CHƯƠNG 644 Ý NGHĨA CỦA ‘BỆNH TÂM THẦN’
Đổng Khánh cũng đứng không xa Cảnh Liêm Uy lắm, đúng lúc này anh ta bước gần hơn một bước, anh ta thu lại ánh mắt đang nhìn Cảnh Liêm Uy rồi nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, rồi khẽ thở dài một cái: “Thiên Thiên, cậu vĩnh viễn sẽ không biết, vì yêu cậu, tớ đã chờ đợi bên cạnh cậu bao lâu…”
Những lời này vừa phát ra, cánh tay Ân Thiên Thiên đang ôm eo Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được siết chặt hơn, sắc mặt cô cũng hơi biến đổi, căng thẳng quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Liêm Uy đang cứng đờ người lại, trái tim Ân Thiên Thiên lập tức đập vô cùng nhanh!
Cát Thành Phong không nhịn được đang muốn bước đến, dường như ông Đổng cũng hiểu được ý của Đổng Khánh, nên đã liếc mắt ra hiệu cho thư ký Thôi một cái, ngay lập tức có người giống như vô tình hay cố ý bắt đầu ngăn cản hành động của Cát Thành Phong thậm chí cả người nhà họ Ân nữa, nhất thời bầu không khí ở nơi này lộ ra vẻ kỳ lạ.
Mùi hương của hoa hồng xanh phảng phất trong không khí, vào mùa này có càng xinh đẹp và có sức hút hơn.
Nhưng căn bản Ân Thiên Thiên không có tâm trạng để thưởng thức loài hoa ấy, cô rúc vào ngực Cảnh Liêm Uy trong lòng hơi sốt ruột.
“Thiên Thiên, cậu biết không, tớ vẫn luôn biết khi ấy cậu không được nhà họ Ân đối xử tốt, tớ rất muốn giúp đỡ, rất muốn bảo vệ, nhưng mà khi đó tớ cũng chỉ là một sinh viên bình thường, nhà họ Đổng vẫn chưa tim được tớ, tớ cũng không biết mình là người nhà họ Đổng…” Nói đến đây, Đổng Khánh hơi dừng lại, sau đó anh ta nói tiếp: “Sau này nghĩ lại, nếu như lúc đó nhà họ Đổng đã tìm được tớ, nếu như lúc đó tớcó đủ năng lực để bảo vệ cậu, nếu như lúc đó tớ dũng cảm đứng ra tỏ tình với cậu, vậy thì có phải người kết hôn với cậu ở năm thứ tư đại học đó sẽ là tớ hay không, có phải tớ có thể quang minh chính đại ở cạnh cậu không, có phải chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau không…”
Anh ta vừa nói hết những lời này, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên bước về phía trước một bước kéo theo Ân Thiên Thiên cũng di động theo anh, cô ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, rồi đột nhiên nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái, nụ hôn dịu dàng lưu luyến, mang theo sự trấn an…
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở.
Đổng Khánh cũng nhìn Ân Thiên Thiên không chớp mắt, ẩn sâu trong mắt anh ta tràn đầy sự đau thương, hai tay cũng đã nắm chặt thành nắm đấm.
Anh ta đang tỏ tình với cô, đang cầu hôn cô, nhưng mà ở trong mắt cô, chỉ có mỗi Cảnh Liêm Uy thôi, có đúng không? Thậm chí khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy sắp không nhịn nổi nữa, cô vẫn chưa từng nghĩ đến việc mình đang mang thai nên tránh ra, và vẫn dịu dàng trấn an anh.
Không thể không nói, đến lúc này trái tim của Đổng Khánh đã tan vỡ.
Ân Thiên Thiên căn bản chưa từng để ý tới Đổng Khánh, từ đầu đến cuối đôi mắt cô vẫn luôn dừng trên người Cảnh Liêm Uy.
Sau khi cô đứng vững lại gò má hơi ửng đỏ rất xinh đẹp, cô nói: “Cảnh Liêm Uy, anh còn nhớ những lời anh nói với em trước khi anh đi công tác không?”
Giọng nói dịu dàng, êm tai, tất cả đều chứa đựng tình cảm của Ân Thiên Thiên dành cho Cảnh Liêm Uy không che giấu chút nào.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ trên khóe miệng, kèm theo cả hương vị tươi mát của cô nữa từ nụ hôn của cô.
Ngay khoảnh khắc khi cô hôn anh, đã khiến cho Cảnh Liêm Uy lập tức cảm thấy người mình sắp bị tan chảy, hơi thở u ám quanh người anh đột nhiên cũng biến mất hết, thậm chí gần như anh đã không còn nhớ nổi Đổng Khánh đã nói những gì nữa, chỉ chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt…
Trong đôi mắt cô có hình bóng của anh, bởi vì chủ động hôn anh trước mặt nhiều người như vậy cho nên lúc này gương mặt thanh tú của cô đều ửng hồng, bàn tay nhỏ càng ôm chặt lấy eo anh hơn không hề buông lỏng, từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên đều đang dùng hành động thực tế của cô để nói rõ với hai người đàn ông về tình cảm của mình.
Cảnh Liêm Uy dơ tay ra khẽ ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, đôi mắt phượng rũ xuống rồi anh khẽ gật đầu nói: “Anh nhớ.”
Khi nghe thấy những lời này, Ân Thiên Thiên không nhịn được cất tiếng cười, khoảnh khắc ấy giống như mặt trời xua tan mây mù vậy.
Đổng Khánh cứ trơ mắt nhìn hai người như vậy, anh ta cảm thấy hôm nay mình đúng là một tên hề.
Trong đôi mắt cô tràn đầy tình yêu và sự thỏa mãn, Ân Thiên Thiên không nhịn được nhìn Cảnh Liêm Uy thêm vài lần nữa rồi mới quay đầu lại nói với Đổng Khánh: “Đổng Khánh, thật ra cậu không cần phải nói nhiều như vậy, bởi vì cho dù hôm nay cậu có nói nhiều thế nào, thì câu trả lời của tôi vẫn là như vậy, hơn nữa trong mắt tôi, cho dù cậu trước kia, hay cậu bây giờ đã là người thừa kế của nhà họ Đổng đều giống nhau.
Nếu trước đây vào đúng lúc đó cậu tỏ tình với tôi, thậm chí giúp đỡ tôi, thì cuối cùng tôi vẫn sẽ không chọn cậu, lựa chọn của tôi từ đầu cho tới bây giờ đều là Cảnh Liêm Uy, chỉ một mình anh không có ai khác nữa.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên đang lạnh lùng, anh ta không nhịn được khẽ nuốt nướt bọt, đôi mắt vẫn nhìn cô chằm chằm không hề thu lại.
Lúc này Cảnh Liêm Uy đã khôi phục lại tinh thần, ánh mắt anh nhìn Ân Thiên Thiên không di chuyển chút nào, nhưng mà trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Thiên Thiên của anh, từ ban đầu đã là của anh rồi, không phải sao?
Từ khi cô nhầm lẫn bước vào căn phòng Nocturne của anh, từ khi cô liều lĩnh nắm tay ‘cầu hôn’ anh trên đường, đúng lúc trên người anh cũng mang theo sổ hộ khẩu, thì từ khoảnh khắc ấy, bọn họ đã xác định sẽ dây dưa với nhau đời đời kiếp kiếp.
Chuyện duyên phận chưa bao giờ xếp theo thứ tự đến trước và đến sau, giống như lời Ân Thiên Thiên nói, cho dù Đổng Khánh có cố gắng như thế nào đi nữa, thì anh ta và Ân Thiên Thiên không có duyên với nhau.
Vừa nhìn Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên vừa nói rất chân thành, trong mắt cô còn có ý cảnh cáo mơ hồ, vừa rồi hành vi của anh ta có lẽ là đang thổ lộ, nhưng mà cùng với việc thổ lộ cũng đang kích thích Cảnh Liêm Uy, đối với điều này Ân Thiên Thiên thật sự không thích, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên cô không nể tình chút nào mà từ chối Đổng Khánh thẳng thừng trước mặt nhiều người như vậy: “Đổng Khánh, tôi biết cậu tốt với tôi từ ngày tôi bước chân vào đại học T, nhưng mà cậu đối xử tốt với tôi cũng không thể khiến tôi yêu cậu, tôi rất trân trọng một người bạn như cậu, cũng xin cậu hãy biết quý trọng tình bạn giữa chúng ta!”
Nếu như Đổng Khánh hiểu được lời cô, vậy thì chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, nhưng mà có những người đã đi đến bờ vực thẳm rồi vẫn không lựa chọn quay đầu lại, thậm chí còn lựa chọn nhảy xuống dưới.
Một tay Cảnh Liêm Uy ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, một tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, sau đó anh xoay người muốn đưa cô rời khỏi chỗ này, đúng lúc đó thì Đổng Khánh không chịu thua kém, anh ta bước đến hung hăng kéo Cảnh Liêm Uy lại, trong ánh mắt anh ta đều là sự nhẫn nại và kiềm chế!
Trong giây phút ấy, trái tim Ân Thiên Thiên đều nhảy lên đến cổ họng, những người biết về tình trạng của Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được bắt đầu trở nên căng thẳng.
Ông Đổng hơi híp mắt lại, đúng lúc lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng quen mắt đang đội mũ lưỡi trai ỏ lẫn trong đám phóng viên.
Kha Tiềm trông thấy ông Đổng thì khẽ vuốt cằm, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Ân Thiên Thiên, đang tìm cơ hội để hành động.
Hai người đàn ông đứng đối diện với nhau, trên mặt Đổng Khánh mang vẻ tức giận và kìm nén, còn trên mặt Cảnh Liêm Uy thì bình tĩnh không gợn sóng.
Trong nháy mắt khi Đổng Khánh há hốc mồm chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì Ân Thiên Thiên nhanh chóng bước đến đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy hét lớn một tiếng: “Đổng Khánh, xin cậu đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, có được không? Hiện giờ tôi thật sự rất hạnh phúc!”
Trong giọng cô mang theo vẻ cứng rắn, khuôn mặt Đổng Khánh trở nên vặn vẹo, anh ta trợn tròn mắt nhìn Ân Thiên Thiên!
Nói dứt lời, Ân Thiên Thiên xoay người nắm lấy tay Cảnh Liêm Uy muốn rời khỏi đó, mỗi bước đi hơi thở của cô đều dồn dập, trái tim càng đập điên cuồng hơn.
giống như chỉ một giây nữa thôi nó sẽ nhảy ra ngoài vậy.
Cát Thành Phong cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, sắc mặt anh ta giống như đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Một bước, rồi lại một bước.
Trông thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đang dần dần kéo dài khoảng cách với Đổng Khánh, thì bỗng nhiên ở sau lưng hai người truyền đến tiếng nói của anh ta, trong nháy mắt lời nói ấy, khiến Ân Thiên Thiên lập tức có cảm giác như trời long đất lở.
“Cảnh Liêm Uy, anh là một kẻ bị chứng rối loạn hoang tưởng, anh thật sự có thể chăm sóc tốt cho Thiên Thiên và đứa trẻ sao?”
Giọng anh ta vang vọng ở đây khiến mọi người đều hít sâu một hơi, tất cả đều quay đều lại nhìn lịch vực sâu xem anh hiện giờ thế nào, trong mắt bọn họ đều mang theo sự nghi ngờ.
Tuy rằng bọn họ không biết căn bệnh ‘tâm thần cố chấp’ là gì, nhưng mà bọn họ lại hiểu được làm nghĩa của ‘bệnh tâm thần’!
Cũng vào lúc ấy, ông Đổng nháy mắt ra hiệu cho thư ký Thôi, vốn dĩ đám phóng viên đang được bảo về giữ chặt bỗng nhiên lại được thả lỏng ra một chút để lộ ra một khe hở.
Có phóng viên đã nhanh chóng lấy lại tinh thần anh ta xông về phía trước hỏi.
“Cậu Cảnh, xin hỏi lời của cậu chủ Đổng nói là sự thật phải không? Anh thật sự bị bệnh tâm thần sao?”
“Cậu Cảnh, vậy là do anh bị bệnh tâm thần cho nên mới ly hôn với cô Ân phải không?”
“Cậu Cảnh, xin hỏi bệnh tâm thần của anh có khả năng di truyền không? Cô công chúa nhỏ nhà họ Cảnh có khả năng mắc bệnh không?”
…
Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên nhanh chóng bị một đám người vây quanh, Ân Thiên Tuấn và Cát Thành Phong thì vội vàng mang theo đám bảo vệ nhà họ Ân chạy đến che chở.
Phía bên kia, Đổng Khánh cũng đang nhíu mày, trong nháy mắt đã bị phóng viên chặn đường.
“Cậu chủ Đổng, xin hỏi lời cậu nói có thật không? Làm sao mà cậu biết chuyện này? Có chứng cứ gì không?”
“Cậu chủ Đổng, xin hỏi vì chuyện này nên cậu mới muốn lấy cô Ân sao? Cậu thương hại cô ấy à?”
“Cậu chủ Đổng, nhà họ Đổng sẽ nhân cơ hội này để chiếm đoạt thị trường ở thành phố T có phải không?”
…
Đổng Khánh không thèm nhìn phóng viên lấy một cái, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đang bị phóng viên vây quanh ở cách đó không xa, đúng lúc đó Ân Thiên Thiên cũng quay đầu lại nhìn anh ta, trong khoảnh khắc khi hai ánh mắt chạm nhau, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng sự bài xích…
Trái tim anh ta rơi lệ, rồi khẽ mở miệng trả lời phóng viên: “Tình cảm của tôi đối với Ân Thiên Thiên từ trước cho đến bây giờ đều là thật lòng chứ không phải thương hại, người tôi yêu chính là bản thân Ân Thiên Thiên, cho dù cô ấy có trở thành người như thế nào đi nữa, thì vẫn chỉ là Ân Thiên Thiên mà thôi.”
Khi anh ta vừa nói ra những lời này, thì đám phóng viên chung quanh lập tức trở nên điên cuồng, họ điên cuồng chụp ảnh Đổng Khánh, vẻ thâm tình trong đôi mắt anh ta thể hiện ra rất rõ không che giấu chút nào.
Khi Cảnh Liêm Uy nghe thấy tiếng Đổng Khánh gọi lại, anh vươn tay ra bảo vệ Ân Thiên Thiên trước ngực mình theo bản năng, cho nên dù là trong lúc phóng viên vây quanh, thì anh cũng không để cô phải chịu cảnh chen chúc, anh hơi nhíu mày lại lẳng lặng nhìn phóng viên trước mặt.
“Cậu Cảnh, xin cậu nói một câu thôi có được không? Cậu thật sự bị bệnh tâm thần sao?”
“Cậu Cảnh, xin hỏi bệnh của cậu có khả năng chữa khỏi không?”
“Cậu Cảnh, xin hỏi căn bệnh này có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu không?”
…
Đối mặt với vô số phóng viên, Cảnh Liêm Uy liếc mắt nhìn Ân Thiên Thiên, khi thấy trong mắt cô đầy lo lắng, thì anh bỗng dưng nở nụ cười rồi dơ tay ra ôm chặt lấy cô.
Sau đó đột nhiên anh ngước mắt nhìn Đổng Khánh cách đó không xa rồi nói: “Cậu chủ Đổng rất hay nói đùa, nhưng trò đùa này quá lố rồi, sẽ làm nhà họ Cảnh chúng tôi tức giận đó.”
Chỉ một câu thôi, Cảnh Liêm Uy đã cứng rắn chối bỏ hết lời Đổng Khánh vừa nói, ngay lập tức tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...