Năm năm trước.
Cứ ngỡ rằng ngày hôm ấy sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời Dương Uyển Linh.
Cô ngồi trong phòng cô dâu, diện trên người bộ váy cưới xinh đẹp hồi hộp đợi Trần Huy Cường đến.
Không khí thoang thoảng hương hoa thơm ngát, giai điệu bài hát Beautiful in white da diết, du dương càng làm lòng Dương Uyển Linh thêm nhộn nhạo.
Cô ngắm mình trong gương, khóe môi nhịn không được cong lên nụ cười hạnh phúc lại có chút bẽn lẽn:
“Huy Cường có đang căng thẳng giống mình không? Lát nữa gặp, liệu anh ấy có kích động đến mức...hôn mình không nhỉ?”
Vừa nói dứt lời gò má Dương Uyển Linh đã hây hây đỏ.
Sau đó, Dương Uyển Linh mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại cô thấy mình nằm trong phòng bệnh.
Chưa đợi cô hiểu rõ nguyên nhân, y tá bước vào thông báo với cô một tin tức động trời.
Cô ấy nói cô vừa mới sinh con xong, mấy ngày này cần nghỉ ngơi bồi bổ sức khỏe thật tốt vì hiện tại cô đang rất yếu.
Khi ấy, Dương Uyển Linh cực kì hoảng hốt, lời y tá nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Cô sợ hãi, đầu óc hỗn loạn bắt lấy tay cô ấy, run rẩy nói năng lộn xộn.
“Sinh con? Sao tôi có thể sinh con được? Tôi còn chưa kết hôn.
Đúng rồi kết hôn, tôi đang kết hôn sao lại ở đây? Huy Cường đâu? Anh ấy đâu rồi?”
“Bố đứa trẻ là ai?”
“Đứa bé đâu?”
...
Ký ức Dương Uyển Linh chỉ dừng lại ở hôn lễ hôm đó.
Nếu không có báo cáo bệnh viện thì cô cũng không tin mình đã sinh con.
Bác sĩ nói lúc cô được đưa tới đây đã bị đuối nước.
Vì lý do ấy, nên cô mới quên đi việc mang thai.
Lần đuối nước đó rốt cuộc cô đã quên những gì? Không một ai nói cho cô biết.
Cô đã nhiều lần thử tìm kiếm manh mối nhưng đều phí công vô ích.
Tựa cơn các mộng vĩnh viễn bám lấy cô, ngày ngày giày vò cô.
“Uyển Linh? Uyển Linh?”
“Em nghe.” Tiếng gọi hồ hởi của người đàn ông kéo Dương Uyển Linh thoát khỏi kí ức năm nào.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Đào Văn Lâm dùng cặp mắt tràn đầy suồng sã đánh giá cô.
Dương Uyên Linh rùng mình, trong lòng chán ghét ngoài mặt lại mỉm cười nói: “Thật ngại.
Để anh Lâm chê cười rồi.”
Dương Uyển Linh phát giác luồng ánh mắt sắc bén, cô nhìn sang đối diện thì thấy ngay vẻ mặt khó chịu cùng ánh mắt cảnh cáo của Trần Huy Cường.
“Vậy uống với anh một ly nhé?” Đào Văn Lâm đột nhiên nắm lấy tay Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh giật thót cười gượng rút tay về, vội bắt lấy ly rượu: “Em xin kính anh một ly.”
Bị cô tránh né Đào Văn Lâm cũng không tức giận.
Gã cười ha hả, cụng ly với cô.
“Uống rượu với người đẹp anh luôn sẵn lòng.”
Dương Uyển Linh nhẫn nhịn cơn buồn nôn đang cuộn trào, cố nuốt chất lỏng đắng chát xuống dạ dày.
Cô vừa đặt ly rỗng xuống bàn, Đào Văn Lâm đã vội rót đầy.
“Nào uống với anh thêm ly nữa.”
Dương Uyển Linh đưa mắt cầu cứu Trần Huy Cường.
Anh ta lại giả vờ không thấy nhàn nhã thưởng thức rượu vang.
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao, Dương Uyên Linh không khỏi cười tự giễu.
Cô cắn răng cầm ly lên.
“Thêm ly nữa.” Đào Văn Lâm càng uống càng hăng.
Cơn buồn nôn xông thẳng lên cuống họng, Dương Uyển Linh đứng bật dậy khỏi ghế khổ sở xua tay: “Ngại quá, em muốn đi vệ sinh.”
Không quan tâm tới vẻ trách cứ của Trần Huy Cường cô lảo đảo rời đi.
Sau lưng loáng thoáng truyền đến cuộc đối thoại đồng thời cô cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực tựa sói đói thèm khát cừu non của Đào Văn Lâm.
“Huy Cường cô gái chú đưa đến thật không tồi nha.”
“Nếu anh Lâm thích em sẽ bảo cô ấy thường xuyên đi ăn với anh.”
“Chú nhớ đó.”
Dương Uyển Linh rảo bước thật nhanh.
Cô không muốn ở đây nghe thêm bất kì lời ghê tởm nào nữa.
Đầu óc lâng lâng, tầm mắt mờ ảo, Dương Uyển Linh chếnh choáng bước đi như người trên mây, trong lòng không ngừng mắng chửi Trần Huy Cường.
Năm phút sau, Dương Uyển Linh mất hết kiên nhẫn loạng choạng nghiêng ngã nhìn quanh làu bàu:
“Nhà vệ sinh đâu? Đến nhà vệ sinh cũng muốn bắt nạt mình sao? Thật đáng giận.
Thật...Á...”
Còn chưa kịp nói hết câu, Dương Uyển Linh đã đâm sầm vào ai đó, cô mất cân bằng ngã chổng vó.
Cứ tưởng cơn đau sẽ ập đến nhưng chờ đợi cô lại là một bức tường thịt êm ái.
Bàn tay chạm vào thứ mềm mềm âm ấm, Dương Uyển Linh tò mò bóp bóp.
“Chết tiệt.” Tiếng rống mang theo kinh hoàng vang vọng xé rách màng nhĩ Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh theo phản xạ mở mắt.
Đập vào mắt chính là lồng ngực dày rộng đang phập phồng điên cuồng, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, chiếc caravat đen tuyền, cần cổ thon dài, hầu kết xinh đẹp, chiếc cằm nhọn trơn bóng, môi mỏng gợi cảm mím chặt, sóng mũi cao thẳng tắp, lên trên nữa là đôi mắt đen nhánh phừng phừng lửa muốn ăn tươi nuốt sống cùng hàng lông mày kiếm cau chặt.
Trong đầu Dương Uyển Linh nhảy ra dòng chữ: “A! Trai đẹp.
Khoan đã! Người đàn ông này thật quen mắt hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Dương Uyển Linh mím môi bắt đầu lục lọi trí nhớ.
Diệp Gia Quân khiếp sợ nhìn người phụ nữ điên đang chạm vào chỗ không nên chạm còn dám “động tay động chân”.
Anh tái mặt phẫn nộ rít lên: “Mau buông tay.”
“Hả? Buông...gì?” Dương Uyển Linh ngơ ngác.
Ba mươi mấy năm sống trên đời, trải qua vô số thăng trầm được mệnh danh “Ác ma thương trường” nhưng thời khắc này lại bị một người phụ nữ xa lạ từ đâu xông tới sàm sỡ khiến Diệp Gia Quân cảm thấy mất mặt và giận dữ.
“Tay của cô.” Anh nhấn mạnh từng chữ, khuôn mặt điển trai khó coi cực độ.
Dương Uyển Linh mơ mơ màng màng nhìn theo tầm mắt Diệp Gia Quân chỉ thấy bàn tay cô chuẩn xác đặt ngay giữa hai chân anh.
Xúc cảm mềm mại ấm áp ban nãy không biết từ lúc nào đã biến thành cưng cứng.
Dương Uyển Linh trợn mắt buột miêng: “Mẹ ơi! Kích cỡ này cũng to quá đi.”
Diệp Gia Quân ngỡ ngàng giật giật khóe miệng trong lòng không hiểu sao lại thấy đắc ý.
Không gian xung quanh bỗng nhiên yên ắng đến lạ.
Cuối cùng bị âm thanh phụt cười phá vỡ.
Dương Uyển Linh theo phản xạ nghiêng đầu, một người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi đang trưng ra vẻ mặt cố nén cười đến méo mó biến dạng.
Diệp Gia Quân trừng người đàn ông kia: “Còn không mau quay lưng.”
Sau đó, Diệp Gia Quân bắt lấy bàn tay vẫn mãi chiễm chệ ở nơi ấy.
Anh cất giọng lạnh tanh: “Sờ đủ chưa?”
Dương Uyển Linh sực tỉnh.
Trước tình cảnh éo le mười phần bất lợi với mình khi nhân chứng vật chứng có đủ, cô khóc không ra nước mắt:
“Xin lỗi tôi không cố ý dê anh đâu.
Ha ha ha.”
Không đợi đối phương lên tiếng cô đã chủ động giải quyết vấn đề: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi.
Tôi xin phép đi trước.”
Dương Uyển Linh lồm cồm bò dậy, hận không thể mọc thêm đôi cánh để ngay lập tức biến mất.
“Anh ơi buông tay.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Xưa nay Diệp Gia Quân chưa bao giờ để bản thân chịu ấm ức sao có thể dễ dàng buông tha cho Dương Uyển Linh.
“Tôi đã cho phép cô rời đi chưa?”
Diệp Gia Quân dùng lực kéo xuống, Dương Uyển Linh lần nữa ngã nhào vào lòng anh.
Cơn buồn nôn khó khăn lắm mới ngủ say lại rục rịch thức tỉnh.
Cô luống cuống:
“Tôi muốn...”
Chưa nói dứt câu dạ dày cô đã mở công tắc.
Ọe.
Mùi chua chua, tanh tanh tràn ngập trong không khí kèm theo tiếng rống giận của Diệp Gia Quân: “Chết tiệt.” Và tiếng la hét ngỡ ngàng của người quản lý: “Diệp tổng."
Sau khi nôn xong, Dương Uyên Linh như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhàng sảng khoái nhưng đồng thời não bộ cũng đã tìm ra danh tính người đàn ông “xấu số” kia.
Diệp Gia Quân, 35 tuổi, Tổng tài Tập đoàn Diệp Khang, bá chủ thành phố A, được mọi người đặt cho danh xưng mỹ miều “Ác ma thương trường”
“Tiêu đời.” Dương Uyển Linh thì thào.
Cô bỗng thấy khó thở, cúi gầm mặt không dám nhìn biểu cảm Diệp Gia Quân lúc này.
Đời ai mà ngờ, cô lại trêu chọc trúng ác ma.
Trước mắt tối sầm, Dương Uyển Linh ngất xỉu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...