Dương Uyển Linh dở khóc dở cười, nhanh chân đến cửa, lôi kéo hai cô bạn vào trong.
Bốn người ngồi trong phòng, bầu không khí có chút mất tự nhiên.
Dương Uyển Linh hãy còn xấu hổ về chuyện vừa rồi.
Diệp Gia Quân bị người phá đám mà mất hứng.
Còn Lý Thùy Chi, Vũ Lam Hạ lại là vì làm hỏng chuyện tốt của chị em mà sinh lòng áy náy.
Sau cùng vẫn là Diệp Gia Quân rời đi trước, bầu không khí mới mới từ từ dịu đi.
“Cậu chưa ăn sáng đúng không?” Vũ Lam Hạ đặt hộp thức ăn lên bàn, mở nắp múc cháo, “Tớ có nấu một ít cháo cho cậu lót dạ này.”
Dương Uyển Linh nhận lấy bát từ tay Vũ Lam Hạ, từng ngụm từng ngụm nuốt cháo.
Cháo nóng chảy xuống dạ dày, cả người lập tức thoải mái.
Lý Thùy Châu nhịn một bụng từ suốt đêm qua, cuối cùng đã có thể xả ra: “Giờ nghĩ lại tớ vẫn còn tức sôi máu, hai mụ già ác độc kia thật sự bị tiền làm cho điên mất rồi, ngay cả sức khỏe của bố… Hồ Lâm Kiên cũng dám lấy ra để gài bẫy, không sợ ông ta bệnh giả thành thật hay sao?”
Vũ Lam Hạ cũng bất bình không kém: “Có giỏi thì gả Hồ Mỹ Hạnh đấy, bọn họ trước đây đuổi Uyển Linh ra khỏi nhà, bây giờ còn có mặt mũi chỉ đông chỉ tây, đúng là cái thứ không biết xấu hổ.”
“Tất cả là lỗi của tớ, nếu tớ không trở về bọn họ cũng không bẫy tớ được.” Dương Uyển Linh đặt bát rỗng lên bàn, mắt thấy hai cô muốn an ủi thì bật cười xua tay, “Không cần an ủi, tớ ổn lắm.”
Nụ cười trên môi Dương Uyển Linh chợt biến mất, giữa trán xuất hiện nét sầu lo: “Tớ chỉ lo cho Quỳnh Thương, không biết cậu ấy có bị bọn họ gây khó dễ không nữa?”
Ngay lúc Dương Uyển Linh lấy di động tính gọi điện cho Lệ Quỳnh Thương, Lý Thùy Châu bỗng lên tiếng, biểu tình trên mặt phức tạp vô cùng: “Sau khi chuyện cậu không thành, hai mụ già kia liền giận cá chém thớt trút giận lên Quỳnh Thương, cậu ta bèn rời khỏi nhà họ Hồ, đợi cho mọi chuyện lắng xuống sẽ quay trở về.”
“Gọi không được đâu, ban nãy tớ với Thùy Châu đã thử gọi mấy lần nhưng cậu ta tắt máy rồi." Vũ Lam Hạ thở dài thườn thượt, giống như Lý Thùy Châu không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối xử với Lệ Quỳnh Thương, “Cậu ta không dám đối diện với cậu, nên nhờ bọn tớ chuyển lời với cậu rằng cậu ta không sao, hi vọng cậu đừng áy náy, tự trách.”
Quỳnh Thương là vì chuyện của năm năm trước, nên khiến cậu ấy không dám đối mặt với cô?
Dương Uyển Linh mang theo hi vọng hỏi: “Quỳnh Thương có nói đi đâu không?”
Lý Thùy Châu lắc đầu: “Tớ gắng hỏi mấy lần cậu ta vẫn không chịu nói, sau có đề nghị đến ở nhà tớ hoặc nhà Lam Hạ nhưng cậu ta vẫn một mực từ chối.”
Vũ Lam Hạ nắm tay Dương Uyển Linh: “Cậu yên tâm đi, Quỳnh Thương sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân thật tốt.” Dường như nhớ đến chuyện quan trọng, Vũ Lam Hạ vội nói tiếp, trong giọng nói khó nén tức giận, “Đúng rồi, Quỳnh Thương còn bảo hai mụ kia làm vậy là vì Hồ Mỹ Hạnh xúi giục, bảo cậu sau này hãy cẩn thận cô ta.”
Ba cô ngồi nói thêm một lát thì Trần Văn Thành đẩy cửa tiến vào nói đã làm xong thủ tục xuất viện.
Ba người trước khi tách ra liền hẹn cuối tuần sẽ cùng nhau dạo phố.
Tới ngày hẹn, Dương Uyển Linh rời nhà từ sớm, khi đi được nửa đường, cô nhận được cuộc gọi của Diệp Gia Minh.
“Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp, chị đang ở đâu vậy ạ? Em dậy mà không thấy chị đâu hết.” Diệp Gia Minh ríu rít như chim non hỏi.
Dương Uyên Linh cười: “Em dậy rồi đó à.
Chị đang đến nhà bạn.
Em có muốn ăn gì không, lát về chị mua về cho em?”
Diệp Gia Minh kích động nói: “Em muốn ăn…” Nhưng nói được nửa chừng, cậu nhóc hắng giọng, “Em không muốn ăn, em chỉ muốn mua đồ mới thôi.”
Dương Uyển Linh chẳng ngờ nhóc háu ăn lại có lúc không muốn ăn, tuy nhiên cô vẫn vui vẻ đáp ứng.
“Mấy bộ quần áo lần trước chị mua cho em á, lũ bạn của em đều khen nức nở.
Chị có thể ghé shop đó mua cho em nữa không?” Giọng Diệp Gia Minh ở đầu dây bên kia tràn ngập mong chờ.
“Được chứ.” Dương Uyển Linh không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay.
Vì thế kế hoạch đi dạo phố trước đó liền thay đổi thành đi mua sắm ở trung tâm thương mại JKT.
Lý Thùy Châu vừa bước chân vào cửa trung tâm thương mại đã lập tức cảm thán: “Nhớ lần trước đập cho tên Trần Huy Cường một trận nhừ tử ở đây đã đời ghê.” Càng nói giọng điệu Lý Thùy Châu càng thêm hả hê, “Thêm cả chuyện chồng cậu khiến mụ già Đỗ Quỳnh Hương mất mặt ở đồn cảnh sát kia nữa, mỗi lần nghĩ đến là tớ sướng rơn hết cả người.
Mà công nhận nhanh thật, mới đây đã mấy tháng trôi qua rồi.”
Vũ Lam Hạ nhìn sang Dương Uyển Linh hỏi: “Dạo này tên điên đó còn tìm tới làm phiền cậu không?”
Dương Uyển Linh không có ý định giấu giếm, kể lại việc mấy hôm trước Trần Huy Cường tìm đến cô, mong cô tha thứ cho những việc anh ta làm trước đây.
“Tên này không phải bị chạm mạch rồi chứ?” Lý Thùy Châu khịt mũi khó tin.
Dương Uyển Linh tỏ vẻ không quan tâm: “Tớ cũng chẳng rõ.
Quên nói với các cậu, anh ta sắp cùng Hồ Mỹ Hạnh kết hôn rồi.”
“Trời à! Vật họp theo loài…” Lý Thùy Châu đột ngột ngừng lại, trợn to mắt chỉ tay về một hướng, “Hai cậu nhìn xem bên kia kìa.”
Đó là một quán cafe trong trung tâm thương mại, nơi Lý Thùy Châu chỉ tay chính là chỗ ngồi trong góc quán, nơi đó có hai người đàn ông đang thân mật ôm hôn nhau.
Giữa lúc Dương Uyển Linh đang sững người, Vũ Lam Hạ kéo tay cô bật thốt: “Trông giống Hồ Phong vậy?”
“Không sai, chính là anh ta.” Dương Uyển Linh mất một lúc mới tìm thấy giọng nói chính mình, “Chúng ta qua đó.”
Ba người hùng hổ vào quán cafe, đi đến trước bàn kia.
Hai gã đàn ông không hề phát hiện ra sự tồn tại của ba cô, mải mê hôn môi, luồn tay vào áo nhau sờ mó, xoa nắn.
Khi hai bàn tay có xu hướng trượt xuống dưới, Dương Uyển Linh nhìn hết nổi, cao giọng quát: “Hồ Phong.”
Hồ Phong giật bắn, vội tách môi khỏi người đàn ông nọ, vì quá vội nên nước bọt chảy xuống khóe miệng, anh ta tỉnh bơ vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm: “Phá hỏng chuyện tốt của người khác có biết là rất thất đức lắm không hả?”
Dương Uyển Linh giận sôi máu, lớn tiếng chất vấn: “Rõ ràng anh thích đàn ông vì sao còn cưới Quỳnh Thương?”
Hồ Phong như không xương dán vào lồng ngực dày rộng của gã kia, anh ta ngước mắt lên cười cợt: “Cô bị điên à? Quỳnh Thương còn chưa nói gì, cô đã miệng mồm ỏm tỏi rồi là sao?”
Dương Uyển Linh chỉ mặt mắng: “Đồ khốn nạn.
Anh không yêu Quỳnh Thương còn làm lở dở đời cậu ấy.
Anh có còn là người không hả Hồ Phong?”
Sắc mặt Hồ Phong phút chốc trở nên khó coi: “Đừng có ăn no rửng mỡ xen vào chuyện người khác.
Cô ta yêu tôi.
Cô ta biết tôi là đồng tính vẫn tự nguyện lấy tôi.
Cô đứng đây trách móc tôi thì có ích lợi gì? Sao không trách cô ta ngu ngốc, biết đây là cuộc hôn nhân không hạnh phúc vẫn đâm đầu nhảy vào?”
“Đối với Quỳnh Thương anh không có tình thì chí ít phải có nghĩa chứ? Anh trơ mắt để cậu ta bị nhà anh bắt nạt, tới mức phải bỏ nhà ra đi, anh lại còn có tâm tư ra đường hẹn hò cùng đàn ông.
Con mẹ anh, tôi chưa thấy ai rác rưởi, cặn bã hơn anh đó.” Lý Thùy Châu nghe Hồ Phong nói xong rất muốn xông lên đập cho anh ta một trận nhừ tử.
“Đây là chuyện của nhà tôi, không đến lượt một người ngoài như cô xen vào.” Hồ Phong khoác tay gã đàn ông, nũng nĩu bảo, “Anh yêu chúng ta đi thôi, ở đây toàn mấy kẻ điên không à.”
Dương Uyển Linh tiến lên chắn đường đi của Hồ Phong, Lý Thùy Châu với Vũ Lam Hạ nhanh chóng đứng sau lưng cô yểm trợ.
Cô nén cơn tức, mềm giọng khuyên nhủ: “Tôi vốn dĩ cũng không muốn quản anh đâu, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn hai mẹ con Quỳnh Thương theo anh chịu tội.
Nếu anh còn chút lương tâm thì hãy đối xử tốt với cậu ấy, không thì hãy mau ly hôn đi trả tự do cho cậu ấy, đừng làm cậu ấy khổ thêm nữa.”
Hồ Phong ôm bụng bật cười ngặt nghẽo giống như đang nghe phải truyện cười thú vị vậy.
Qua một lúc, anh ta ngừng cười, học giọng điệu nhỏ nhẹ của Dương Uyển Linh: “Em gái à! Hôn nhân của anh chị không cần một đứa em gái như em nhiều lời đâu.
Ngoan! Tránh đường."
Đối với Hồ Phong mềm cứng không ăn, Dương Uyển Linh lạnh mặt: “Trên dưới nhà họ Hồ một khi biết anh yêu thích đàn ông, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?”
Hồ Phong biến sắc, không thể để bố biết anh ta đồng tính được, nếu không bố sẽ đánh chết anh ta mất.
“Tôi cảnh cáo cô, bớt nói lung tung trước mặt bố đi, Cô mà dám phá hủy hôn nhân của chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”
Quả nhiên giống như Dương Uyển Linh dự đoán, Hồ Phong cưới Lệ Quỳnh Thương thực chất chỉ để che mắt mọi người.
Cô chống lại ánh mắt hung dữ của anh ta, nhìn chằm chằm lại.
Đáy lòng Hồ Phong hốt hoảng, giờ phút này anh ta phát hiện Dương Uyển Linh không còn là kẻ dễ ức hiếp như năm đó, hiện tại lời đe dọa của anh ta đã không còn tác dụng với cô.
Hồ Phong bày ra vẻ mặt cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì sao?” Dương Uyển Linh ngoài cười nhưng trong không cười, “Dễ lắm chỉ cần anh không qua lại với đàn ông nữa, đối xử tối với Quỳnh Thương, bảo vệ cậu ấy thì tôi sẽ không nói chuyện này cho nhà họ Hồ mấy người biết.”
“Cô… đừng có quá đáng.” Hồ Phong giận đến nghiến răng, bảo anh ta không qua lại với đàn ông khác nào lấy mạng anh ta.
“Vậy anh chờ xem thử tôi có dám hay là không? Đừng tới lúc đó hối hận là được.” Dương Uyển Linh nói xong mặc kệ Hồ Phong trưng ra khuôn mặt đen hơn đít nồi, kéo tay hai cô bạn, “Lam Hạ, Thùy Châu chúng ta đi.”
“Cho tới giờ tớ vẫn chưa thể tiếp thu được.” Vũ Lam Hạ vỗ trán, thở dài một hơi.
Lý Thùy Châu tặc lưỡi: “Chậc, chúng ta khắc tinh với trung tâm thương mại này sao nhỉ? Mỗi lần đi là có chuyện.”
Dương Uyển Linh mím môi không nói gì, lúc này ba người đã đi đến chỗ thang máy.
Bỗng nhiên từ chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người nhanh nhẹn tiếp cận Dương Uyển Linh.
Khi người đó sượt ngang qua vai liền nhét mảnh giấy vào tay cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...