Lệ Quỳnh Thương trơ mắt nhìn Dương Uyển Linh bị hai gã vệ sĩ đưa đi, cô ta ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi khống chế của hai gã vệ sĩ còn lại để đuổi theo nhưng không được, chỉ đành mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi cầu xin tiếp: “Hạnh phúc của Uyển linh sẽ bị hủy hoại trong tay lão đó mất.
Bà nội tha cho Uyển Linh đi bà nội.
Cô ấy dù sao cũng là cháu ruột của bà mà.
”
Lê Phương Thanh chống gậy đi đến, thẳng tay cho Lệ Quỳnh Thương hai cái bạt tai liên tiếp: “Rác rưởi, mày làm phản rồi hả? Nhớ kĩ, ở cái nhà này mày không có quyền lên tiếng.”
Lưu Mỹ Nga vuốt lưng Lê Phương Thanh, nhỏ giọng lấy lòng, ánh mắt lại khinh miệt liếc sang Lệ Quỳnh Thương: “Mẹ bớt giận, nói nhiều với cái thứ khôn nhà dại chợ này làm chi.” Sau đó, bà ta hất cằm sai hai gã vệ sĩ, “Đem nó nhốt lại.”
Lệ Quỳnh Thương bị đẩy mạnh vào phòng, tới khi đứng vững cánh cửa sau lưng đã đóng chặt.
Cô ta xoay người nhìn trong giây lát rồi vội vã chạy đến bên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại.
Trong đầu Lệ Quỳnh Thương hiện lên tình cảnh ban nãy.
Dương Uyển Linh ôm cô ta, ghé sát vào tai nhỏ giọng thì thầm: “Làm phiền cậu gọi cho Diệp Gia Quân.
Anh ấy sẽ cứu tớ.
Xin lỗi đã làm liên lụy đến cậu rồi.”
Lệ Quỳnh Thương mở di động, sốt sắng đến muốn cắn đứt cả đầu lưỡi: “Làm sao bây giờ, Diệp Gia Quân là ai? Là ai đây?”
Theo cô ta biết vị lãnh đạo của Diệp Khang tên là Diệp Gia Quân nhưng cô ta không chắc, “Diệp Gia Quân” trong lời Dương Uyển Linh nói có phải là anh ta hay không.
Lệ Quỳnh Thương sốt ruột cắn móng tay, đây là thói quen mỗi khi cô ta căng thẳng.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?” Cô ta đi qua đi lại, hai mắt chợt sáng lên kích động tìm trong danh bạ, “Phải rồi có thể gọi điện cho Thùy Châu, Lam Hạ.”
“Ngọn gió nào khiến cậu gọi điện cho tôi vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy giễu cợt của Lý Thùy Châu.
“Thùy Châu, tớ biết cậu bất mãn với tớ nhưng việc này để sau được không? Hiện tại tớ gấp lắm, mau cứu Uyển Linh, giúp tớ với xin cậu đấy.” Lệ Quỳnh Thương nói một hơi dài, nói xong cô ta há miệng thở hổn hển.
“Cái gì? Uyển Linh bị làm sao?” Giọng điệu Lý Thùy Châu trở nên nghiêm túc.
Lệ Quỳnh Thương gấp gáp, không biết do cơn bỏng rát sau lưng hay là vì nôn nóng, bàn tay cô ta ướt nhẹp mồ hôi, điện thoại trong tay trơn tuột như cá: “Cậu ấy bị bà nội bắt đi rồi… mau cứu cậu ấy… không thì không kịp mất.”
Lý Thùy Châu nôn nóng quát lên: “Cậu nói rõ ràng xem nào Uyển Linh bị bắt đi đâu?”
“Bắt đi xem mắt, bà nội muốn gả cậu ấy cho lão nhà giàu họ Mã.
Bây giờ chắc bọn họ đã đưa cậu ấy đến khu biệt thự Cao Lâm, số nhà 271 rồi… khoan khoan cậu đừng cúp… còn nữa… cậu ấy nhờ tớ gọi cho Diệp Gia Quân nhưng tớ không biết… anh ta là ai cả… cậu có biết…”
Tút! Tút!
Lệ Quỳnh Thương ngã ngồi ra đất, sức lực toàn thân đều bị cú điện thoại vừa rồi rút cạn.
Cô ta chắp tay khấn: “Cầu trời phù hộ Uyển Linh tai qua nạn khỏi.”
Bên kia, Lý Thùy Châu nghe được đáp án, không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp ngắt máy.
Cô ta đặt mạnh ly rượu vang xuống bàn, phẫn nộ mắng một câu: “Chó má thật, không phải con người mà.”
“Sắc mặt em không tốt lắm.
Em sao vậy?” Anh chàng tóc xoăn bị hành động và lời nói thô thiển của Lý Thùy Châu làm cho đơ người, mở miệng dè dặt thỏi thăm.
Hứng thú đối với trai đẹp đã triệt để bay sạch, Lý Thùy Châu không nói không rằng, nhấc chân bỏ chạy.
Cô khó khăn luồn lách qua đám người, dáo dác nhìn quanh, phát hiện Vũ Lam Hạ cách đó không xa đang chuyện trò vui vẻ với anh chàng ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh.
Cô lập tức xông qua, kéo tay Vũ Lam Hạ.
“Sao thế Thùy Châu? Tớ còn chưa kịp đưa số điện thoại của mình cho anh chàng kia mà?” Vũ Lam Hạ khó hiểu ngơ ngác bị Lý Thùy Châu kéo đi.
“Uyển Linh xảy ra chuyện rồi, cái mụ già xấu xa kia dùng thủ đoạn hèn hạ ép cậu ấy đến khu biệt thự Cao Lâm, ngủ với lão già dê xồm gọi là ông chủ Mã gì đó.” Lý Thùy Châu đơn giản thuật lại, ánh mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm.
“Lũ khốn nạn.” Sắc mặt Vũ Lam Hạ trở nên khó coi, hai mắt phừng phực lửa giận, từ bị động chuyển thành chủ động, kéo ngược lại Lý Thùy Châu: “Cậu còn nhìn gì vậy? Chúng ta mau nhanh đi cứu cậu ấy thôi.”
“Chỉ mỗi hai chúng ta đi chưa chắc cứu được Uyển Linh.” Lý Thùy Châu giữ tay Vũ Lam Hạ, “Nghe nói Diệp Gia Quân tối nay cũng tham gia tiệc rượu.
Chúng ta đi tìm anh ấy.”
“Có lý.” Vũ Lam Hạ không phản đối, Diệp Gia Quân là phần tử “tai to mặt lớn”, anh đi, xác suất Uyển Linh được cứu cao hơn.
Tiệc rượu tối nay quy mô khá lớn, tìm kiếm một người giữa biển người thật sự có chút khó khăn.
Vũ Lam Ha đề nghị: “Chúng ta chia nhau ra tìm đi.”
Vận may Lý Thùy Châu không tệ, rất nhanh đã tìm thấy Diệp Gia Quân ngay cạnh hồ bơi.
Chẳng bận tâm mấy kẻ đang vây quanh anh nịnh hót, cô xắn tay áo chen vào.
Lý Thùy Châu giả vờ không thấy ánh mắt khó chịu và không vui của đám người, chen đến trước mặt Diệp Gia Quân, gọi mấy lần để thu hút sự chú ý: “Diệp Tổng, Diệp Tổng, Diệp Tổng.”
Diệp Gia Quân lạnh lùng quan sát Lý Thùy Châu sau đó rời mắt sang chỗ khác.
Lý Thùy Châu sốt sắng gợi chuyện: “Tôi là bạn của Uyển Linh, chúng ta đã từng gặp nhau anh nhớ chứ? Đồn cảnh sát, đồn cảnh sát đó.”
Nghe đối phương nhắc đến hai chữ “Uyển Linh”, tầm mắt Diệp Gia Quân lần nữa dừng trên người Lý Thùy Châu, cảm thấy cô gái trước mặt quả thật có hơi quen mắt nhưng nhất thời không nghĩ ra, anh nhíu mày ngẫm nghĩ: “Cô là?”
“Tôi là ai tạm thời khoan bàn tới.
Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, phiền anh sang bên kia với tôi một lát được không?” Lý Thùy Châu chỉ tay về một góc vắng người.
Diệp Gia Quân đồng ý cùng Lý Thùy Châu sang đó.
Vừa cách xa đám người kia, cô đã lập tức thuật lại chuyện của Dương Uyển Linh.
Nghe xong, sắc mặt Diệp Gia Quân đã không giữ được vẻ bình tĩnh nữa: “Sao cô không nói sớm?”
Sau đó, anh xoay người vội vàng rời đi.
Lại nói Dương Uyển Linh sau khi bị hai gã vệ sĩ lôi đi, cô bị ấn ngồi vào trong xe, hai gã vệ sĩ chui vào ngồi kèm hai bên.
“Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?” Dương Uyển Linh nhìn cảnh vật hai bên đường cảnh giác hỏi.
Người lái xe và hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai đáp lời cô.
Không thu được đáp án đã nằm trong dự liệu, Dương Uyển Linh trầm mặc, bắt đầu nghĩ biện pháp trốn thoát.
Có điều lý thuyết khác với thực hành nhiều lắm, bởi cô chỉ cần hơi nhúc nhích, hai gã vệ sĩ sẽ lạnh lùng bảo cô ngồi im.
Trong xe bật điều hòa, hơi lạnh phả vào người làm tâm trạng Dương Uyển Linh càng thêm bất an, hai tay đặt trên đùi lạnh ngắt từ từ cuộn chặt thành đấm.
Xe đang chạy băng băng trên đường thẳng đột nhiên rẻ sang tay trái, cùng lúc đó người vệ sĩ bên tay phải của Dương Uyển Linh rút từ trong ngực chiếc khăn trắng gấp làm tư chuẩn xác chụp đến ngay mũi cô.
Bị tập kích bất ngờ, Dương Uyển Linh thoáng ngẩng ra, sau đó rất nhanh lấy lại phản ứng ra sức chống trả.
“Ưm...!Ưm...!Ưm.” Miệng phát ra tiếng kêu không rõ nghĩa, Dương Uyển Linh trợn to mắt, vùng vẫy kịch liệt.
Nhưng sức lực phụ nữ căn bản không đọ nổi hai người đàn ông, mũi cô bị ấn mạnh, vừa đau vừa nghẹt thở, đồng thời mi mắt nặng trĩu, tầm nhìn cũng nhòe dần.
Dương Uyển Linh không ngốc, thời khắc này liền nhận ra mình bị chuốc thuốc.
Cô không tiếp tục phản kháng nữa, lén lút đưa tay véo vào đùi mình, cơn đau ập đến nháy mắt khiến thân kinh tê liệt hoạt động trở lại, cô giả vờ nhắm chặt mắt.
Bên tai vang lên giọng nói của một trong hai tên vệ sĩ: “Cô ta hôn mê chưa?”
Người còn lại im lặng trong chốc lát, theo Dương Uyển Linh nghĩ, có lẽ là đang quan sát sắc mặt cô: “Hình như hôn mê rồi.”
Người nọ vừa dứt lời, khăn trên mũi Dương Uyển Linh được lấy xuống, nhưng cô cũng không dám thả lỏng, cứ liên tục véo vào đùi mình, nhờ cơn đau để giữ tỉnh táo.
Qua thêm một lúc, Dương Uyển Linh cảm giác xe dừng lại.
“Mẹ nó phía trước làm đường xe vào không lọt.” Người lái xe đập tay vào vô lăng cáu kỉnh.
“Còn đường khác không?” Gã vệ sĩ bên tay trái Dương Uyển Linh sốt ruột hỏi.
“Không, chỉ có duy nhất một đường này thôi.” Gã tài xế bực dọc đáp rồi nhịn không được mắng, “Xúi quẩy.”
“Còn bao lâu nữa tới?’ Gã vệ sĩ bên trái tiếp tục hỏi.
Gã tài xế nhịn xuống cơn khó chịu, áng chừng nói: “Chưa đầy năm trăm mét nữa.”
Bấy giờ, người vệ sĩ bên phải mới đưa ra đề nghị: “Chúng ta đi bộ vậy, đoạn đường này khá vắng chắc không gây ra chú ý đâu.”
Hai tên kia gật đầu đồng ý, bọn họ đều biết tính nghiêm trọng của việc không hoàn thành nhiệm vụ.
Dương Uyển Linh mơ hồ bị kéo xuống xe.
Có lẽ vì nghĩ cô đã hôn mê, hai tên vệ sĩ cũng lơ là cảnh giác, chỉ còn một tên nửa ôm nửa kéo cô đi.
Dương Uyển Linh gục mặt vào lồng ngực gã vệ sĩ, cố chịu đựng mùi mồ hôi hôi thối phát ra từ người gã, hé mắt quan sát xung quanh, đây là một con đường hoàn toàn xa lạ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô.
Dương Uyển Linh lén lút véo cánh tay mình thêm mấy phát, nhân lúc gã đàn ông trò chuyện với gã vệ sĩ còn lại.
Cô dùng hết sức đẩy mạnh gã, nhân lúc gã lảo đảo không kịp phản ứng, cô co giò bỏ chạy.
“Không phải cô ta hôn mê rồi sao?” Gã đàn ông bị đẩy ngỡ ngàng bật thất ra câu hỏi.
Tên còn lại trừng mắt quát ầm lên: “Bây giờ truy cứu việc đó còn quan trọng sao? Còn không mau đuổi theo.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...