CHƯƠNG 642: ĐỔNG KHÁNH CẦU HÔN
Sau lưng ký giả còn đang điên cuồng chụp ảnh, bút thu âm trong tay càng hận không thể ném tới, nhưng lại sợ sau khi ném tới không có ai nhặt lên trả lại cho bọn họ, chỉ có thể cố gắng vươn cánh tay ra dài nhất có thể.
Hơi há hốc mồm, Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên bỗng nhiên cũng không nói ra lời.
Anh ấy cho là, ít nhất cô sẽ cảm ơn anh ấy, nhưng hoàn toàn quên mất hai bọn họ đứng ở góc độ khác nhau suy tính vấn đề, cho nên hoàn toàn không có tình cảnh như trong tưởng tượng của anh ấy.
Dường như là theo bản năng, Đổng Khánh đưa tay ra muốn cầm bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên, nhưng Ân Thiên Thiên dường như đã sớm đề phòng nhanh chóng rút tay mình về, cứ thế không để cho Đổng Khánh đụng được chút gì của mình.
“Thiên Thiên, tớ đây là vì tốt cho cậu, cậu hiểu không?” Giảm giọng thấp xuống, Đổng Khánh đến gần hơn chút, trong đôi mắt đều là quan tâm.
Khóe miệng cười đều mang theo ý lạnh, Ân Thiên Thiên nhìn anh ấy hỏi: “Tùy ý bêu xấu tôi, vặn vẹo sự thật, chính là cái cậu gọi là tốt cho tôi? Nhìn tôi bị mọi người phỉ nhổ, nhìn tôi bị mọi người bàn tán, chính là vì tốt cho tôi?”
Xin lỗi, nếu thật là như vậy, cô hoàn toàn không thể hiểu được!
Những gì Đổng Khánh nói với ký giả, anh ấy thật sự không biết sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào với cô sao?
Đối mặt với chất vấn của Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh đột nhiên nóng ruột, lại lần nữa tiến lên đến gần hơn một bước, ép Ân Thiên Tuấn đưa tay kéo Ân Thiên Thiên lùi về phía sau một bước, phòng bị nhìn anh ấy!
“Thiên Thiên, cậu rốt cuộc có biết không, bây giờ trong cục cảnh sát bị ký giả chặn mỗi ngày, Mạc Tả cho dù là tự tay nhận vụ án này của cậu, nhưng người phía trên đối mặt với áp lực truyền thông cũng bức anh ta, sớm muộn có một ngày Mạc Tả sẽ bởi vì cái gọi là chứng cứ trong tay còn xuống tay với cậu!” Đổng Khánh đè nén giọng và lo lắng, ánh mắt khóa chặt vào Ân Thiên Thiên rồi nói tiếp: “Thiên Thiên, Liên Mẫn tỉnh lại rồi, nhưng đứa bé của cô ấy không còn, mặc dù ở phương diện pháp luật cậu có lẽ không cần chịu trách nhiệm vì đứa bé kia, nhưng Liên Mẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, hơn nữa quan hệ của Cảnh Liêm Uy và cô ta dây dưa không rõ, cậu thật sự cho là cô ta sẽ buông bỏ sao?”
Ngước mắt nhìn Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên không nói một lời.
Đổng Khánh hít thở sâu một hơi mới nói tiếp: “Thiên Thiên, cậu đừng ngốc nữa có được không? Cảnh Liêm Uy căn bản cũng không có cách nào bảo vệ cậu, cậu nhìn xem sự việc vừa xảy ra, anh ta trừ lúc đó đi tìm cậu ra, còn làm gì nữa không? Thậm chí tớ còn biết anh ta đã rời thành phố T không phải sao, ngay cả người nhà họ Cảnh cũng không có động tĩnh gì không phải sao? Thiên Thiên, đừng đợi Cảnh Liêm Uy nữa, anh ta sẽ không trở lại bảo vệ cậu, tin tưởng tớ, tin tưởng tớ một lần, có được hay không?”
Vừa nói, Đổng Khánh một lần nữa đưa tay muốn cầm tay Ân Thiên Thiên, động tác vô cùng nhanh, nhưng bỗng dưng anh ấy phát hiện Ân Thiên Thiên nhìn hướng sau lưng anh ấy đột nhiên cười, nụ cười kia quá chói mắt khiến động tác của anh ấy cũng hơi dừng lại một chút, chính là lần dừng lại này, khiến anh ấy trước sau không thể nắm tay cô.
Cách đó không xa, một chiếc Range Rover màu trắng đậu bên cạnh Rolls-Royce Phantom, mặc dù không phải xe cùng cấp bậc, nhưng giờ phút này Ân Thiên Thiên nhìn chiếc xe kia không kiềm được nội tâm vui sướng.
Một tuần lễ!
Cả một tuần lễ!
Cảnh Liêm Uy trong khoảng thời gian này, trừ mỗi ngày cùng cô nói điện thoại ra thì không hề gặp mặt, sao cô có thể không nhớ nhung?
Dường như là theo bản năng, Cảnh Liêm Uy vừa xuống xe đóng cửa lại, đôi mắt phượng nhìn qua hơi mở hai cánh tay mình ra, Ân Thiên Thiên tránh thoát sự che chở của Ân Thiên Tuấn đi thẳng về phía anh, khóe miệng chân mày đều là nụ cười không giấu được.
Ký giả xung quanh thấy vậy lập tức bắt đầu điên cuồng chụp ảnh, dĩ nhiên cũng sẽ không quên chụp bộ dạng của Đổng Khánh.
Ân Thiên Thiên chỉ mới đi hai bước, Cảnh Liêm Uy đã phong độ bước về phía cô, trong đôi mắt phượng chỉ có bóng dáng cô, Ân Thiên Thiên nhìn bước chân anh kiên định có lực, không nhịn được hơi chạy hai bước, lần này nhịp bước của Cảnh Liêm Uy càng nhanh hơn, đi tới đưa tay ôm cô vào trong ngực mình nhíu mày nhẹ giọng nói: “Còn có gan chạy?”
Ngoan ngoãn vặn vẹo cái đầu nhỏ, cô không tự chủ được nũng nịu trong ngực anh, bộ dạng mềm mại yêu kiều.
Hình ảnh như vậy rơi vào trong mắt người ở đây nhất thời đều nhịn không được có cảm giác, mùa xuân dường như đã đến rồi…
Đổng Khánh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau cách đó không xa, bàn tay trống rỗng còn ở giữa không trung, trông thật cô đơn…
Thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện, nhất thời các ký giả sôi trào!
— Cậu ba Cảnh, xin hỏi tại sao anh tới đây? Quan hệ bây giờ của anh và cô Ân là như thế nào?
— Cậu ba Cảnh, cậu Đổng nói đứa bé trong bụng cô Ân là của anh ấy, anh biết chuyện này không?
— Cậu ba Cảnh, anh và cô Ân bây giờ là định tái hôn sao? Anh biết đứa bé là của ai không?
….
Vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, hoàn toàn cuốn ba người vào với nhau!
Cảnh Liêm Uy không nói gì với ký giả, chỉ là đưa tay ngăn ống kính của các ký giả không để bọn họ chụp Ân Thiên Thiên, ký giả nhìn thấu ý đồ của anh rối rít thu hồi ống kính chĩa về phía Ân Thiên Thiên, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được mang theo sự hâm mộ.
Có lẽ bản thân Ân Thiên Thiên không chú ý tới, dù là trước đó Cảnh Liêm Uy không tới, ký giả nhà họ Đổng mang tới cũng không có một ai dám chụp mặt của Ân Thiên Thiên, rõ ràng người ở hiện trường ai cũng không trốn chạy, nhưng chỉ có cô bị nói rõ cấm không được phép xuất cảnh!
Nhìn ống kính các ký giả hạ xuống, Cảnh Liêm Uy mới thu tay từ từ rũ xuống nắm bàn tay nhỏ bé của cô một cách tự nhiên, mười ngón tay nắm chặt nhìn Đổng Khánh ở đối diện.
Trong nháy mắt, người xung quanh toàn đều yên tĩnh lại, ngay cả ký giả cũng không tiếp tục truy hỏi.
Mùa đông còn chưa qua hết, thời tiết còn hơi lạnh, nhưng cũng bắt đầu hơi có không khí mùa xuân.
Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy tay nắm tay, tay rũ xuống ở bên người không nhịn được nắm chặt, sải bước tiến lên trước, Đổng Khánh dường như không nhìn thấy Cảnh Liêm Uy vậy, nói thẳng với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
Đây là lần đầu tiên, Đổng Khánh nói chuyện với Ân Thiên Thiên mang theo cảm giác cương quyết.
Ân Thiên Thiên nhìn anh ấy, sắc mặt hơi lạnh lùng nói: “Đổng Khánh, tôi cảm thấy tôi đã nói rõ ràng rồi.
”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên không để ý đến anh ấy, nắm tay Cảnh Liêm Uy muốn vào nhà họ Ân, từ lúc Cảnh Liêm Uy xuất hiện Ân Thiên Tuấn nhịn không được khóe miệng dương lên nhét hai tay vào túi quần, Ân Bách Phú nhìn ông cụ Đổng cũng cười càng đắc ý.
Người của nhà họ Ân ông, phải có khí phách của nhà họ Ân.
Tiến lên, Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Bách Phú và Ân Thiên Tuấn, khóe miệng hơi cong lên, vô cùng lễ phép nhẹ giọng gọi một câu: “Ba, anh.
”
Lời vừa nói ra, nụ cười bên khóe miệng Ân Bách Phú càng lớn hơn, Cát Thành Phong đi theo Cảnh Liêm nhanh chóng lấy tất cả lễ vật mang tới trên chiếc Range Rover ra, còn nhẹ giọng giải thích nói: “Ngài Ân, đây là lá trà cậu Ba đi thành phố M mang tới cho ngài, nghe nói ngài thích, cậu ấy còn đặc biệt tự mình đi chọn.
”
Khoảng thời gian này Cát Thành Phong và người họ nhà Ân đã quen biết nhau, thỉnh thoảng chen vào nói cũng tỏ ra vô cùng thân thiết.
Hai tay Ân Thiên Thiên nắm bàn tay Cảnh Liêm Uy, ngước mắt nhìn anh, trong mắt đều là tình ý.
Nghiêng đầu nhìn vợ yêu bên cạnh, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói một câu: “Đúng rồi, qua mấy ngày nữa Nhan Hi và Vũ Văn sẽ trở về, đến lúc đó để bọn nó tới đây ở một thời gian, bộ dạng bây giờ của em cùng anh trở về anh cũng không yên tâm, vừa hay ba mẹ đều ở đây, anh cũng đỡ bận lòng.
”
Hơi bĩu môi, Ân Thiên Thiên hơi bất mãn nói: “Anh chê em? Bây giờ muốn ném em cho ba mẹ sao?”
Nhìn Ân Thiên Thiên nũng nịu, Ân Bách Phú không nhịn được mỉm cười, con gái ông ta khi còn bé cũng rất đáng yêu, sao ông ta trước giờ không phát hiện ra chứ, có điều bây giờ cũng tốt, giờ ông ta tỉnh ngộ cũng coi như là chưa quá muộn, nghĩ đến cháu gái muốn tới, Ân Bách Phú vội vàng quay đầu bảo quản gia đi nói với Lý Mẫn, để bà ta chuẩn bị một chút…
Bọn họ bây giờ, mong muốn nhất chính là hưởng thụ một chút tình cảm cha con.
So với sự hòa thuận bên nhà họ Ân, ông cụ Đổng cùng Đổng Khánh đứng ở một bên có cảm giác vô cùng thê lương, tựa như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, rõ ràng chuyện nhìn thấy vô cùng ấm áp thân mật, nhưng rơi vào trong mắt Đổng Khánh lại tàn nhẫn như vậy, phảng phất như có người cầm dao đang từng chút từng chút rọc vào tim anh ấy…
Cuối cùng, lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy không nhịn được cúi đầu xuống hôn một cái lên trán Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh hoàn toàn bộc phát, sải bước tới đưa tay kéo cổ tay Ân Thiên Thiên qua, cưỡng bách cô chuyển qua hướng mình, không chút cố kỵ đến bụng của cô, động tác tỏ ra hơi thô lỗ.
“Thiên Thiên!” Hét lớn một tiếng, vào giờ khắc này Đổng Khánh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Kinh ngạc quay đầu nhìn Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên theo bản năng muốn gạt tay mình qua một bên, nhưng Đổng Khánh lại nắm rất chặt, bộ dáng kia làm cho Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được mặt lạnh lại!
Đổng Khánh ngước mắt Cảnh Liêm Uy, không cho anh một chút cơ hội hoàn hồn, kéo một cái tách bàn tay của Ân Thiên Thiên và anh đang nắm lấy nhau, kéo Ân Thiên Thiên tới bên cạnh xe mình, biểu cảm trên mặt có hơi dọa người, Ân Thiên Thiên lảo đảo bước chân, sắc mặt cũng bị dọa sợ đi theo anh ấy, cố gắng che chở bụng mình, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đi theo phía sau mình cô thoáng buông lỏng….
Đứng trước chiếc Rolls-Royce Phantom, Đổng Khánh mới quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, không ngoài dự liệu cũng nhìn thấy Cảnh Liêm Uy theo rất sát, còn chưa đứng vững bước chân của mình, Cảnh Liêm Uy đã ra tay gỡ tay anh ấy ra, động tác nhanh mà chuyên nghiệp, nhìn một cái cũng biết bản thân Cảnh Liêm Uy có chút căn bản, vừa tránh khỏi Đổng Khánh, Ân Thiên Thiên theo bản năng trốn vào trong ngực Cảnh Liêm Uy.
Mỗi lần, chỉ cần có Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh mình, cô sẽ không tự chủ được lệ thuộc vào anh!
Nhìn hai người trước mặt, Đổng Khánh bỗng nhiên nhắm đôi mắt lại hít thật sâu một hơi, quay lại đi tới vị trí sau cốp xe nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, cậu biết, tớ thích cậu, vẫn luôn rất thích cậu, thích đến mức, tớ muốn chăm sóc cậu cả đời, cho nên, cậu nguyện ý gả cho tớ không?”
Dứt lời, Đổng Khánh mở cốp xe, bên trong để đầy hoa hồng xanh tươi đẹp kiều diễm, ở giữa chiếc hộp nhung đỏ có một chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt tinh xảo nằm yên lặng bên trong, bên cạnh còn để mấy tờ tài liệu.
Lời vừa nói ra trong nháy mắt, toàn bộ hiện trường đều là một tràng tiếng chụp hình, lúc chụp Ân Thiên Thiên bọn họ không dám, chỉ chụp tay của Ân Thiên Thiên và người cô, có Đổng Khánh cùng Cảnh Liêm Uy che chở, bọn họ ai cũng không dám đắc tội Ân Thiên Thiên dù bây giờ cô là “Người mang tội”!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hiện trường yên lặng, cũng không ai có mở miệng nói chuyện, dường như đều đang đợi câu trả lời của Ân Thiên Thiên, nhưng tình hình ở hiện trường hơi kỳ lạ…
Ân Thiên Thiên rúc vào trong ngực chồng trước nhận lời cầu hôn của người thừa kế nhà họ Đổng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...