Kết Hôn Chớp Nhoáng Ấm Áp Từ Anh
Lục Tử Ngôn cũng không hỏi vì sao cô lại muốn trở về thành phố B nhanh như vậy. Rõ ràng anh biết cô rất thích nơi này. Anh dịu dàng vén mái tóc cô ra sau.
“Được!”
Đồng Tịch biết mình ích kỷ nhưng cô cũng là con người. Cô cũng muốn giữ lấy hạnh phúc nhỏ của mình. Cô không biết anh có bao nhiêu bí mật nhưng chỉ ở trang trại S này cô đã khó chấp nhận được rồi. Còn gia đình anh, cô rất sợ… Sợ tất cả mọi thứ.
“Tử Ngôn! Em xin lỗi.”
“Ngốc! Là anh sai không nghĩ đến cảm xúc của em.”
Đồng Tịch lắc đầu, mắt cô cay cay. Lục Tử Ngôn, anh đừng tốt với em như vậy. Anh càng tốt với em, em lại càng ích kỷ muốn giữ anh bên cạnh. Bất kể anh là ai em không cần biết. Em chỉ biết anh là chồng em… Lục Tử Ngôn bình thường như bao nhiêu người khác.
Dì Trần từ trong nhà bước ra.
“Cậu Lục về rồi. Tôi đã chuẩn bị bữa tối xong. Từ trưa đến giờ vợ cậu không ăn gì cả. Tôi khuyên mãi cô ấy cũng không ăn. Có lẽ là đợi cậu về ăn cùng.”
“Cám ơn dì đã chăm sóc Tịch Nhi.”
“Không có gì. Tôi chỉ làm việc mình nên làm thôi. Để tôi vào dọn cơm ra.”
Lục Tử Ngôn gật đầu.
Đồng Tịch mím môi.
“Em…”
“Em không ngoan nữa rồi.”
Lục Tử Ngôn niết nhẹ lòng bàn tay cô.
Đồng Tịch đứng dậy khỏi người anh. Từ lúc nào mình lại bám anh như vậy.
“Bà xã!”
Tay anh nắm lấy tay cô.
“Em đưa anh vào ăn cơm.”
“Ừm! Cám ơn em.”
Lục Tử Ngôn biết cô đang lo lắng việc gì đó. Rõ ràng lúc ôm anh cảm xúc của cô rất loạn.
“Từ nay đi đâu, anh cũng sẽ nói với em đầu tiên.”
Đồng Tịch hơi khựng lại khi nghe anh nói câu này.
“Ừm! Em cũng vậy.”
[…]
***
Thành phố B, chín giờ sáng.
Đi vỏn vẹn có ba hôm vậy là cô còn hai ngày nữa mới trở lại công việc. Như vậy cũng tốt, cô có nhiều thời gian hơn để chăm sóc anh rồi.
Hít sâu một hơi để cảm nhận được bầu không khí lúc này.
“Vui như vậy à?”
Đồng Tịch mỉm cười nhìn anh.
“Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ trở về nhà. Ngôi nhà thuộc về mình.”
Lục Tử Ngôn làm sao không hiểu lời cô nói.
“Ừm! Cứ lăn lộn bên ngoài thử thách chính mình. Sau này khi chúng ta về già muốn tìm nơi yên bình thì có thể trở lại nơi đó.”
Lời nói của anh tựa như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, tạo nên cơn sóng nhỏ lăn tăn giữa mặt hồ phẳng lặng. Cô mỉm cười bởi câu “khi chúng ta về già”.
“Được!”
Hai người trở về căn nhà của mình.
Đồng Tịch vô cùng thoải mái ngã xuống giường. Tay cô sờ lên chiếc nhẫn cưới mỉm cười. Rồi xoay người lại nằm sấp xuống hướng mặt về phía anh.
“Ông xã! Anh mua ở đâu? Thật sự rất đẹp.”
Anh đẩy xe lại mép giường. Cũng rất phối hợp, đặt tay lên giường gối đầu nhìn cô.
“Mua ở đâu không quan trọng. Chỉ cần thấy nụ cười của em là đủ rồi.”
Đồng Tịch chun mũi.
“Anh thật dẻo miệng.”
Áp trán mình lên trán cô. Vì khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần nhoài người lên một chút là có thể chạm vào nhau rồi.
“Anh đi tắm trước. Em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Anh cần em giúp không?”
Lục Tử Ngôn cong môi.
“Rất cần.”
“…” Đồng Tịch.
Tuy nhiên cũng không đến mức xấu hổ như lúc đầu. Dù sao hai người cũng đã… Có cái gì chưa nhìn thấy đâu.
“Em vào thật đó.”
“Anh đang đợi đây.”
Đồng Tịch nuốt nước bọt. Lục Tử Ngôn này có sức hấp dẫn chí mạng ấy. Ai nói anh không thể đi lại thì… Không phải đâu nha. Cơ thể đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ gầy nhưng khi cởi ra… Chảy máu mũi chứ không phải đùa đâu.
Lục Tử Ngôn rất bình thản nhìn vẻ mặt vô cùng biến hóa của cô.
“…” Đồng Tịch nhìn ra bên ngoài.
Phòng tắm mở rồi thì vào hay không có gì khác nhau đâu. Ở đâu chẳng nhìn thấy chỉ khác là qua lớp kính thôi.
Cô giúp anh cởi áo, thắt lưng…
“Anh đừng nhìn em như vậy.”
Lục Tử Ngôn nhướn mày.
“Vậy nhìn em thế nào.”
“…” Đồng Tịch mím môi. Vờ như chẳng mấy quan tâm đến anh tiếp tục giúp anh cởi quần áo.
Nhưng sắc mặt cô lại nóng lên.
Anh nắm lấy tay cô.
“Em cũng hay thật. Giỏi nhất là hành anh.”
“Em, em… Không có mà. Em không cố ý đâu. Chỉ là…”
“Em còn ngụy biện. Anh còn đang giữ bằng chứng đây.”
“Lục Tử Ngôn, anh…”
Cô xấu hổ đến không thể nói được câu gì.
Lục Tử Ngôn vòng tay ôm lấy eo cô áp sát vào cơ thể mình.
“Tắm cùng anh được không.”
“Em… Tắm thì tắm. Ai sợ.”
Lục Tử Ngôn khẽ cười hôn lên vành tai cô.
“Sinh lí bình thường thôi. Mỗi lần em chạm vào đều như vậy.”
“Anh đừng nói nữa mà.”
Quả thật mỗi lúc hai người gần nhau đều như vậy. Vừa ngọt ngào lại ấm áp, nụ cười luôn nở trên môi.
***
Lâm Anh đang ngồi lướt điện thoại lại nhận được tin nhắn của soái ca ngày hôm đó.
[Chào em! Anh là Lục Triều. Em có rãnh không, anh mời em uống cafe. Cả bạn em nữa.]
Lâm Anh cười cười sảng khoái đáp.
[Được! Để em gọi cho cô ấy.]
Cô tìm dãy số của Đồng Tịch ấn gọi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...