CHƯƠNG 533: TRONG LÒNG RÕ NHƯ GƯƠNG SÁNG
Trong lúc Ân Thiên Thiên tưởng rằng Liên Mẫn muốn nói gì đó, ai ngờ cô ta lại là quay người đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Điền Vinh, khóc nói: “Điền Vinh, anh giúp em giải thích một chút được không? Em thật sự không muốn… không muốn lại cứ bị hiểu lầm nữa…”
Nói rồi, Liên Mẫn nước mắt ngắn nước mắt dài quay đầu ủy khuất nhìn Cảnh Liêm Uy.
Nếu không phải là Ân Thiên Thiên biết tâm tư của cô ta, lúc này nói không chừng cũng cảm thấy lúc trước là bản thân mình đã làm chuyện quá đáng!
Đưa tay ra vụng về lau nước mắt cho Liên Mẫn, Điền Vinh đau lòng không thôi, cả người đều luống cuống hết cả lên.
“Sao vậy? Em nói đi, em muốn anh làm gì em cứ nói, anh nhất định sẽ làm, được không?” Điền Vinh nhẹ nhàng dỗ dành, chăm sóc dỗ dành Liên Mẫn như đối với công chúa vậy: “Hửm? Đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng lắm…”
Ân Thiên Thiên nhìn Điền Vinh, trong lòng không nhịn được khẽ thở dài.
Cô cũng được coi như là nhìn Điền Vinh từ từ đi đến ngày hôm nay, lúc cô và Cảnh Liêm Uy ở bên nhau, Điền Vinh mới đi theo Cảnh Liêm Uy chẳng qua được ba tháng, nhìn cậu ấy từ một sinh viên đại học y mới tốt nghiệp từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, bước đi nào cũng không dễ dàng, vốn dĩ tưởng rằng cuộc đời cậu ấy sẽ tràn ngập ánh sáng, nhưng ai ngờ đột nhiên lại gặp phải Liên Mẫn…
Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ là quay người kéo Ân Thiên Thiên muốn đi vào bàn ăn.
Thiên Thiên nhà anh còn chưa ăn xong cơm nữa…
Liên Mẫn nhìn bóng lưng bọn họ muốn xoay người rời đi, nhất thời cũng không đoái hoài tới việc khóc nữa, đầu ngón tay thon dài nhỏ nhắn chỉ về hướng Ân Thiên Thiên, liền mở miệng nói một câu: “Điền Vinh, anh giải thích với chị ấy có được hay không, em… em bây giờ là bạn gái anh… em không có… em không có bất kì ý nghĩ không đứng đắn nào với Cảnh Liêm Uy…”
Nói rồi, gò má Liên Mẫn liền đỏ ửng lên, cúi thấp đầu, hình ảnh này lọt vào mắt người khác hoàn toàn là bởi vì xấu hổ và ủy khuất.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy nghe thấy cũng quay đầu lại nhìn cô ta, Điền Vinh đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, nói: “Được, được, anh giải thích cho em, em là bạn gái anh, em sao có thể ở cạnh anh rồi mà còn thích thầy anh được chứ, em nếu như thích thầy anh thì đã thích từ lâu rồi, hà tất gì phải đợi đến bây giờ, không cần lo, anh giúp em giải thích với thầy, nhé.
”
Liên Mẫn nghe vậy không ngừng rơi nước mắt, cũng không nói gì, chỉ là cặp mắt xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, rồi lại nhìn xung quanh.
Đưa tay kéo Liên Mẫn qua, Điền Vinh với gương mặt ngây thơ nói với Ân Thiên Thiên: “Chị, chị có phải là đã hiểu nhầm gì đó không? Mẫn, cô ấy chỉ là một học trò của thầy mà thôi, cô ấy không hề thích thầy, cô ấy theo thầy nhiều năm như vậy, còn là lúc chị không ở thành phố T, chị nói xem cô ấy nếu như thích thầy vậy thì chẳng phải có cơ hội từ lâu rồi sao, sao còn phải đợi đến bây giờ chứ? Chị đừng nghĩ nhiều…”
Nói rồi Điền Vinh lại quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Thầy, thầy đừng có vướng mắc trong lòng nữa, người cũng biết là Mẫn là kiểu người lơ mơ mà đúng không? Ở phòng ngoại khoa cô ấy đối với ai cũng tốt như thế mà không phải sao? Em biết cô ấy luốn rất sùng bái thầy, bởi vì kỹ thuật chữa bệnh của thầy rất giỏi, cho nên cô ấy mới luôn thích thảo luận vấn đề với thầy…”
Ân Thiên Thiên nhìn Liên Mẫn đang khóc lóc không ngừng trong lòng Điền Vinh, cau mày lại.
Cô ngược lại không ngờ đến, Cô ta lại thật sự ở bên cạnh Điền Vinh! Cả Nam Tự này ai mà không biết Cảnh Liêm Uy quan tâm nhất là người học trò này! Cái bia đỡ đạn này, thật sự là chọn khéo quá!
Cảnh Liêm Uy cũng không thể để cho người cứ đứng như vậy, coi như không nhìn thấy Liên Mẫn cũng phải nhìn đến Điền Vinh! Cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn mở miệng bảo Điền Vinh ngồi vào sofa, mà Liên Mẫn cùng đi theo ngồi lên sofa, Ân Thiên Thiên theo sát Cảnh Liêm Uy cũng ngồi xuống, đưa tay rót cho Điền Vinh một cốc nước liền không để ý tới…
Điền Vinh nói được một nửa bưng nước qua đưa cho Liên Mẫn, bộ dạng dè dặt che chở kia khiến Ân Thiên Thiên nhìn thấy không khỏi cau mày! Điền Vinh như vậy cơ bản là hoàn toàn rung động rồi!
Cầm lấy cốc nước, Liên Mẫn uống từng ngụm nhỏ, hờn dỗi nhìn Điền Vinh, Điền Vinh lập tức lại quay đầu bắt đầu giải thích.
“Thầy, Mẫn là người thế nào thầy còn không biết sao? Cô ấy rất hiền lành , chính là quan tâm, thầy xem thầy ở trong bệnh viện này năm năm, cô ấy ngày nào cũng giúp thầy dọn dẹp phòng làm việc, giúp thầy giặt áo blouse thầy còn không biết sao? Cô ấy ngưỡng mộ thầy, kính nể thầy cho nên mới như vậy, thật không phải là bởi vì cô ấy thích thầy…” Điền Vinh nói từng chữ từng câu, lời nói vô cùng rõ ràng: “Thầy nói xem, cô ấy nếu như thích thầy, vậy cô ấy đến với em để làm gì? Đó không phải là chặn đứt đường lui của mình sao? Vũ rất mơ hồ, nhưng cô ấy lại quan tâm đến tất cả mọi người của phòng ngoại khoa, biết cánh tay thầy bị thương, chúng em ai cũng muốn có thời gian sẽ đến thăm thầy, cô ấy cũng là vì lúc đó đang nói chuyện điện thoại với thầy, thầy không nói câu nào liền cúp điện thoại, cho nên mọi người đừng để ý nữa…”
Ân Thiên Thiên không quan tâm, cảm xúc trong lòng hỗn độn.
Điền Vinh bây giờ hoàn toàn bị tình cảm làm mờ cả hai mắt, không nhìn rõ gì cả, nhưng cô có thể nhìn rõ, quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy, trong lòng ngứa ngáy như có con mèo nhỏ đang cào vậy.
Anh không phải là sẽ tin đó chứ?
Điền Vinh vừa nói ra những lời này, Liên Mẫn cũng không nhịn được nói: “Bác sĩ Cảnh, em rất xin lỗi bởi vì hành động của em mà khiến cho mọi người có ấn tượng sai, hoặc khiến hai người có hiểu lầm, em xin lỗi anh, nhưng hôm nay mọi người đều ở đây, vậy thì nhân cơ hội này nói rõ một lượt đi, để tránh…tránh việc chị Ân khi nhìn thấy em, lại tức giận nữa…”
Một câu nói yếu đuối như vậy, nhưng lại luôn mang trong đó ngữ điệu ủy khuất.
Lời này nói ra, Điền Vinh càng không nhịn được cau chặt mày lại, Ân Thiên Thiên vừa nhìn đã biết, Điền Vinh chắc chắn trong lòng đã có khúc mắc với mình, bất kể là ai cũng không thích người khác đối xử cay nghiệt với người yêu mình như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, Ân Thiên Thiên thật sự không quan tâm đến suy nghĩ của cậu ấy, điều cô quan tâm duy nhất chỉ là suy nghĩ của Cảnh Liêm Uy…
Tay phải không bị thương nắm lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối không nói câu nào mà chỉ lắng nghe.
Liên Mẫn nói rồi ngước mắt lên nhìn bọn họ rồi lại tiếp tục nói: “Sau này em sẽ cố gắng khắc chế lại tính cách này của bản thân, nhưng cũng mong mọi người tin tưởng em, em thật sự không có bất kỳ ý nghĩ không đứng đắn nào với bác sĩ Cảnh, em cũng chưa từng nghĩ qua phải làm sao làm thế nào, em chỉ là nghĩ đến bác sĩ Cảnh quan tâm Điền Vinh như vậy, vậy thì em chỉ có thể báo đáp lại như vậy…”
Nói đến đây, Điền Vinh không nhịn được ôm chặt vai Liên Mẫn, làm cho gò má cô cũng ửng đỏ.
Lông mày Cảnh Liêm Uy hơi cau lại, ánh mắt dừng lại trên bàn tay ôm chặt eo Liên Mẫn của ĐIền Vinh, bộ dáng kia nhất thời khiến cho người không phân rõ được rốt cuộc đang nhìn vào tay của Điền Vinh hay là eo của Liên Mẫn, chỉ là khiến cho trái tim của hai người phụ nữ khẽ đạp mạnh lên.
“Được rồi, tôi biết rồi.
” Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy lại nói như vậy, chuyển ánh mắt của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, hai người về đi, lát nữa tôi còn phải đưa Thiên Thiên về nhà họ Cảnh nữa.
”
Điền Vinh và Liên Mẫn nhanh chóng đứng lên tạm biệt, nhìn bộ dạng không hề có bất khì khúc mắc nào của Cảnh Liêm Uy, hai người mới yên tâm, xoay người rời khỏi M Thành, trước khi rời đi Liên Mẫn lén nhìn Ân Thiên Thiên khóe miệng không nhịn được nhếch lên, Ân Thiên Thiên nhất thời tức đến nỗi suýt nữa thì xông lên…
Liên Mẫn!
Người phụ nữ đó!
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ân Thiên Thiên tức giận quay người muốn trở về phòng ngủ, ai ngờ Cảnh Liêm Uy lại đi theo sau cô kéo cô lại, đồng thời đưa tay kéo mạnh cơ thể yêu kiều của cô dán chặt vào người mình, đưa tay ôm cô thật chặt không buông, Ân Thiên Thiên vùng vẫy muốn thoát ra, Cảnh Liêm Uy hôn lên tai cô, hỏi: “Sao vậy?Không vui à?”
Không tránh thoát khỏi, Ân Thiên Thiên cũng không động đậy nữa, chỉ là khắp nơi né tránh thì môi anh càng làm loạn khắp nơi, nói: “Cảnh Liêm Uy, đừng nói với em đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn ra Liên Mẫn có ý gì với anh nhé! Nói cách khác, giữa em và cô ta anh tin ai hơn?”
Tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, Cảnh Liêm Uy ở bên tai Ân Thiên Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng, đứng trước sự tức giận của Ân Thiên Thiên liên tục nói: “Em thật sự coi chồng em là kẻ ngốc à? Ai có ý gì cũng không biết, anh cũng không ngốc đến vậy.
”
Cảnh Liêm Uy nói rồi nghiêng đầu hôn lên cổ Ân Thiên Thiên, ánh mắt lại càng sâu hơn, chỉ là cánh tay kia rõ ràng cảm giác được phần eo thon gọn, khiến anh đè xuống dao động trong lòng, khóe miệng lại càng hôn sâu xuống…
Thiên Thiên của anh, đối với chuyện của anh mà mẫn cảm như vậy, đối với việc của chính mình lại có thể mơ hồ đến đáng yêu như vậy…
Ân Thiên Thiên nghe được lời này liền lập tức liền ngoan ngoãn không động đậy nữa, muốn hôn chỗ nào thì hôn, dù sao cô cũng thật thích cảm giác này, vội vàng kéo bàn tay của anh hỏi: “Anh không tin lời của bọn họ? Ngay cả Điền Vinh cũng không tin sao?”
Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên, xoay người cô lại nhìn mình, nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, nếu như Liên Mẫn không qua lại với Điền Vinh, anh có lẽ còn tin tưởng chút ít, nhưng cô ấy lại qua lại với Điền Vinh, vậy thì anh chỉ có thể chắc chắn như cũ thôi.
”
Ân Thiên Thiên không hiểu cách tư duy của Cảnh Liêm Uy, nhưng rất hài lòng với kết quả này, không nhịn được cười lên.
“Lần này yên tâm rồi chứ?” Khẽ nhíu mày, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng trêu chọc cô.
Ân Thiên Thiên ngại ngùng quay đầu không nhìn anh nữa, bị ép buộc lắm mới nói một câu: “Chúng ta hôm nay không phải là phải về nhà cũ sao? Trong nhà đã biết chuyện tay anh bị thương chưa? Sao mấy ngày nay anh đều ở một mình chứ…”
Một bên lảm nhảm định dời đi sự chú ý của Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy lại vốn không mắc bẫy, cúi người chặn lại môi của Ân Thiên Thiên, ngăn cách những ồn ào của thế giới bên ngoài, tập trung hưởng thụ sự ngọt ngào.
Sau khi dãy dụa một lúc, Ân Thiên Thiên cuối cùng chỉ biết bỏ cuộc, mấy ngày không gặp nhau rồi, cô cũng nhớ anh…
Đột nhiên, trong đầu Ân Thiên Thiên bỗng nghĩ đến, dường như bọn họ đã rất lâu không có gì đó rồi…
Khẽ nhíu mày, Cảnh Liêm Uy cắn môi cô, buông cô ra nói: “Không chuyên tâm, nghĩ gì vậy hả?”
Ân Thiên Thiên cắn môi không nói, chỉ là đưa tay ôm lấy cổ anh hỏi: “Chúng ta thật sự phải đến nhà chính sao?”
“Lừa bọn họ thôi, không đi.
” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói một câu, quay lại ôm Ân Thiên Thiên cùng nằm lên giường, nói: “Ở trong nhà không biết chuyện anh bị thương, nếu như biết được, chắc chắn anh đã bị áp giải về nhà rồi, cho nên mấy ngày nay cứ yên lặng đi, đừng để cho người trong nhà biết được…”
Nếu như để Vi Gia Huệ biết được, Cảnh Liêm Uy nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên đang nằm trong lòng mình, Cảnh Liêm Uy không nhịn được mỉm cười.
Chỉ cần có cô bên cạnh, vậy thì tất cả những thứ khác đều không quan trọng…
Nhưng trên đời này có những lúc, bạn sợ cái gì thì nó lại cứ đến!
Tin tức Cảnh Liêm Uy xin nghỉ phép ở bệnh viện không biết làm sao lại đến được tai của Vi Gia Huệ, hôm đó bà liền đến nhà, đằng sau thậm chí còn dẫn theo vệ sĩ của nhà họ Cảnh, khí thế khiến người ta khiếp sợ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...