CHƯƠNG 464: NHÀ HỌ ĐỔNG ĐẾN ĐỘT NGỘT
Ngày hôm sau.
Ân Thiên Thiên đang ngồi ở trong phòng làm việc của mình xử lý một số quảng cáo đơn giản vì vừa mới khai trương mà tiếp nhận, Đào Ninh nổi tiếng hơn nhiều so với cô.
Trong mấy năm này, mặc dù Đào Ninh và Cảnh Liêm Bình cứ dây dưa không rõ, thế nhưng vẫn luôn gánh lấy trách nhiệm của mình, hai người bọn họ khác nhau, thái độ đối diện với cuộc sống đương nhiên cũng khác nhau.
Hiện giờ Đào Ninh có thể nói là người đứng đầu trong ngành nghề quảng cáo.
Trong thời gian năm năm ngắn ngủi, sự chênh lệch giữa hai người bọn họ liền bị kéo ra, nhưng mà Ân Thiên Thiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần cho rằng đây đều là được đổi bởi sự cố gắng của Đào Ninh.
Trên thế giới này vốn không có bữa cơm miễn phí, sao có thể không làm gì mà có thể đạt được thứ mình muốn cơ chứ?
Cầm một tờ đơn ở trong tay đi về phía phòng làm việc của Đào Ninh, lông mày của Ân Thiên Thiên cau lại.
Lúc đi ngang qua khu làm việc, đột nhiên nghe thấy âm thanh tin tức truyền đến từng chiếc tivi đang treo lên ở trong khu làm việc, nói những người và những điều mà cô vô cùng quen thuộc.
– Theo như thông tin của phóng viên của chúng tôi ở nước Anh, cậu Đổng người thừa kế của nhà họ Đổng, mấy ngày trước đã đến nhà cũ của nhà họ Đổng ở nước Anh, đồng thời lộ ra tin tức người dòng họ ở nước Anh yêu cầu cậu chủ nhà họ Đổng phải kết hôn trong năm sau, hiện tại vẫn còn chưa xác định được đối tượng kết hôn.
Chỉ là không thể không nói, người cùng họ ở Anh đã lộ ra tin tức này, hiện tại người nổi tiếng ở Anh hay thậm chí là những người ở trong nước cũng bắt đầu ngo nghoe động đậy, mà cửa của nhà họ Đổng ở nước Anh đông như trẩy hội…
Ân Thiên Thiên cầm tài liệu ở trên tay, cứ đứng ngơ ngác nhìn ảnh chụp của Đổng Khánh được đăng lên ở trên tivi.
Bộ đồ tây thẳng thớm, một tay chống ở trong túi quần, tiêu sái cao ngạo đứng trong phòng khách to như vậy, khí thế bức người.
Người đàn ông như vậy, người phụ nữ nào cũng muốn gả đi.
Lông mày của Ân Thiên Thiên cau lại, đột nhiên cũng không biết đánh giá chút chuyện kia giữa Đổng Khánh và Ân Nhạc Vy như thế nào.
Cô hiểu Ân Nhạc Vy rất rõ, lá gan của người phụ nữ kia không tính là lớn nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ, đã dám đánh chủ ý lên người của người thừa kế nhà họ Đổng, đã nói lên rằng cô ta chắc chắn không muốn Đổng Khánh thoát thân đơn giản như vậy, thái độ muốn gả vào gia đình giàu có rõ mồn một.
Chỉ là tin tức này vừa được truyền ra ngoài, không biết Ân Nhạc Vy sẽ làm như thế nào.
Đào Ninh đúng lúc đi ra từ trong phòng làm việc, nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang xem tin tức liên quan đến Đổng Khánh.
“Sao vậy? Lo lắng cho anh ấy hay là lo lắng cho em gái của cậu?” Đưa tay cầm lấy tài liệu ở trong tay của Ân Thiên Thiên, hai người bọn họ vừa nói vừa đi vào phòng làm việc của cô, nói xong quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên một chút, hiểu rõ nói: “Theo tớ nhìn thấy, cậu lo lắng nhất không phải là Đổng Khánh cũng không phải làm Ân Nhạc Vy, mà là Ân Thiên Tuấn chứ gì?”
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên trầm mặc.
Kể từ sau khi lần trước, Ân Thiên Tuấn rốt cuộc cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, mà cô cũng không chủ động đi tìm anh ta.
Thế nhưng lại không thể không nói, cô thật sự không có cách nào không lo lắng cho anh ta, dù sao đó cũng là người nhà duy nhất mà cô từng đặt ở trong lòng.
Ngồi ở trên ghế sofa, Ân Thiên Thiên hoàn toàn buông thả mình lười nhác nằm đó, nhìn trần nhà, nói: “Đào Ninh, cậu nói xem anh trai có tha thứ cho tớ không? Đến lúc nào anh ấy mới có thể nghĩ thông suốt đây.”
Đào Ninh xem tài liệu một chút, liền dựa vào bàn làm việc nhìn cô, hai người bọn họ lập tức lộ ra sự nhẹ nhõm.
“Tớ không biết là anh ấy có nghĩ thông suốt hay không, nhưng mà tớ biết hiện tại ở bên người của Ân Thiên Tuấn vẫn luôn có một người đang xoay quanh, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ nghĩ thông suốt, tha thứ cho chuyện không tồn tại!” Đào Ninh nhẹ giọng nói, cô cũng biết tâm tư của Ân Thiên Tuấn.
Nhớ ngày hôm đó cô cũng từng đề cập nói đùa với Ân Thiên Thiên, thế nhưng cô nhóc kia căn bản cũng không coi là chuyện đáng kể.
Hiện tại thì hay rồi, biến thành như thế này: “Ở bên phía của anh ấy, cậu lại cho anh ấy chút thời gian nữa đi.
Dù sao cũng không có bất cứ người nào nói buông bỏ tình cảm là có thể tùy ý buông bỏ được, không phải sao?”
Ân Thiên Thiên im lặng không nói chuyện, nhưng trong lòng của cô vẫn thủy chung không bỏ xuống được, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác, nhìn vào Đào Ninh rồi hỏi: “Chừng nào thì cậu mới gả vào nhà họ Cảnh đây, đến lúc đó chúng ta là chị em dâu của nhau rồi.
Hiện tại anh cả đối xử với cậu không tệ, sao cậu vẫn còn chưa gật đầu chứ?”
Vừa nhắc đến Cảnh Liêm Bình, Đào Ninh nhịn không được mà hơi đỏ mặt, dứt khoát cầm lấy ly trà lên uống để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Ân Thiên Thiên cũng không biết làm như thế nào mà cứ níu lấy không chịu thả, liên tục đặt câu hỏi: “Cậu nhìn xem hiện tại Nhan Tức cũng đã bốn tuổi rồi, qua năm nữa liền năm tuổi, cậu làm cái chức bà mẹ đơn thân này đến nghiện rồi đúng không? Hơn nữa, cậu cũng nhìn thử xem, dáng vóc của anh cả thì khỏi nói nữa, khả năng hút tiền không có gì có thể so sánh được, bây giờ còn nghe lời cậu răm rắp, sao cậu lại còn không vui chứ, còn nữa còn nữa…”
Đào Ninh đen mặt, thế nhưng lại không thể không nói, cô ấy căn bản cũng không có cách xen vào.
Đột nhiên trợ lý Tiểu Kiều ở ngoài cửa gõ cửa, sau khi nhận được đồng ý liền đi vào, ánh mắt rơi ở trên người của Đào Ninh có vẻ hơi nóng cháy.
Ân Thiên Thiên lười biếng ở trên ghế sofa nhìn xem, nhưng mà không ngờ đến Tiểu Kiều lại nói ra tin tức khiến hai người bọn họ chấn động như vậy.
Tiểu Kiều là người mà Cảnh Liêm Bình phái đến cho Đào Ninh, làm người trung thực, năng lực làm việc cũng rất mạnh mẽ, thật sự hiếm có chuyện có thể khiến cho cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc và… hốt hoảng như vậy.
“Cô Đào, bên phía nhà họ Đổng vừa mới gọi điện thoại đến, tôi nói là cô đang họp, chờ một lát nữa bọn họ hãy điện thoại đến…” Nói xong, Tiểu Kiều có chút run rẩy nói tiếp, trong đôi mắt đều là bất an: “Theo tin tức lộ ra mà nói, cô có trong danh sách vợ chưa cưới của cậu chủ họ Đổng.”
Một câu nói, khiến Ân Thiên Thiên kinh ngạc đến nỗi ngoác miệng ra.
Danh sách vợ chưa cưới?
Sẽ không điên cuồng như vậy đó chứ!
Người nhà họ Đổng lại còn có vật như vậy!
Vẫn còn chưa hết hồn xong, Tiểu Kiều cũng nhìn về phía Ân Thiên Thiên rồi nói: “Mợ ba, nghe nói nhà họ Đổng cũng có người tiếp xúc với cô Ân.”
Lông mày chau lại, sắc mặt của Ân Thiên Thiên lập tức trở nên có chút lạnh lùng.
Lời nói này nói rất có kỹ thuật.
Cô Ân, hiện tại nhà họ Ân thế nhưng có hai cô chủ lận, là Ân Nhạc Vy hay là Ân Tinh?
Tiếp xúc, tiếp xúc để làm gì, là xử lý chuyện của Ân Nhạc Vy, hay là chuyện vợ chưa cưới của Đổng Khánh?
Tiểu Kiều vừa dứt lời, cũng không có dừng lại lâu, quay người liền đi ra ngoài tiếp tục xử lý công việc của chính mình.
Mà Ân Thiên Thiên thì quay đầu nhìn về phía Đào Ninh, hỏi: “Đào Ninh, anh cả có biết chuyện này không? Nếu như mà anh ấy biết, chắc là cậu bị xử lý rồi đó.”
Gần như là Đào Ninh muốn phản bác theo bản năng, thế nhưng lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại của nhà họ Đổng lại gọi đến.
Ân Thiên Thiên tiến lên phía trước một bước, trực tiếp nhấn loa ngoài.
Đào Ninh cũng không thèm để ý, cứ nói chuyện như vậy.
“A lô, xin chào, tôi là Đào Ninh.” Nhẹ giọng nói, hiện tại cả người của Đào Ninh đều lộ ra sự tự tin, cũng không còn là cô gái suốt ngày chỉ nghĩ đến “bàng môn tà đạo” của lúc trước nữa.
“Xin chào, cô Đào, tôi là chú Trần, quản gia của nhà họ Đổng.
Mạo muội vì bây giờ đã gọi điện thoại cho cô, xin hỏi cô có thời gian để nghe những gì tôi sẽ nói với cô tiếp theo không?” Tiếng nói trong điện thoại lộ ra sự thăng trầm nhưng mà lại rất có tinh thần, mặc dù là trong lời nói đều là khiêm tốn nhưng lại lộ ra khí thế áp bức người.
“Xin chào chú Trần, tôi có mười phút.” Đào Ninh bình tĩnh trả lời, vẻ mặt hờ hững.
Ân Thiên Thiên im lặng đứng ở một bên, không làm bại lộ mình đang đứng ở bên cạnh.
“Cô Đào, tôi tin rằng cô hẳn là đã cũng nhìn thấy tin tức, ông cụ ở nước Anh muốn ôm cháu, cho nên hiện tại yêu cầu cậu Đổng nhanh chóng kết hôn.
Mà lúc này ông cụ cũng mới biết năm năm trước cô với cậu Đổng có một cuộc hôn nhân gần một năm, đồng thời cô cũng biết, muốn làm chủ mẫu của gia tộc giống như nhà họ Đổng cũng phải có điều kiện nhất định…” Chú Trần nói chậm rãi, trong lời nói cũng không nghe ra quá nhiều cảm xúc gì, mà Đào Ninh cũng không trả lời lại: “Sau khi ông cụ đã tìm hiểu, chúng tôi quyết định tôn trọng quyết định của cậu Đổng, nếu như cô đồng ý cùng với cậu ấy, như vậy thì cô chính là chủ mẫu đời tiếp theo của nhà họ Đổng.”
Một câu nói lộ ra sự cám dỗ hết mức.
Ân Thiên Thiên cũng nhịn không được mà mở to hai mắt.
Chủ mẫu nhà họ Đổng, người bình thường thật sự không thể làm, tại sao người nhà họ Đổng lại nhìn trúng Đào Ninh chứ? Rất hiển nhiên, còn có chiêu ở phía sau đang chờ đợi…
Quả nhiên còn chưa nghĩ xong đã nghe thấy chú Trần nói tiếp: “Nhưng mà tôi hi vọng cô có thể hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Cảnh, mặc dù là mối quan hệ của nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng cũng không tệ, nhưng mà mối quan hệ của cô Đào với cậu cả nhà họ Cảnh…”
“Rất xin lỗi.” Lần này không đợi chú Trần nói xong, Đào Ninh liền mở miệng nói trước: “Chú Trần, tôi rất xin lỗi, những chuyện mà chú nói, ý tứ ngày hôm nay của chú tôi cũng đã hiểu rồi, nhưng tôi nghĩ là tôi cần phải làm sáng tỏ với mọi người một chút.
Lúc đầu tôi và Đổng Khánh ở cùng với nhau và tách ra cũng là xuất phát từ sự tự nguyện của chúng tôi, sau khi tách ra thì chúng tôi cũng không tiếp tục liên lạc với nhau, các người nên hiểu rõ tôi sẽ không thể nào ở bên cạnh của anh ta nữa, có lẽ ở bên ngoài có rất nhiều người đang thèm muốn vị trí chủ mẫu của nhà họ Đổng, nhưng mà tôi rất xin lỗi, người đó không phải là tôi.”
Đào Ninh trực tiếp từ chối, trong lời nói lộ ra sự khách khí, cô cũng không ngu ngốc, sẽ không tùy tiện đắc tội với người khác.
Sau khi chú Trần yên tĩnh nghe cô dứt lời, tiếp tục mở miệng nói, lần này mới chân chân chính chính ném mục đích của ông ta ra: “Thật sự xin lỗi, cô Đào đã từ chối như vậy thì chúng tôi cũng không cưỡng cầu nữa.
À đúng rồi, nói cho cô Đào một chuyện, mong là cô sẽ truyền lời lại giúp chúng tôi, cô gái từng là cô cả của nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên, lần này cô ấy cũng trong danh sách vợ chưa cưới của cậu Đổng, đồng thời cũng chỉ xếp ở vị trí thứ hai sau lưng cô…”
Một câu nói này, sắc mặt của Đào Ninh và Ân Thiên Thiên cũng hơi biến đổi.
“Chú Trần, các người không biết Ân Thiên Thiên chính là vợ của Cảnh Liêm Uy ư?” Đào Ninh nói ra không hề chút do dự, trong lời nói mang theo vẻ nghiêm túc: “Cô ấy và Cảnh Liêm Uy đã kết hôn năm năm trước rồi.”
Chú Trần lại không nhanh không chậm nói: “Cô Đào, đây chính là vấn đề của nhà họ Đổng chúng tôi.
Còn nữa, chúng tôi biết ở nước của các cô, tình cảm giữa hai người không hòa thuận ở riêng hai năm thì có thể xin ly hôn, mong là cô Đào sẽ truyền đạt câu nói của chúng tôi, vậy thì tôi không quấy rầy công việc của cô Đào nữa.”
Dứt lời, chú Trần liền chậm rãi cúp điện thoại.
Đào Ninh và Ân Thiên Thiên trực tiếp sửng sờ tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa hoàng hồn lại được.
Người bây giờ nhiệt tình cưới vợ như vậy hả?
Đào Ninh há hốc mồm không biết nên nói cái gì, cửa phòng làm việc liền bị người khác đẩy ra, Cảnh Liêm Bình mang một khuôn mặt lạnh lùng đi vào, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy, liền hỏi: “Người nhà họ Đổng đã điện thoại cho em?”
Điều mà anh ta để ý nhất chính là lúc trước đã để cô mang theo con ở bên cạnh của người đàn ông khác, mà người đàn ông này hiện tại cũng không thể khinh thường được…
Đào Ninh không thèm để ý đến anh, quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên mang vẻ mặt mơ màng xoay người đi ra ngoài, cuối cùng Đào Ninh cũng chỉ có thể đối mặt với Cảnh Liêm Bình trước, để Ân Thiên Thiên suy nghĩ xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Khánh…
Đổng Khánh…
Thời đại học, mặc dù rõ ràng biết được cô có một người bạn trai gọi là Hướng Thực, nhưng mà người đàn ông vẫn luôn bảo vệ cô như cũ, lần này là quyết tâm muốn cho cô khó xử à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...