*Hoa đào thường được nở vào mùa xuân. Đây là loài hoa biểu tượng cho sự thịnh vượng, sinh sôi nảy nở, tình nghĩa gắn kết và chung thủy.
Rốt cuộc thì Tạ Chi Dục là chúa tể của những chiếc hôn có đúng không.
Dư Đàn còn muốn cứu cái mạng này, khó khăn lắm mới chạy thoát được, cô vội trốn vào phòng bếp.
Tạ Chi Dục nhanh chóng tóm được cô, dùng một tay túm gáy cô xách lên như xách gà con rồi ấn lại vào lòng mình, anh hỏi cô muốn làm gì.
“Nấu cơm đó!” Dư Đàn che miệng mình lại, nói với giọng ồm ồm: “Tạ Chi Dục, anh mà còn hôn em nữa là em sẽ không để yên cho anh đâu.”
Sặc mặt Tạ Chi Dục nặng nề: “Nấu cái gì mà nấu, ai bảo em phải nấu.”
“Không phải anh muốn em nấu cơm sao!”
“Anh bảo em làm cái rắm.”
“Vậy anh ăn rắm di.”
Tạ Chi Dục tức quá bật cười: “Bảo em làm cái gì là em làm cái đấy à? Sao em lại nghe lời thế?”
Dư Đàn cũng không muốn nghe lời anh đâu, thế nhưng so với việc bị anh ôm rồi gặm thì chẳng thà cô đi nấu cơm còn hơn.
Thấy người trong lòng lại muốn chạy trốn, Tạ Chi Dục trầm giọng: “Dư Đàn, em làm trâu làm ngựa đến mê muội rồi đúng không? Sinh ra để làm đầy tớ cho người ta đấy à?”
Không phải là Dư Đàn không nghe hiểu ý của Tạ Chi Dục.
Quả nhiên đàn ông tên nào cũng như nhau, một giây trước vẫn còn lời ngon tiếng ngọt, giây tiếp theo đã lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Khi ôm cô hôn cô thì cưng nựng gọi cô là heo bé bỏng, chỉ chớp mắt cái thôi đã nói cô là đày tớ.
Dư Đàn cũng tỏ thái độ ra mặt với Tạ Chi Dục, trước giờ cô chưa từng sợ anh: “Có phải anh muốn giễu cợt em như thế từ lâu lắm rồi đúng không! Được lắm! Vậy anh đừng có nhịn nữa, nói hết ra xem nào! Em đang vểnh tai nghe đây!”
Tạ Chi Dục nhịn hết lần này đến lần khác, duỗi tay véo má Dư Đàn: “Anh giễu cợt em cái gì? Cái đầu heo này của em có thể nào suy nghĩ tích cực hơn được không, em không nhìn ra anh đang xót cho em à?”
Dư Đàn hét lên: “Em không nhìn ra đấy!”
Âm lượng của Tạ Chi Dục cũng tăng vọt: “Ông đây là người bảo em nấu cơm à? Anh muốn ăn cơm không tự biết gọi dì nấu, không tự biết đến nhà ăn à? Còn cần em nấu?”
Dư Đàn tiếp tục hét lên: “Vậy thái độ của anh có thể tốt hơn tý được không hả! Không biết nói chuyện dịu dàng đi tý à!”
“Đây là ngày đầu tiên em biết anh nói chuyện như vậy à?”
“Em không biết! Em cũng không muốn biết! Em chỉ biết anh còn như vậy nữa thì cút khỏi chỗ của em đi!”
Hai người mà cãi nhau thì trước giờ Dư Đàn luôn là người chiếm lợi thế. Cô chỉ cần chờ Tạ Chi Dục chịu thua thôi, từ trước giờ đã vậy rồi.
Quả nhiên, cô lạnh mặt đứng đấy một lát, bên phía Tạ Chi Dục đã thay đổi sắc mặt.
Tạ Chi Dục sờ sờ mũi, mềm giọng bảo: “Anh biết rồi.”
Dư Đàn không chịu: “Tự anh nghe đi, thế này mà dịu dàng cái nỗi gì?”
Cô nhại lại giọng anh: “Cá nhỏ, em dạy anh đi… Chẳng phải lúc anh bảo em hôn anh, anh giả vờ rất giỏi sao!”
Vành tai Tạ Chi Dục đỏ ửng, cái mạng già này coi như là thua trong tay cô.
Rốt cuộc anh vẫn học được cách chịu thua, lần đầu tiên trong đời: “Em đã đói chưa? Anh đưa em đi ăn nhé.”
Dư Đàn không phải người có tính cứng đầu cứng cổ, nghe thấy giọng điệu có ý như muốn thương lượng của Tạ Chi Dục, cô cười khúc khích, cảm thấy khá tương phản.
“Cười cái rắm.”
“Cười cái rắm đấy, anh là rắm, em cười cái rắm.”
Tạ Chi Dục cũng bị Dư Đàn chọc cười, anh bảo cô đi thay quần áo.
Nhưng bên ngoài còn đang mưa, Dư Đàn không muốn ra ngoài. Cô đã tắm xong rồi, cứ có cảm giác đi ra ngoài rồi là người lại bẩn bẩn.
“Thôi vậy, cứ nấu cơm đi, dù gì cũng chẳng mất bao lâu.” Dư Đàn không hề cảm thấy nấu ăn là chuyện gì to tát lắm.
Thật ra người biết nấu cơm sẽ cảm thấy đây là một chuyện rất đơn giản, huống hồ nguyên liệu nấu ăn đều đã được xử lý qua rồi. Mỗi lần Dư Đàn đi chợ đều sẽ nhờ cô bán thái thịt thành miếng, rồi gọt vỏ khoai tây. Cô bán hàng ở chợ bán thức ăn phương Nam cũng đồng ý tất cả yêu cầu, đến một cọng hàng cũng đồng ý giúp thái nhỏ, chỉ còn thiếu nước tự ra tay giúp cô bật lửa thôi.
Dư Đàn chỉ cần nấu cơm rồi nấu thêm hai món nữa, cùng lắm chưa đầy bốn mươi phút là đã xong.
Cô cũng không hề cảm thấy như bản thân đang làm đày tớ: “Tạ Chi Dục, anh nếm thử tay nghề của em đi, chờ anh cho em một cái like.”
Không ngờ Tạ Chi Dục lại nói: “Để đấy đi, anh làm cho.”
Dư Đàn kinh ngạc: “Cậu cả Tạ của nhà chúng ta biết nấu ăn cơ à?”
“Chẳng phải em nói là rất đơn giản à?”
“Đúng vậy, với em thì đơn giản nhưng với người nào đấy thì chưa chắc đâu nha.”
Tạ Chi Dục chen vào trong phòng bếp nhỏ, vén tay áo lên bắt đầu rửa tay chuẩn bị để nấu canh.
Dư Đàn cũng không tranh giành với anh, ngược lại cô còn lấy tạp dề ra tốt bụng mặc vào cho Tạ Chi Dục. Cô đứng trước mặt anh bảo anh cúi đầu, anh ngoan ngoãn làm theo. Cô treo tạp dề lên cổ anh rồi vòng ra sau lưng anh, buộc dây thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Cô cũng không rảnh rỗi mà chủ động đi vo gạo nấu cơm.
Sau khi tất bật các thứ xong, Dư Đàn hết sức vui mừng, nhìn thân hình săn chắc của Tạ Chi Dục bị chiếc tạp dề in hình hoa đào quấn quanh, thoáng chốc toàn thân được vây quanh bởi hơi thở bình phàm, đến cả hình xăm trên cánh tay cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Tạ Chi Dục, anh của bây giờ thật sự siêu đẹp trai! Quá tuyệt!”
“Tốt nhất là em nên nói thật.”
“Thật hơn cả thật nhé! Không có gì để nghi ngờ cả! Không lừa già dối trẻ! Cam đoan không phải bốc phét!”
Tạ Chi Dục không để ý đến Dư Đàn nữa, lưu loát đặt nồi lên làm nóng dầu.
Ớt xanh xào thịt, bông cải xanh xào tôm bóc vỏ, canh trứng cà chua. Nguyên liệu nấu ăn của ba món này đã được chuẩn bị xong xuôi.
Dư Đàn kinh ngạc, cô vòng quanh anh ríu ra ríu rít: “Tạ Chi Dục, anh thật sự biết nấu nướng à!”
Tạ Chi Dục hỏi cô: “Thích ăn cà chua chín kỹ hay cà chua còn hơi sống?”
“Chín kỹ chút nha!”
Dư Đàn đứng bên cạnh nhìn Tạ Chi Dục nấu cơm đầy thích thú.
Lúc đầu cô còn ôm thái độ xem kịch hay, không ngờ Tạ Chi Dục lại thật sự làm ra hình ra dạng. Ở nhà Dư Đàn chuyện nấu cơm không phân biệt nam nữ, ba rảnh thì ba nấu, mà mẹ rảnh thì mẹ nấu. Nếu không thì hai người họ sẽ phân công nhau cùng nấu, chứ không phải là một người thì nghỉ ngơi còn người kia sẽ bận tối mày tối mặt.
Cho nên khi Tạ Chi Dục nấu cơm, Dư Đàn đứng bên cạnh anh, cho dù cô cũng chẳng giúp được anh cái gì.
Dư Đàn chưa từng nói với bất cứ ai, thật ra thì cuộc sống hôn nhân mà cô mong đợi cũng tựa như này, vô cùng đơn giản, củi gạo mắm muối. Nhưng loại cuộc sống bình thường gần trong tầm tay này, mấy năm nay khi cô với một người khác ở bên nhau lại chưa từng trải nghiệm sâu sắc cảm giác đó.
“Nhìn xem cơm đã chín chưa đi!” Tạ Chi Dục hỏi.
“Còn năm phút nữa.”
“Đi lấy bát đũa đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Tuân lệnh!”
Cũng đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc”
Giờ này còn có ai đến nữa?
Dư Đàn bỏ bát đua xuống đi đến trước mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy đã sợ, cô lập tức quay lại tìm Tạ Chi Dục.
“Tiêu rồi, tiêu rồi!” Dư Đàn có tật giật mình: “Ba mẹ em đến đây!”
Tạ Chi Dục không nhanh không chậm đáp: “Cũng được, vừa hay có thể chào hỏi ba mẹ.”
“Cái gì mà ba với chả mẹ! Có phải ba mẹ anh đâu! Anh gọi thân thiết thế làm gì!”
“Sao lại không phải là ba mẹ anh? Đúng lúc bây giờ phải nói rõ ràng với ba mẹ vợ.”
“Không được!” Dư Đàn không thể không kéo Tạ Chi Dục đi về phía phòng ngủ.
Tạ Chi Dục kiên nhẫn: “Dư Đàn.”
Dư Đàn cầu xin Tạ Chi Dục: “Nếu để mẹ em biết em đi đăng ký kết hôn với anh thì chắc chắn bà ấy sẽ tức chết mất đấy! Gần đây huyết áp của bà ấy đã đủ cao rồi.”
“Vậy em định sẽ giấu bao lâu đây?”
“Không biết nữa, dù sao thì bây giờ không được chọc tức bọn họ.” Dư Đàn kéo cửa tủ quần áo ra, đẩy Tạ Chi Dục đang đeo tạp dề vào bên trong.
Mặt Tạ Chi Dục lạnh đến mức có thể cào ra vụn băng.
Dư Đàn tự biết mình đuối lý, còn biết phải xoa dịu Tạ Chi Dục: “Dù sao thì em cũng sẽ tiễn hai người họ đi nhanh thôi, anh chờ em một lúc được không.”
“Dư…”
Người nào đó “rầm” một tiếng đóng cửa tủ quần áo lại.
Dư Đàn bận rộn giữa hai bên, cô đóng cửa phòng ngủ lại rồi lập tức đi mở cửa nhà.
Dương Thiều Mỹ đứng bên ngoài chờ được một lúc nên đã hơi bất mãn: “Con đang làm gì thế? Sao bây giờ mới ở cửa.”
Dư Canh đứng bên cạnh cười khờ khạo: “Con gái ngoan, con đã ăn cơm chưa? Ba mang đến cho con ít trái cây với rau dưa này.”
Dư Đàn chột dạ nói: “Con vừa mới nấu cơm xong ạ.”
Dương Thiều Mỹ vào nhà thấy trong phòng bếp có mùi khói dầu, lửa giận trong bụng cũng lập tức dịu xuống, bà còn không quên càm ràm Dư Đàn: “Con nhìn con xem, cứ nhất quyết đòi ra đây ở, tối như này rồi mà còn phải tự thân vận động nấu cơm, phiền phức bao nhiêu. Ở nhà làm chưởng quầy rảnh rỗi phủi tay mặc kệ không được à?”
Dư Đàn cười hì hì: “Ba mẹ, hai người đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn gì không?”
Dương Thiều Mỹ nói: “Không cần, ba mẹ đã ăn rồi, con cứ ăn đi.”
Dư Canh nhìn hai món ăn một canh, hài lòng gật gật đầu: “Không tệ, nấu trông cũng ra môn ra khoai đấy chứ.”
Dư Đàn cầm bát lên chuẩn bị xới cơm, tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ theo phản xạ.
Làm ơn, Tạ Chi Dục anh đừng có ra ngoài đấy!
Dương Thiều Mỹ nói: “Đúng rồi, mẹ đến đây để lấy sổ hộ khẩu, lần trước mẹ đã nói có việc cần mà còn lại không mang về.”
Dư Đàn thót tim: “A, con bận quá nên quên mất!”
Dương Thiều Mỹ: “Mẹ biết ngay là con không nhớ được gì lâu đâu mà, thôi vậy, con ăn cơm đi, để mẹ tự đi lấy. Con để ở đâu thế?”
Dư Đàn lập tức đứng dậy ngăn cản Dương Thiều Mỹ: “Để con đi lấy cho! Mẹ không biết ở đâu đâu!”
Dương Thiều Mỹ thấy Dư Đàn cứ kỳ lạ nhưng bà cũng chẳng nghĩ gì nhiều, bà xách theo túi lớn túi nhỏ đầy đồ nên cũng bỏ vào tủ lạnh giúp cô luôn.
Lần trước Dư Đàn lấy sổ hộ khẩu là để đi đăng ký kết hôn với Tạ Chi Dục, lúc này sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn nằm trong túi.
Cô rất sợ bị cô Dương nhìn thấy, cô cầm túi đến bên cạnh tìm sổ hộ khẩu.
“Dư Đàn.”
Đột nhiên cô Dương lên tiếng, Dư Đàn sợ tới mức giật mình: “Dạ?”
Suýt chút nữa giấy đăng ký kết hôn trên tay rơi xuống đất.
Dương Thiều Mỹ hỏi: “Thịt trong tủ lạnh con để bao lâu rồi thế? Thịt heo đã để quá ba tháng rồi thì tốt nhất là đừng ăn.”
Dư Đàn bình tĩnh lại, nhét giấy chứng nhận kết hôn vào trong túi: “Chưa quá ba tháng đâu mẹ, vẫn ăn được ạ.”
Dương Thiều Mỹ lại nói: “Bớt mua mấy loại thực phẩm đông lạnh này đi, chỉ toàn là chất phụ gia.”
“Vâng vâng vâng.”
“Mẹ mang cho con ít xương sườn đấy, con không biết chọn nên lần nào cũng chọn trúng loại nhiều xương.”
“Vậy ạ.”
Dư Đàn tìm được sổ hộ khẩu, cô lấy ra đặt trên tay, để cho an toàn nên cô còn nhét túi xách vào trong góc.
“Mẹ ơi, sổ hộ khẩu.”
Dương Thiều Mỹ nói: “Để đấy đi, đã mấy giờ rồi, con mau ăn cơm đi.”
Dư Đàn như một con rối gỗ bị giật dây vậy, bảo cô làm cái gì thì cô làm cái ấy.
Cô cầm lấy bát đưa chuẩn bị ăn cơm nhưng từ tận đáy lòng cô không muốn là kẻ ăn mảnh, cô muốn chờ được ăn cùng với Tạ Chi Dục.
Dư Canh ngồi ngay trước mặt Dư Đàn, bộ dạng như thể ba già: “Sau này nếu tan làm muộn thì gọi điện cho ba, con vòng về nhà ăn một bữa cơm cũng tiện hơn là tự nấu nhiều.”
Dư Đàn cười ha ha: “Vâng ạ.”
Dương Thiều Mỹ còn đang ở bên kia mân mê cái tủ lạnh, leng ka leng keng.
Dư Đàn hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Dương Thiều Mỹ nói: “Mẹ đang sắp xếp lại đồ cho con, đỡ cho con làm lộn xộn hết cả lên. Mẹ có để một con chim bồ câu để ở ngăn đông lạnh cho con đấy, con dùng để hầm canh bồ câu uống, rất là bổ. Còn có hải sâm, sâm Cao Ly, toàn là mấy thứ bổ âm ích thận.”
Dư Đàn yếu ớt nói: “Có cần mấy thứ đó không vậy?”
Dương Thiều Mỹ liếc mắt nhìn Dư Đàn: “Trẻ con chẳng hiểu cái gì cả, không sao thì cũng phải bồi bổ cho cơ thể, có hại gì đâu.”
Dư Đàn còn có thể nói được gì nữa, lúc này cô không muốn đấu võ mồm với cô Dương, cô chỉ mong bà làm nhanh lên rồi về đi thôi.
Khó khăn nhìn cô Dương làm xong, Dư Đàn lại nghe bà nói: “Có phải phòng thuê này của con sắp đến hạn hợp đồng thuê nhà rồi không? Mẹ nhớ không nhầm thì là vào dịp Quốc Khánh thì phải?”
“Vâng.”
“Vậy cũng chẳng còn lâu nữa. Có thứ gì cần ba mẹ hỗ trợ dọn dẹp trước cho không?”
Dư Đàn vội vàng ngăn lại: “Không cần không cần không cần, con tiếp tục thuê tiếp!”
Cô Dương nghe thấy thế thì không vui: “Sao con không chịu ở chung với ba mẹ? Bạ mẹ có bạc đãi con chỗ nào à?”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên phòng ngủ phát ra một tiếng “cạch”, giống thứ có thứ gì đấy đập vào nhau
Cô Dương cảnh giác: “Tiếng gì thế?”
Dư Đàn lập tức lớn tiếng: “Mẹ! Con sẽ suy nghĩ chuyện dọn về nhà.”
Cô Dương hoàn hồn: “Thật à?”
Dư Đàn điên cuồng gật đầu.
Dương Thiều Mỹ híp mắt nhìn Dư Đàn, tầm mắt lướt qua cổ cô, ngừng lại rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, rồi bà lại mất tự nhiên nghiêng đầu quan sát Dư Canh.
Dư Canh khờ khạo cười ngây ngô: “Về nhà ở cũng tiện, ba mẹ có thể giúp đỡ được con.”
Dư Đàn: “Vâng vâng vâng.”
Dương Thiều Mỹ hỏi: “Sổ hộ khẩu ở đâu?”
Dư Đàn dâng sổ hộ khẩu đặt trên bàn ăn cơm lên bằng hai tay.
“Được rồi.” Dương Thiều Mỹ đứng dậy: “Con ăn cơm đi, nghỉ ngơi sớm vào, bớt thức đêm lại.”
“Vâng ạ! Thưa mẹ.”
Dương Thiều Mỹ cũng không ở lại lâu, bà kéo Dư Canh rời đi.
Vẻ mặt Dư Canh mờ mịt: “Sao lại đi sớm thế? Tôi còn muốn nói chuyện với con gái thêm lúc nữa.”
“Nói cái gì mà nói, quần áo ở nhà còn chưa giặt đâu.”
“Chưa giặt á? Sao tôi nhớ là sáng tôi giặt rồi mà?”
“Giờ không đi nữa là mưa to hơn đấy.”
Tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, chẳng mấy khi Dư Đàn tiễn ba mẹ mình đến tận cửa: “Ba mẹ, hai người đi đường nhớ lái xe cẩn thận.”
Dương Thiều Mỹ liếc nhìn Dư Đàn: “Không cần tiễn nữa đâu, con vào đi.”
Cửa vừa đóng lại, Dư Đàn thở phào nhẹ nhõm.
Cô chạy lạch bạch về phòng, mở cửa phòng ra rồi nhanh chóng mở cửa tủ quần áo.
“Tạ Chi Dục, ba mẹ em đi rồi!”
Trong căn phòng tối tăm, Dư Đàn chỉ thấy một bàn tay trong tủ quần áo vươn ra, tiện đà kéo cô vào trong.
Hơi thở gấp gáp của Tạ Chi Dục ập đến, cực kỳ có cảm giác xâm lược.
Dư Đàn bị bắt quỳ hai gối xuống, đâm sầm vào lồng ngực Tạ Chi Dục, cô vừa toan mở miệng cất lời thì đã bị người khác cướp mất hơi thở.
Ánh sáng ít ỏi khiến cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tạ Chi Dục, mùi hương quen thuộc cuốn chặt lấy cô.
Một tay của Tạ Chi Dục vòng qua eo Dư Đàn, nắm lấy hàm dưới của cô. Anh sớm đã không thầy dạy cũng hiểu, hơn nữa còn nắm giữ vững vàng điểm quan trọng.
Tiến quân thần tốc, ép cho cô ưm ư mềm nhũn, hóa thành một vũng nước tan trong lòng anh.
Tầm mắt thích ứng được với ánh sáng yếu ớt, cuối cùng Dư Đàn nhìn thấy rõ phần tử xấu xa trước mắt.
Tạ Chi Dục cong môi, trông bộ dáng xấu xa hết mức: “Dư Đàn, em cứ nghĩ cho kỹ vào, nghĩ xem nên bồi thường anh thế nào đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...