đâu.” Lê Phương Thanh lắc đầu lia lịa, trạng thái tinh thần rơi vào khủng hoảng.
Bà ta luống cuống bò dậy, tuy nhiên hai viên cảnh sát nhanh hơn một bước, tóm lấy bà ta.
Khi còng tay lạnh lẽo tra vào cổ tay, bà ta hoảng sợ ngất đi.
Lưu Mỹ Nga, Lê Thanh Phương nhanh chóng bị đưa đi.
Đám khách mời bấy giờ mới hoàn hồn, nhốn nháo hết cả lên, trông chẳng khác gì đàn ong vỡ tổ.
Mọi người lục tục kéo nhau ra về, ai cũng đều hiểu rõ, hôn lễ này không thể tiếp tục diễn ra.
Dương Uyển Linh thu hồi ánh mắt trên người Lê Phương Thanh và Lưu Mỹ Nga về.
Bàn tay siết chặt góc váy từ từ buông lỏng, không có vui vẻ chỉ có sự nhẹ nhõm và thỏa mãn.
Lồng giam ngày bé tưởng chừng không bao giờ phá hủy được, ngày hôm nay cuối cùng cô cũng khiến cho nó sụp đổ.
“Chúng ta về thôi.” Dương Uyển Linh xoay người, ở đây không còn chuyện của cô nữa.
Biến cố xảy ra bất ngờ làm Hồ Mỹ Hạnh không kịp trở tay, cô ta suy sụp gọi: “Bà nội, bố mẹ.”
Hôm nay là ngày vui của cô ta, đáng lý cô ta phải là người hạnh phúc nhất thế gian, trở thành phu nhân nhà họ Trần, chứ không phải hứng chịu nhục nhã, thân bại danh liệt như thế này.
Hồ Mỹ Hạnh choáng váng như rơi từ trên chín tầng mây xuống.
Cô ta như điên như dại lẩm bẩm: “Tất cả đã hết thật rồi.
Hết thật rồi.” Cô ta híp mắt, ai oán nhìn theo bóng lưng Dương Uyển Linh, gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, “Đều là do con ả này hại mình.”
Dường như cảm nhận được ánh nhìn hung ác sau lưng, Dương Uyển Linh dừng bước quay người, vừa hay trông thấy Hồ Mỹ Hạnh đang hùng hổ xông đến.
“Còn có việc gì sao?” Dương Uyển Linh khoanh tay thờ ơ hỏi.
Lý Thùy Châu cất lời bóng gió: “Mặt dày không biết xấu hổ, gặp tớ mà bị phát tán phim người lớn như ai kia, chắc xấu hổ đến mức đội quần chạy trốn mất quá, chứ không phải cứ đứng đây lượn qua lượn lại cho thiên hạ cười nhạo vậy đâu.”
Vũ Lam Hạ gật gù đồng tình, bồi thêm một câu: “Bám riết như đỉa đói ý.”
Hồ Mỹ Hạnh tức điên người, tuy nhiên trước đó đã chứng kiến sự lợi hại của lũ vệ sĩ đi theo Dương Uyển Linh, cho nên dù hận chết đám Dương Uyển Linh cô ta cũng không dám khoa tay múa chân, lúc cách Dương Uyển Linh còn mấy bước chân thì tự giác dừng lại, chỉ mặt Dương Uyển Linh, hậm hực nguyền rủa:
“Chị là ác quỷ đội lốt người, mất hết nhân tính tới mức hãm hại cả người thân.
Ông trời có mắt, chị cứ đợi đấy, nhất định chị sẽ gặp quả báo thôi.”
“Em gái à! Chị không biết mình có bị quả báo không nữa, chứ trước mắt chị thấy em bị quả báo rồi đấy.” Dương Uyển Linh che miệng cười, liếc nhìn Trần Huy Cường, “Chú rể bên kia vẫn đang đợi em giải thích, đứa con trong bụng có phải của anh ta không kìa.
Tôi nói đúng không Huy Cường?”
Hồ Mỹ Hạnh giật mình, không ngờ Dương Uyển Linh lại chơi chiêu độc như vậy.
Cô ta quay phắt sang Trần Huy Cường luống cuống giải thích: “Huy Cường, anh đừng nghe chị ta nói bậy.
Chị ta đang cố ý chia cắt chúng ta đó.
Con trong bụng em tất nhiên là của anh rồi.
Em đã tính ngày kĩ càng, không nhầm lẫn được đâu.
Hãy tin em.”
Trần Huy Cường cười gằn chỉ vào đầu mình, hét lớn: “Cô nhìn thấy trên đầu tôi có gì không? Là sừng đấy.
Con mẹ cô, ở sau lưng tôi không biết đã lén phén ngủ với bao nhiêu thằng.
Bây giờ, cô còn dám đổ vỏ cho tôi?”
“Không, không phải như anh nghĩ đâu.” Hồ Mỹ Hạnh sốt ruột túm lấy tay Trần Huy Cường, gương mặt tỏ ra oan ức lắm, nức nở: “Huy Cường, giờ anh đang giận em, nên không nghe lọt tai lời em nói nhưng em thật sự rất yêu anh, cả đời này em chỉ muốn ở bên anh mà thôi.
Sao em có thể mang thai con của người đàn ông khác được.
Anh thấy đúng không?”
“Thứ đàn bà lăng loàn, không biết liêm sỉ, còn dám lừa tôi?” Trần Huy Cường hất mạnh tay như thể bàn tay Hồ Mỹ Hạnh là thứ gì đó ghê tởm lắm, “Cô xem thôi là thằng ngu? Là óc heo sao? Mẹ kiếp, ông đây không có ngu.”
“Á.” Hồ Mỹ Hạnh mất thăng bằng té nhào ra đất.
Cô ta đau đớn, quằn quại ôm bụng, “Huy Cường, bụng em đau quá.”
Trần Huy Cường lạnh mặt, vừa chán nản vừa phẫn nộ xoay người bỏ đi: “Bớt ở trước mặt tôi diễn kịch đi.”
Hồ Mỹ Hạnh hoảng sợ tột độ, vươn tay gọi với theo: “Huy Cường, anh đừng đi, em đau thật mà.
Cứu em và con với Huy…”
Mặt cô ta nhăn nhúm, gập người lại, chất lỏng đỏ sệt chớp mắt nhuộm đỏ một góc váy cưới trắng tinh.
Cô ta không muốn chết, đành chuyển hướng cầu xin với đám khách mời còn sót lại: “Làm ơn cứu tôi với...!xin mọi người...!cứu tôi...!Tôi không muốn chết...!“
“Anh gọi cấp cứu đi.” Dương Uyển Linh thở dài, dời ánh mắt khỏi người Hồ Mỹ Hạnh, chuyển sang người vệ sĩ đầu đinh đứng trước mặt cô.
Lý Thùy Châu nhún vai, tạch lưỡi: “Cậu tốt bụng quá rồi đấy.”
“Đứa bé trong bụng cô ta không có tội.” Dương Uyển Linh cất bước, “Chúng ta đi thôi.”
Bỏ lại huyên náo sau lưng, đoàn người Dương Uyển Linh nhanh chóng rời khỏi sảnh cưới.
Lúc ngồi trên xe, Lý Thùy Châu kích động nói: “Cậu cho bọn tớ một bất ngờ thật lớn nha.
Nhìn cảnh Hồ Lâm Kiên và hai mụ già kia bị bắt đi, cả người tớ sướng rơn hết.
Lần này nhà họ Hồ chết chắc rồi.”
Dương Uyển Linh lắc đầu, khóe môi nở ra nụ cười dịu dàng, giải thích: “Tớ đánh ra một đòn như thế kì thật chỉ khiến bọn họ mất hết mặt mũi thôi, không thể làm bọn họ sụp đổ hoàn toàn được.
Là Gia Quân đã giúp tớ.
Anh ấy đánh cho bọn họ một đòn chí mạng.”
Trong mắt khó che giấu niềm vui và cảm kích, cô nói tiếp: “Hơn nữa, cơ hội lần này cũng là anh ấy cho tớ.”
Vũ Lam Hạ nhíu mày ngẫm nghĩ câu nói của Dương Uyển Linh, sau đó vỗ đùi thốt lên: “Ý cậu, mảnh giấy trong trung tâm thương mại cũng là Diệp tổng sai người đưa cho bọn mình?”
Dương Uyển Linh gật đầu, sau mỉm cười hỏi: “Các cậu còn nhớ lần ấy tớ đổi ý từ đi dạo phố chuyển sang đi mua sắm ở trung tâm thương mại không?”
Lý Thùy Châu còn nhớ rất rõ trả lời ngay: “Nhóc con Gia Minh nhờ cậu mua đồ giúp thằng bé.”
Dương Uyển Linh nói: “Là Gia Quân bảo thằng bé gọi cho tớ đấy.
Anh ấy đã cho người theo dõi Hồ Mỹ Hạnh biết rõ cô ta sẽ cùng người tình xuất hiện ở trung tâm thương mại ngày đó.”
Trong lòng cô dấy lên từng trận ngọt ngào.
Cô tin chắc nếu hôm đó cô không ra ngoài cùng đám Lý Thùy Châu, Vũ Lạm Hạ thì anh cũng sẽ có cách khiến cô đến trung tâm thương mại để bắt quả tang Hồ Mỹ Hạnh.
“Ôi chao! Tớ phải nên sớm nghĩ ra mới đúng.” Trong giọng Vũ Lam Hạ khó giấu cảm thán, “Tên Hồ Phong kia là ngoài ý muốn.
Diệp tổng lo chúng ta cãi nhau với tên đó bỏ lỡ Hồ Mỹ Hạnh, mới sai người đưa cậu mảnh giấy nhắc nhở.”
Dương Uyển Linh không nói gì, chỉ mỉm cười xem như đồng ý.
“Diệp Tổng ngầu thật.” Lý Thùy Châu giơ ngón cái, nức nở khen.
“Uyển Linh, Uyển Linh, cậu xem này.” Vũ Lam Hạ đưa di động tới trước mặt Dương Uyển Linh, kích động chỉ vào màn hình.
Dương Uyển Linh nhận lấy, cùng Lý Thùy Châu cúi đầu xem.
Đập vào mắt cô là tiêu đề in đậm, đầy vẻ giật gân: MÃ VĂN BÌNH - CHUỖI NHÀ HÀNG KHÁCH SẠN ĐIỀN LÂM TRẮNG TAY TRONG MỘT ĐÊM.
“Ơ! Đây không phải là lão già họ Mã thòm thèm Uyển Linh sao?” Lý Thùy Châu tròn mắt kinh ngạc.
Trước cách dùng từ của Lý Thùy Châu, Dương Uyển Linh không khỏi bật cười, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên màn hình, nhanh chóng đọc hết tin tức.
“Đây cũng là ‘tác phẩm’ của Diệp Tổng?” Vũ Lam Hạ nghiêng đầu hỏi.
Dương Uyển Linh ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau mới lên tiếng đáp: “Có lẽ vậy.”
Sau khi đưa Lý Thùy Châu, Vũ Lam Hạ về nhà, Dương Uyển Linh quay trở về biệt thự.
Cô thay giày, hỏi Trần Văn Thành đang đứng bên cạnh: “Chú Thành, Gia Quân đâu rồi ạ?”
Trần Văn Thành nhận lấy túi xách Dương Uyển Linh, nhẹ giọng trả lời: “Thiếu gia đang ở trong phòng làm việc đấy.”
Dương Uyển Linh nghe xong, vội vã chạy đi ngay.
Trần Văn Thành nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu cười khẽ.
Dương Uyển Linh đứng trước cửa phòng làm việc thở hổn hển, vuốt mồ hôi rịn trên trán, mang theo tâm trạng hỗn loạn giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Trong phòng rất nhanh có tiếng đáp lại.
Dương Uyển Linh đẩy cửa chui vào, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân đóng laptop, ngẩng đầu nhìn cô, kính gọng vàng đeo trên sống mũi lóe lên ánh vàng: “Biểu hiện của Diệp phu nhân hôm nay rất xuất sắc đấy.”
Dương Uyển Linh đột nhiên nhào qua, ôm chầm lấy Diệp Gia Quân, đem mặt chôn sâu vào hõm cổ anh không lên tiếng.
Vẻ kinh ngạc xẹt qua đáy mắt, Diệp Gia Quân hơi ngẩn ra, sau đó ôm lấy Dương Uyển Linh, bàn tay dịu dàng vuốt ve dọc sống lưng người trong lòng, ở bên tai cô cất tiếng cười khẽ: “Mới xa anh một chút, Diệp phu nhân đã nhớ đến thế mức này rồi?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...