Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 652: CẢNH NGUYÊN PHƯỚC NỔI GIẬN
Trong phòng bệnh, Cảnh Liêm Uy nhắm mắt nằm yên ở trên giường bệnh, trên đầu bị quấn băng dày vẫn hoàn toàn không ảnh hưởng tới gương mặt với từng đường nét như được khắc ra của anh.

Từ sau khi anh được đẩy ra, Ân Thiên Thiên lại không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay của anh.
Gần như tất cả mọi người bước vào trong phòng bệnh đều im lặng khác thường, không một ai nói gì.
“Cậu ba Cảnh không có vấn đề gì, chỉ cần cô gắng theo dõi, tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi.”
Lời nói của bác sĩ dường như vẫn còn vang vọng ở bên tai.

Lúc này, người nhà họ Cảnh và người nhà họ Ân mới bớt lo lắng, nhìn Cảnh Liêm Uy nằm yên tĩnh, ngủ say ở trước mặt mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần, có lẽ cảnh tượng cả người đầy máu vẫn còn để lại ấn tượng quá sâu.
Trong phòng vẫn im lặng mãi đến khi Cảnh Nguyên Phước bước tới chạm vào Cảnh Liêm Uy, cảm nhận cơ thể ấm áp và lồng ngực lúc lên lúc xuống trên người anh, cả người chợt mềm nhũn ra, lảo đảo lùi lại mãi đến khi lưng chạm vào bệ cửa sổ mới dừng lại, trong đôi mắt đầy vẻ tang thương cũng đong đầy nước mắt.
Vi Gia Huệ đứng ở bên cạnh mừng đến chảy nước mắt.

Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi bình tĩnh lại một chút, Cảnh Nguyên Phước bỗng nhiên đứng thẳng, đôi mắt trợn trừng nhìn Cảnh Liêm Bình đầy vẻ tức giận, hỏi: “Những người đó đâu?”
Cảnh Liêm Bình vừa bị Cảnh Nguyên Phước nhìn như vậy thì lập tức đứng nghiêm, lấy lại tinh thần trả lời ngay: “Bị Mạc Tả dẫn đi rồi.”
Cảnh Nguyên Phước khẽ hừ một tiếng, hai tay đút trong túi quần của mình, hoàn toàn không do dự bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Cảnh Liêm Bình vội vàng đuổi theo.

Nhìn dáng vẻ kia tất nhiên là muốn đi trừng trị Kha Tiềm rồi.
Ân Thiên Thiên không để ý đến mọi chuyện xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy.

Ân Bách Phú muốn khuyên vài câu nhưng cũng biết mình căn bản không thể khuyên được nên quyết định thương lượng với Vi Gia Huệ một chút, bảo bác sĩ thu xếp thêm một giường bệnh ở trong phòng này, để cho Ân Thiên Thiên cũng tiếp nhận trị liệu ở đây…

Đợi đến khi tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh, Ân Thiên Thiên vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình trong bàn tay của anh, cuối cùng không nhịn được nữa khóc ra tiếng, lặp đi lặp lại nhiều lần: “Em đã biết mà, em đã biết mà.

Em biết anh sẽ không bỏ em lại, sẽ không…”
Có ai biết được nỗi sợ hãi và khủng hoảng trong lòng cô chứ?
Cô bị Cảnh Liêm Uy ôm ở trong lòng lăn từ trên cầu thang xuống.

Cầu thang vốn lại không bằng phẳng, bản thân anh lại dùng ngực và hai tay của mình chống đỡ một khoảng trời bình an cho cô, cho dù không phải là tuyệt đối an toàn nhưng vẫn là tốt nhất trong phạm vi năng lực của anh có thể dành cho cô…
Cô sẽ không bao giờ quên cảnh tượng khi cô đứng dậy nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nằm trước mặt vẫn không động đậy, cũng không quên được máu trên người anh không ngừng chảy ra, màu đỏ như vậy kích thích cô gần như hoàn toàn suy sụp!
Ân Thiên Thiên mặc cho nước mắt của mình dính ướt bàn tay anh, hai mắt mờ mịt nhìn anh, vừa khóc vừa cười, nói: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy, em đã biết anh sẽ không bỏ em và con lại, sẽ không đâu…”
Anh yêu cô như vậy, sao anh nỡ bỏ được chứ?
Hơn nữa, bọn họ còn có hai đứa trẻ, không phải sao?
Đêm hôm đó, Ân Thiên Thiên không ngừng thiếp đi rồi tỉnh lại trong cảm giác lo được lo mất, nhưng chỉ cần nhìn thấy người nằm bên cạnh là anh thì sẽ không còn cảm giác nào khác, cả người đều lộ ra sự hưng phấn và yên tâm.
Mà một đêm này, trong cục cảnh sát lại làm người ta cảm thấy đặc biệt tối tăm.
Kha Tiềm và Ân Nhạc Vy đều bị giam ở trong Cục cảnh sát, chỉ là đãi ngộ của Ân Nhạc Vy tương đối tốt hơn Kha Tiềm một chút, chẳng qua chỉ ngồi một mình ở trong một phòng thẩm vấn mà thôi.

Kha Tiềm lại bị ném vào trong một phòng giam rất đông người, người ở trong đều không phải là dạng tốt lành gì.
“Oa, dáng vẻ người anh em trắng trẻo này đúng là đặc biệt da non thịt mềm nhỉ?” Kha Tiềm vừa vào đã có người giễu cợt.

Bọn họ quanh năm bị bắt vào đây, chẳng qua cũng chỉ bị giam một ngày có thể ra ngoài, gây sự ở đây cũng không phải là chuyện gì lạ.

Hơn nữa còn có người đã sớm dặn dò qua nên vừa bắt đầu đã áp dụng phương pháp đơn giản thô bạo: “Mày nói xem, nếu lúc này mà mặt mũi bầm dập có phải còn đẹp trai hơn không?”
Gã vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều không nhịn được cười vang, tất cả đều đứng dậy và vây quanh.
Kha Tiềm cũng không phải là kẻ ngốc, thấy mình vừa vào đã sắp phải chịu đòn thì lập tức biết mình bị tính kế, biết có cầu xin cũng vô ích nên muốn chống lại.


Chẳng qua anh ta làm sao đánh thắng được mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ bên trong, lập tức bị đánh cho nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi, những cú đấm đá nặng nề rơi vào trên người anh ta làm cho anh ta gần như cảm giác được nội tạng của mình sắp vỡ nát hết vậy…
“Thằng nhóc, đứng thành hàng cũng không biết đứng thì mày còn có tiền đồ gì?” Người đàn ông dễ dàng đánh cho Kha Tiềm ngã xuống đất lại nói tiếp: “Với túi da của mày như vậy, tao đoán ngoài lừa gạt phụ nữ thì có thể có bản lĩnh gì chứ.

Đáng đời nhà mày bị người ta tính kế, cuối cùng rơi vào tình cảnh này? Một người phụ nữ còn có thể hại mày nhà tan cửa nát, mày có thể có tiền đồ gì?”
Người đàn ông nói dứt lời lại tránh ra, chỉ huy đám người xung quanh xông tới tay đấm chân đá với anh ta!
Kha Tiềm liều mạng cố chịu không nói một câu nào, chỉ là sự căm phẫn trong đôi mắt lại làm người ta cảm thấy hơi kinh hãi!
Khi Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình bước vào, lập tức đối diện với ánh mắt này của Kha Tiềm!
Người cảnh sát trực ban trong Cục cảnh sát đi qua, liếc nhìn Cảnh Liêm Bình.

Cảnh Liêm Bình mỉm cười.

Tất cả cảnh sát trong Cục cảnh sát đều đi ra ngoài, người cảnh sát trực ban thậm chí đặt chìa khóa phòng giam ở trên chiếc bàn bên cạnh…
Người bên trong vẫn đánh vui vẻ tới quên cả trời đất.

Cảnh Liêm Bình cầm chìa khóa vừa đi qua, bọn họ lập tức dừng lại.

Sau khi mở cửa ra, mấy người đàn ông vạm vỡ đều đứng qua một bên, đôi môi ngậm chặt không nói một lời.

Cảnh Nguyên Phước bước vào thăm Kha Tiềm, ánh mắt lạnh lùng.

Cảnh Liêm Bình thấy ba như vậy giơ tay sờ mũi của mình, vội vàng xua tay ra hiệu cho mấy người đàn ông vạm vỡ ra ngoài, mà bản thân anh ta lại đứng ở bên cạnh nhìn ba mình…

Nói thật, anh ta đã bao nhiêu năm không nhìn thấy Cảnh Nguyên Phước ra tay rồi?
Khi ông ta đánh mấy người bọn họ còn có phần kìm chế, có lần sơ ý, bản thân anh ta đã phải vào nằm bệnh viện nửa năm đấy…
Cảnh Nguyên Phước cởi áo khoác của mình ra và ngồi xổm xuống nhìn Kha Tiềm trước mặt.

Bây giờ anh ta thậm chí vẫn còn chút sức lực chống trả, khi nhìn thấy Cảnh Nguyên Phước thì gần như theo bản năng lại muốn ra tay, thậm chí trong đôi mắt đều khinh thường người chú như Cảnh Nguyên Phước, nhưng ai biết bản thân anh ta dồn sức đánh qua một quyền, Cảnh Nguyên Phước thậm chí còn chẳng chớp mắt, giơ tay lên lại đỡ được.
Kha Tiềm lập tức trợn tròn mắt.
Hai mắt Cảnh Nguyên Phước híp lại lộ vẻ nguy hiểm, khẽ nói: “Dụ dỗ phụ nữ, làm con trai của tôi bị thương, ha ha, bản lĩnh của cậu vẫn thật sự lớn đấy.”
“A!”
Cảnh Nguyên Phước vừa nói dứt lời thì có một tiếng hét chói tai giống như lợn bị chọc tiết!
Cổ tay của Kha Tiềm vừa bị Cảnh Nguyên Phước nắm lấy lập tức hiện ra trạng thái cong vẹo, sắc mặt cũng trắng bệch, đau đớn tới mức cơ thể cũng không nhịn được mà giãy giụa run rẩy.

Chỉ là Cảnh Nguyên Phước giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy vai của anh ta, khiến cả người anh ta lập tức không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt đầy vẻ sợ hãi…
Cảnh Nguyên Phước giơ tay nắm chặt cổ tay của anh ta, trong đôi mắt lộ vẻ khát máu.
“Cảnh Nguyên Phước, người nhà họ Cảnh các ông lạm dụng danh dự trăm năm của gia tộc các ông như vậy sao? Các ông không sợ bị người của thành phố T biết, bị tổ tông của các người biết mà phỉ nhổ các người à?” Kha Tiềm cố chịu nỗi đau và gầm lên.

Đây là câu nói đầu tiên từ sau khi anh ta đi vào đây, nhưng không ai nghe thấy: “A! Ông thả tôi ra, tôi cho ông biết, sau lưng tôi cũng có người! Nhà họ Cảnh ông chưa chắc đã đấu thắng được đâu! Thả tôi ra!”
Cảnh Nguyên Phước nắm lấy cổ tay đã bị bóp vỡ xương của anh ta và nhấc người lên, đôi mắt liếc nhìn mắt cá chân của anh ta rồi hoàn toàn không do dự lại đá tới.

Vào lúc Kha Tiềm còn chưa lấy lại tinh thần, ông đã nhanh chóng đạp một chân qua, cứng rắn đạp về phía chỗ chết.

Cảnh Liêm Bình đứng ở bên ngoài nhìn chân của Kha Tiềm vốn đang bình thường lại bị đá cho cong lại, sau đó chính là hoàn toàn vặn vẹo…
Cảnh Liêm Bình lặng lẽ nuốt nước bọt, theo bản năng xoay đầu của mình đi.
Ha ha, người nhà họ Cảnh đều không dễ đối phó, đặc biệt là vị gia chủ nào đó…
“A! Cảnh Nguyên Phước, ông thả tôi ra! Bản thân con trai ông vô dụng thì trách được ai? Chỉ là một con đàn bà thôi, có đáng để anh ta liều mạng như vậy sao?” Kha Tiềm đau đến mức nước mắt cũng tràn ra, chẳng qua không còn chút sức lực nào có thể chống lại, chỉ có thể hét lớn: “Cảnh Nguyên Phước, con trai ông chính là kẻ thần kinh…”
“A!”
Anh ta còn chưa nói hết lời, cả Cục cảnh sát thậm chí xung quanh đều vang vọng tiếng thét chói tai, chỉ là tiếng hét chói tai lớn hơn nữa cũng không có ai để ý tới.
Cảnh Nguyên Phước lạnh lùng nhìn anh ta rồi đột nhiên lại tăng thêm sức lực trên tay và trên chân.


Kha Tiềm đau đến mức há to miệng nhưng thậm chí không kêu được tiếng nào, chỉ là con ngươi run rẩy đang nói cho mọi người biết lúc này anh ta vô cùng đau đớn, đau đến mức toàn thân cũng sắp mất đi tri giác rồi…
Khi Kha Tiềm còn nói không chừng là một giây tiếp theo sẽ có người tới cứu anh ta, Cảnh Nguyên Phước đột nhiên ghé sát tai của anh ta khẽ nói: “Phía sau có người à? Ha ha, Kha Tiềm, mày nói là nhà họ Đổng sao?”
Cảnh Nguyên Phước nói xong nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói đầy vẻ giễu cợt: “Một nhà họ Đổng lập nghiệp từ thổ phỉ, một nhà họ Đổng hoàn toàn không có ở thành phố T, một nhà họ Đổng hoàn toàn không có năng lực gì ở trong nước mà cũng dám đấu với nhà họ Đổng tao à? Nhà họ Đổng tao không động tới là vì vấn đề uy tín trong kinh doanh.

Nhưng nhà họ Cảnh chúng tao nói đạo lý, nhà họ Đổng ông ta không nói đạo lý.

Nếu đã không nói đạo lý cũng được thôi, nhà họ Cảnh tao có thể nói võ lực bất cứ lúc nào!”
Cảnh Nguyên Phước lại ghé sát gần Kha Tiềm hơn, nhếch mép giễu cợt nói: “Cả đời này mày đừng mong ra ngoài, cũng đừng mong sống được yên ổn, buổi tối ngủ đừng ngủ quá say, nói không chừng sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai đâu.

Tao còn muốn mày mở to mắt nhìn, nhìn nhà họ Đổng lớn như vậy trong mắt mày sẽ bị nhà họ Cảnh tao từng bước ép chết thế nào!”
Dám động vào con trai, con dâu thậm chí là cháu trai tương lai của ông! Nhà họ Đổng đừng mong tiếp tục sống sót ở trên thế giới này nữa!
Cảnh Nguyên Phước ông ở trên thương trường vốn nổi tiếng hay bao che khuyết điểm, nhưng nhà họ Đổng còn muốn động vào vảy ngược, vậy cứ chờ đấy!
Kha Tiềm đau đến mức cả người đã mất đi cảm giác, nghe được lời nói như vậy lại hoảng sợ mở to mắt, cơ thể bị nhấc lên lại vì Cảnh Nguyên Phước đột nhiên thả lỏng mà rơi mạnh xuống đất.

Anh ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng lập tức vô cùng hoảng loạn…
Nhà họ Đổng…
Nhà họ Cảnh…
Anh ta rốt cuộc bị cuốn vào chuyện gì vậy?
Anh ta không kịp nói một câu nào, Cảnh Nguyên Phước đã giơ tay mặc áo khoác của mình vào rồi xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Lúc này, Kha Tiềm mới nhìn thấy tay và chân mình bên cạnh không ngờ hoàn toàn không có tri giác, đang hiện ra ở một tư thế kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ!
Trong Cục cảnh sát truyền đến một tiếng hét thảm.

Chẳng qua lần này Kha Tiềm cũng chỉ gào thét chứ không nói được câu nào, hoàn toàn chết lặng bởi vì tay và chân của mình triệt để bị tàn phế…
Nhà họ Cảnh lại xử anh ta trong Cục cảnh sát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận