Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Hoa tiên lai khách: Nói về tiên khách lai, người ta tìm thấy nó lần đầu tiên là ở Địa Trung Hải. Tiên khách lai được mệnh danh là vua của các loài hoa trồng trong chậu. Hoa có ý nghĩa chỉ sự may mắn, chào đón khách quý và điều may mắn đến nhà.
Trong cửa sổ chat của Dư Đàn và tài khoản Yooo này không có lịch sử trò chuyện, bởi vì năm nay cô mới đổi điện thoại mới nên phần lớn lịch sử trò chuyện đều nằm trong chiếc điện thoại cũ.
Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc trước đây hai người đã trò chuyện với nhau hay chưa.
Số tài khoản không được đánh dấu là bạn thân trong danh sách bạn bè của cô cũng không phải là số ít nhưng Dư Đàn vẫn nhanh chóng nhớ ra người này chính là Tạ Chi Dục.
Bởi lẽ chỉ có anh mới cướp hoa hướng dương của cô.
Cũng chỉ có anh mới nói năng một cách ngạo mạn như vậy.
Liên lạc gần đây nhất của cả hai là đêm ba mươi năm nay.
0 giờ 00 phút, Tạ Chi Dục gửi cho Dư Đàn một tin nhắn:
"Chúc cậu vui vẻ hơn hôm qua, tự do hơn năm ngoái.
From Tạ Chi Dục."
Đêm Giao Thừa hôm nọ Dư Đàn cảm nhẹ nên đi ngủ sớm, đến tận tám tiếng đồng hồ sau mới đọc được tin nhắn. Cả danh sách trò chuyện đầy dấu đỏ, nội dung nhắn tin của mọi người giống hệt nhau không khác một chữ nào, nhìn là biết tin này được sao chép - dán hàng loạt.
Thời điểm đó Tạ Chi Dục không dùng ảnh đại diện cũng không dùng tên tài khoản này, con người anh vốn quái đản, khó đoán như vậy.
Thấy ở giữa ảnh đại diện màu xanh thẫm của Tạ Chi Dục có một vệt màu hồng nhạt, Dư Đàn tò mò mở ảnh đại diện ra xem, thấy rõ vệt hồng ấy là một con sứa nhỏ.
Con sứa nhỏ nhắn màu hồng bồng bềnh dưới ánh đèn, đẹp đến mức hệt ảnh hoạt hình 3D.
Có điều màu hồng thật sự chẳng hợp với Tạ Chi Dục chút nào.
Nhưng khi Dư Đàn lên mạng tìm kiếm một loài hoa tên là hoa hồng leo, bức ảnh hiển thị theo kết quả tìm kiếm làm cô ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa.
Vốn dĩ vẫn còn tỉnh như sáo, không hề buồn ngủ chút nào, Dư Đàn dứt khoát hỏi Tạ Chi Dục: [Cậu chắc chứ?]
Tạ Chi Dục trả lời ngay.
Yooo: [?]
Dư Đàn: [Cậu có chắc là muốn tớ tặng hoa hồng leo chứ?]
Ngay sau đó, cô thảy bức ảnh vừa mới lưu về máy lên.
Hoa hồng leo màu hồng nở rộ tươi thắm trông vừa mơ mộng vừa đậm chất thiếu nữ. Hoa hồng leo còn được mệnh danh là tiên nữ trong các loài hoa, quả thật chẳng hề dính dáng gì tới một thành phần bất hảo từng bị thầy cô phê bình trước toàn trường qua loa phát thanh mỗi ngày như Tạ Chi Dục.
Dư Đàn: [Cậu có chắc là muốn tớ tặng một bông hoa bé bé xinh xinh như vậy thật?]
Yooo: [Không được à?]
Dư Đàn: [Được chứ! Dĩ nhiên là được!]
Ngón tay mảnh khảnh của Dư Đàn gõ cành cạch cành cạch trên bàn phím gồm hai mươi sáu chữ cái thật nhanh. Ban đầu cô định trêu Tạ Chi Dục sao bây giờ gu của anh lại thành ra thế này nhưng chưa kịp soạn tin nhắn xong thì màn hình đã sáng lên, hiển thị đối phương đang chờ kết nối.
Tạ Chi Dục gọi thoại cho cô.
Làm cái trò gì thế kia?
Sao lúc nào ông thần này cũng bất thình lình thế nhỉ?
Dư Đàn do dự một lúc cuối cùng vẫn chọn nghe máy.
Giữa đêm khuya thanh vắng, Dư Đàn đặt điện thoại bên tai và nhẹ nhàng lên tiếng: "Alo, Tạ Chi Dục đấy hử?"
Đầu dây bên kia yên lặng, Tạ Chi Dục không trả lời.
Dư Đàn lấy điện thoại ra kiểm tra, thời gian trên cuộc gọi vẫn đang chạy, không bị đứng máy.
Cô dứt khoát mở loa ngoài, nói to hơn: "Tạ Chi Dục, cậu có nghe thấy không?"
Tiếng hít thở khe khẽ truyền tới, lúc có lúc không nhưng từ đầu tới cuối không hề nghe thấy giọng của Tạ Chi Dục đâu cả.
Có một số hồi ức Dư Đàn không thể không muốn nhớ mãi. Cô càng cố tình quên đi thì những ký ức ấy lại càng ùa về mãnh liệt như đê vỡ, chiếm trọn tất thảy giác quan của cô.
Tình huống hiện giờ chính là một ví dụ điển hình, nó đã từng xảy ra cách đây mấy năm. Khi đó cô thường xuyên đêm hôm khuya khoắt ôm điện thoại gọi điện cho Tạ Chi Dục mà than vãn đủ điều: "Tại sao bài tập làm mãi cũng không hết thế nhỉ? Vì sao đề thi toán lại khó ác ôn như vậy? Tạ Chi Dục, nhà cậu giàu nứt đố đổ vách mà, hay chia cho tớ một chút đi để sau này tớ khỏi phải bù đầu học hành thế này nữa!"
Dư Đàn gọi Tạ Chi Dục mãi mà vẫn không thấy anh ơi hỡi gì bèn cúp máy rồi gọi lại. Cô không sợ nhổ lông đầu cọp đâu, nhổ lông Tạ Chi Dục là sở trường của cô đó!
Sau đó Tạ Chi Dục nghe máy, ngai ngái cất giọng khàn khàn: "Hồi nãy tớ ngủ quên, cậu nói gì thế?"
Dư Đàn kêu Tạ Chi Dục đi chết đi.
Lúc đó hai người đang ở độ tuổi mười sáu, mười bảy thế nên chẳng e ngại điều gì, nghĩ đâu nói đấy mà không chút đắn đo.
Từ trước đến giờ, mỗi khi ở cạnh Tạ Chi Dục, Dư Đàn luôn luôn được vô tư, thoải mái, không phải lo nghĩ gì sâu xa.
Rõ ràng đã gần mười năm trôi qua nhưng miền ký ức tựa như mang phép màu diệu kỳ có thể đưa con người ta qua lại giữa các thời không. Vào giây phút ấy, Dư Đàn những tưởng mình vẫn còn đang ở thời cấp ba - quãng thời gian chong đèn học thâu đêm suốt sáng.
Cuộc gọi thoại vẫn đang tiếp tục nhưng bên phía Tạ Chi Dục vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Dư Đàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chờ một lát nữa vẫn chẳng thấy có gì thì dứt khoát cúp máy, nhắn tin cho Tạ Chi Dục: [Sao cậu gọi thoại cho tớ mà chẳng nói gì thế? Đừng bảo là ngủ quên rồi đấy nhé?]
Anh không trả lời.
Dư Đàn cũng không lấy làm lạ.
Ban đầu cô định nhân lúc này thông báo với Tạ Chi Dục rằng ngày mai sẽ mình sẽ đính hôn nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn gạt đi ý định đó.
Khó mở miệng là một chuyện. Bên cạnh đó, tiệc đính hôn chủ yếu toàn mời họ hàng thân thích của hai họ, chờ đến khi tổ chức lễ kết hôn rồi hẵng mời anh uống rượu cũng không muộn.
Dư Đàn tò mò nhấn vào xem trang cá nhân của Tạ Chi Dục, ảnh bìa là một bức tranh phong cảnh. Bức hình được chụp từ góc rất xa, ngắm được bao quát bầu trời xanh lồng lộng, những rặng mây trắng bồng bềnh như bông gòn lẫn vách đá dốc đứng, có một bóng người đừng sừng sững trên đỉnh núi cao vời vợi mang đến một sự hùng vĩ khiến người ta rung động cả tâm can.
Ở dưới không hiển thị bài viết trong ba ngày hoặc nửa năm gần đây, trống không một màu.
Dư Đàn thấy bức ảnh khá quen thuộc nhưng cô không nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Chắc có lẽ những cảnh vật tráng lệ nhìn chung đều có điểm tương tựa nhau.
Mãi đến bảy giờ đúng hôm sau, Tạ Chi Dục mới trả lời Dư Đàn một câu.
Yooo: [Ờ.]
Hơn sáu giờ, Dư Đàn mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Trời hôm nay không được đẹp cho lắm, không có lấy một tia nắng nào, chỉ có đám mây đen vần vũ bủa giăng khắp cả bầu trời.
Thời tiết âm u, mù mịt, không hề rực rỡ, tràn trề sức sống như lúc sáng sớm tinh mơ.
Cô chờ Lục Ngạn báo tin cho mình dù là tin nhắn hay một cuộc gọi thôi cũng được thế mà suốt một đêm trôi qua gã không hề đáp lại cô lấy một chữ nào.
Hôm nay là ngày đính hôn của cả hai.
Tối hôm qua, trước khi ngủ Dư Đàn lại nhận được tin nhắn của mẹ, vẫn là một loạt tin nhắn giọng nói dặn đi dặn lại dài đến sáu mươi giây.
"Mặc dù bây giờ Lục Ngạn đã phát đạt nhưng con đã ở bên thằng bé suốt sáu năm trời rồi…"
"Mẹ thấy mẹ cậu ta không hiền như vậy đâu, nhìn mặt chất phác thật thà vậy thôi chứ chẳng có học thức chút nào..."
"Đặt khách sạn mà lại phải để mẹ hỏi nhờ người quen, bọn họ chê khách sạn nhỏ à? Hay phí thuê đắt đỏ quá?"
"..."
Dư Đàn nhấn mở tin nhắn giọng nói, chỉ nghe dăm ba câu rồi chuyển sang tin nhắn tiếp theo ngay, không có tí kiên nhẫn nào.
Các bậc cha chú lẫn họ hàng thân thích trong nhà đều không ngớt lời khen ngợi Lục Ngạn, thế nhưng mẹ của Dư Đàn - Dương Thiều Mỹ - lại cực kỳ có thành kiến với con rể tương lai của mình.
Trong những năm Dư Đàn và Lục Ngạn quen nhau, gã cũng xem như đầy đủ lễ nghĩa với người lớn trong nhà cô, ngày lễ hay ngày Tết gì đều không thiếu lời thăm hỏi. Nhưng vào những ngày đầu Dư Đàn và Lục Ngạn chính thức yêu nhau, Dương Thiều Mỹ lại là người phản đối quyết liệt nhất.
Trích lại nguyên văn của Dương Thiều Mỹ thì là thế này: "Thà bị giàu lừa tình còn hơn trải qua gian nan thử thách cùng nghèo."
Nói thẳng ra là chê Lục Ngạn nghèo rớt mồng tơi.
Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của Dư Đàn, mẹ luôn là người cư xử đúng mực, không thể tin được người giáo viên đã dạy dỗ vô số học sinh này lại hành xử nông nổi trong chuyện này như vậy.
Không có tiền thì đã làm sao?
Có phải tất cả mọi người trên thế giới này đều sinh ra đã ngậm thìa vàng đâu.
Huống chi thay đổi số phận và cuộc đời bằng chính đồng tiền do mình tự tay kiếm ra mới gọi là bản lĩnh thật sự.
Có lẽ do hồi đó vẫn còn tuổi trẻ bồng bột hoặc có lẽ do cô yêu Lục Ngạn thật lòng, Dư Đàn cam đoan với mẹ: "Một ngày nào đó Lục Ngạn sẽ phát triển vượt bậc thôi, mẹ cứ chờ đi!"
May mắn thay, giờ đây sự nghiệp của Lục Ngạn đã vẻ vang.
Nhưng cho dù lúc này Lục Ngạn đã công thành danh toại đi nữa thì Dương Thiều Mỹ vẫn có thể tìm ra chỗ để mà săm soi. Bà chê quê quán của Lục Ngạn quá xa, chê ba mẹ gã không biết ăn nói, chê nhà gã trông giống nhà giàu mới nổi…
Theo nguyên văn lời của ba Dư Đàn - Dư Canh, những việc làm của Dương Thiều Mỹ hoàn toàn nhằm mục đích bới bèo ra bọ, cố ý bới lông tìm vết.
Vào lúc bảy giờ mười phút, Dư Đàn thức dậy.
Bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon nên nước da của người trong gương sạm màu đi hẳn, mới độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu mà trông uể oải, rũ rượi thấy rõ.
Dư Đàn vỗ mặt mình vài cái, đánh răng rửa mặt rồi sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị trang điểm.
Chốc lát sau, chuông cửa vang lên, Dư Đàn đang đắp mặt nạ vội vàng đi ra mở cửa, người đang đứng ở bên ngoài là Lục Ngạn nom đã mệt lử.