Lễ tân thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, khó xử nói: “Thật xin lỗi, theo quy định của khách sạn chúng tôi không thể tùy tiện dẫn anh lên đó.”
Chẳng may đánh ghen hay báo thù, một lễ tân nhỏ bé như cô ta không gánh vác nổi trách nhiệm đâu.
Đây không phải trong nước, thế lực Diệp Khang không thể vươn tới, Diệp Gia Quân đành rút ví, lấy ra tấm giấy chứng nhận kết hôn, trong giọng nói mang theo sự đắc ý khó giấu: “Tôi là chồng hợp pháp của cô ấy.”
Bạch Hải trợn tròn con mắt, giấy kết hôn lại mang theo bên người? Diệp tổng cũng quá khác người đi.
Lễ tân nhận lấy nhìn thoáng qua, cô ta hiểu ngôn ngữ trên đó, trái tim bị đâm cho nhát dao, không ngờ anh đẹp trai đã là hoa có chủ, đau lòng quá đi mất.
Ngoài mặt, cô ta vẫn cười nói: “Anh đợi tôi một lát để tôi xác nhận lại đã.”
Lễ tân đến quầy, mở xem danh sách khách hàng, thông tin quả thật trùng khớp nhưng chỉ với nhiêu đây cô ta cũng không thể dẫn Diệp Gia Quân lên phòng mà chưa có sự đồng ý của chủ thuê.
Trên đồng hồ điện tử hiển thị hai giờ ba mươi phải phút sáng.
Lễ tân có phần khó xử, bây giờ có lẽ khách hàng phòng 567 đã ngủ say, gọi điện thật sự không phải phép nhưng người đàn ông trước mặt này...!Cô ta thở dài, quay số gọi.
Gọi đến cuộc thứ ba vẫn không ai bắt máy, lễ tân ngập ngừng: “Cô ấy… không nghe máy.”
“Để tôi.” Diệp Gia Quân rút điện thoại trong túi quần, trực tiếp gọi cho Dương Uyển Linh.
Kết quả vẫn như trên.
Trong lòng chợt dấy lên nỗi bất an khó tả, Diệp Gia Quân hiểu rõ Dương Uyển Linh không phải thuộc tuýp người ngủ say như chết, gọi nhiều cuộc như thế vẫn không nghe, điều này quá mức kì lạ.
Chẳng nhẽ cô đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Gia Quân hết kiên nhẫn: “Dẫn tôi lên, ba mặt một lời là biết ngay thôi.”
Lễ tân chẳng dám đáp ứng, uyển chuyển từ chối.
Cô ta không muốn làm khó nhưng luật lệ khách sạn không thể làm trái, nếu không cô ta sẽ bị đuổi việc mất, vì bát cơm chỉ đành làm khó hai anh đẹp thôi.
Bạch Hải đưa ra ý kiến: “Diệp tổng hay là gọi cho giám đốc Triệu?”
“Gọi đi.” Diệp Gia Quân đồng ý ngay.
Mười phút sau, Triệu Lâm Bình quần áo chinh tề xuất hiện.
Tuy trước đó Bạch Hải đã bảo Diệp Gia Quân đến nhưng khi thật sự trông thấy người, trong lòng cô ta vẫn vô cùng kích động.
“Diệp tổng.” Triệu Lâm Bình cố tỏ ra bình tĩnh chào hỏi Diệp Gia Quân nhưng trong đôi mắt kia, ý cười tràn ngập đã không có cách nào che giấu được, “Anh đến sao không báo trước với em? Mệt rồi đúng không? Để em chuẩn bị phòng cho anh nghỉ ngơi.”
Nói xong, Triệu Lâm Bình quay sang nhìn lễ tân, chưa kịp nhờ cô ta đặt phòng giúp thì Diệp Gia Quân đã lên tiếng từ chối: “Không cần.”
Không để Triệu Lâm Bình khó hiểu lâu, anh nói tiếp, “Đưa tôi lên phòng Uyển Linh.”
“Gì cơ?’ Mất một lúc Triệu Lâm Bình mới có thể tiêu hóa hết lời Diệp Gia Quân nói.
Trong mắt cô ta giăng đầy kinh ngạc và khiếp sợ.
Bạch Hải đứng ở một bên, không khỏi cảm thương cho Triệu Lâm Bình một phen.
Trong công ty, người nào không biết Triệu Lâm Binh thích Diệp Gia Quân, đáng tiếc nhiều năm qua, Diệp Tổng đối với tình ý của cô ta chỉ vờ xem như không thấy, đối xử vô cùng lạnh nhạt, không hề cho cô ta chút hi vọng nào.
“Nhanh lên.” Lòng Diệp Gia Quân nóng như lửa đốt, sốt ruột thúc giục.
Triệu Lâm Bình nở nụ cười gượng gạo đáp ứng: “Vâng.”
Nhờ có Triệu Lâm Bình, cuối cùng Diệp Gia Quân cũng thuận lợi lên đến phòng 567.
Diệp Gia Quân đưa tay gõ cửa, gõ một hồi cũng không thấy Dương Uyển Linh ra mở cửa.
“Gọi lễ tân mang chìa khóa dự phòng lên đây.” Anh quay sang nói với Bạch Hải, tay thì chạm vào tay nắm cửa khẽ xoay thử.
Không ngờ “cạch” một tiếng cửa mở ra.
Cửa phòng không khóa?
Diệp Gia Quân xông vào phòng, Triệu Lâm Bình và Bạch Hải không dám theo vào, chỉ đành đứng đực mặt trên hành lang.
Bạch Hải lén lút nhìn cô ta muốn bắt chuyện lại chẳng biết nên mở miệng thế nào, nên chỉ đành im lặng đứng ở bên cạnh.
Đèn đóm bật sáng, trong phòng thế nhưng không có một bóng người.
“Uyển Linh?” Mày Diệp Gia Quân nhíu thật chặt.
Bất an giống như sinh sôi nảy nở cuồn cuộn nổi lên.
Anh nói vọng ra ngoài: “Triệu Lâm Bình.”
Triệu Lâm Bình nhanh nhẹn tiến vào phòng, Bạch Hải cũng nối gót theo sau.
“Anh gọi tôi?” Triệu Lâm Bình ngước nhìn bóng lưng người nọ, rõ ràng khoảng cách rất gần lại tựa hồ cách xa muôn trùng, trong lòng khó nhịn chua xót.
Diệp Gia Quân xoay người, dường như không nhìn thấy ánh mắt tan nát cõi lòng của đối phương, hoặc có thể nói là tầm mắt của anh không dừng trên người Triệu Lâm Bình, lạnh lùng hỏi: “Uyển Linh đâu?”
Ánh mắt lạnh lẽo kia như hóa thành thực thể biến thành những mũi dao đâm thẳng vào tim Triệu Lâm Bình, theo sau đau đớn chính là tức giận.
Đột nhiên không biết lấy đâu ra can đảm, cô ta cao giọng đáp trả: “Chân là của cô ấy, cô ấy muốn đi đâu tôi làm sao quản được, hơn nữa không phải Diệp tổng nên là người biết rõ nhất sao?”
Lúc vô tình trông thấy hai bọn họ thân mật trước cổng sân bay và nghe những lời Dương Uyển Linh đối đáp, cô ta cứ ngỡ Dương Uyển Linh chỉ là tình nhân của anh, vốn người giàu nào chẳng nuôi mấy tình nhân bên ngoài, chơi đùa chán sẽ bỏ nhưng hiện tại sự tình xem ra không chỉ đơn giản như thế.
“Giám đốc Triệu.” Bạch Hải vội nhắc nhở.
Tình huống lúc này chọc giận Diệp tổng không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Diệp Gia Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn Triệu Lâm Bình.
Cô ta giật thót, lửa nóng chưa kịp bùng cháy đã bị nước lạnh tạt cho tắt ngúm khiến cả người rét lạnh phát run.
Bấy giờ, cô ta mới cảm thấy hối hận.
“Mau gọi mọi người tập trung đến đây.” Diệp Gia Quân liếc sang Bạch Hải.
Triệu Lâm Bình muốn nói có lẽ Dương Uyển Linh mất ngủ chỉ đi dạo đâu đó thôi, không cần làm quá lên như vậy, chờ sáng mai hãy tính, nhưng nhớ tới dáng vẻ đáng sợ vừa rồi của Diệp Gia Quân, những lời cô ta muốn nói đều mắc kẹt nơi cổ họng.
Mười lăm phút sau, trong phòng 567 đã tụ tập hơn hai mươi người, căn phòng không tính quá nhỏ giờ phút này lại cảm thấy chật chội vô cùng.
Một số người chưa tỉnh ngủ, đứng trong phòng liên tục ngáp ngắn ngáp dài tới chảy cả nước mắt.
“Trời ạ! Buồn ngủ quá.”
Một số khác thì tỏ ra khó hiểu, châu đầu ghé tai thầm thì bàn tán.
“Gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt rồi còn gọi chúng ta vào đây làm gì?”
“Nghe nói Diệp Tổng đến đó.”
“Hèn gì lúc nãy tôi nhìn thấy trợ lý Bạch.
Có phải đã xảy ra chuyện lớn rồi?”
“Có khi, nếu không Diệp Tổng cần gì phải bay gấp đến trong đêm triệu tập chúng ta chứ.”
Diệp Gia Quân bước vào phòng, theo sau là Bạch Hải và Triệu Lâm Bình, mọi người đang bàn luận xôn xao lập tức im bặt, nín thở chờ đợi.
Diệp Gia Quân ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh băng quét qua đám người: “Đến đông đủ hết rồi?”
Hơn hai mươi người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó một người đứng ra thay mặt cả đám trả lời, trông có vẻ khá căng thẳng: “Thưa Diệp tổng còn thiếu hai người.
Chị Bình Hân với Uyển Linh chưa đến.”
Diệp Gia Quân trực tiếp bỏ qua tên Dương Uyển Linh, cất giọng thâm trầm, “Trương Bình Hân đâu? Có ai gọi cho cô ta chưa?”
Phòng La Hạnh Thư ở sát bên cạnh phòng Trương Bình Hân, cô ta không dám giấu diếm vội nói: “Tôi có tới gọi chị ấy rồi.”
Sau đó, cô ta thuật lại việc bản thân đến gõ cửa mấy lần nhưng không có ai trả lời rồi thử mở cửa vào thì phát hiện Trương Bình Hân không có ở trong phòng.
La Hạnh Thư vừa dứt lời bỗng nhiên có một bóng người gấp gáp xông vào: “Xin lỗi mọi người.
Tôi tới muộn.”
Người vào chính là Trương Bình Hân.
Cô ta ngoan ngoãn tìm một chỗ trống đứng vào, khi thấy Diệp Gia Quân xuất hiện ở đây, trong lòng cô ta bỗng căng thẳng, bất an.
Ban nãy vừa về phòng thì phát hiện La Hạnh Thư nhắn cho cô ta mấy tin, hỏi cô ta đi đâu rồi, mau đến phòng 567 tập trung.
Trương Bình Hân lập tức hốt hoảng, ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu là cô ta đã bị phát hiện nhưng sau đó cô ta cảm thấy bản thân xử lý mọi chuyện rất kín kẽ, chắc có lẽ mọi người chỉ là phát hiện Dương Uyển Linh biến mất nên tụ tập tại phòng Dương Uyển Linh để điều tra.
Nghĩ vậy, cô ta liền bình tĩnh trở lại, vội vã thay quần áo rồi chạy đến tập trung.
Diệp Gia Quân chỉ liếc Trương Bình Hân một cái rồi nhanh chóng rời mắt, khuôn mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc gì.
Anh bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính: “Uyển Linh đã mất tích.”
Diệp Gia Quân dừng lại, âm thầm quan sát bọn họ hòng tìm ra chút manh mối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...