CHƯƠNG 443: VIỄN CẢNH KHÔNG THỂ HIỂU ĐƯỢC
Cảnh Liêm Bình chỉ cúi đầu nhìn cô, Đào Ninh ngẩng đầu nhìn anh, giữa mũi thoang thoảng mùi nước hoa mà lúc nãy Ân Nhạc Vy dựa gần đã để lại, trào phúng cười thành tiếng, nói: “Cậu cả Cảnh, hoa của anh vẫn còn đang chờ anh, đừng có lãng phí thời gian trên cỏ đuôi chó tôi nữa, anh có thể trở về làm công tử hào hoa của anh, tôi cũng sẽ không để ý đâu.
Thậm chí tôi còn vỗ tay khen hay nữa, rốt cuộc anh cũng không còn quấn lấy tôi.
Cho nên cầu xin anh đừng rước lấy nhục nữa, tôi thật sự thật sự rất ghét anh.”
Âm thanh vừa dứt, hai mắt của Cảnh Liêm Bình gần như là phun ra lửa, thân thể lại dựa tới gần một lần nữa, dường như là cắn răng nghiến lợi nhìn cô ấy mà nói: “Đào Ninh, Cảnh Liêm Bình tôi nếu như cứ quấn quýt lấy em không chịu buông thì tôi chính là đồ ngu! Theo đuổi em chính là tự rước lấy nhục à? Được, từ nay về sau Cảnh Liêm Bình tôi cũng sẽ không tiếp tục làm việc ngu như vậy nữa.”
“Rầm” một tiếng, Cảnh Liêm Bình vừa mới nói xong liền kéo cửa đi ra ngoài, cũng không hề do dự một chút nào, trước khi rời khỏi còn nói một câu: “Cảnh Liêm Bình, tôi sẽ làm giống như mong muốn của em, đi tìm phụ nữ.”
Đào Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Ân Thiên Thiên đang đứng nghe lén ở bên ngoài, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, thật vất vả mới ổn định thân thể, lúc ngẩng đầu nhìn lên cũng chỉ còn lại một bóng lưng của Cảnh Liêm Bình…
Đôi mắt to tròn nhìn về phía Đào Ninh ở bên trong, sắc mặt tái nhợt, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, nào có chuyện thật sự nguyện ý nhìn anh ta cứ rời đi như vậy, cẩn thận tiến lên, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Đào Ninh, nếu không thì để tớ giúp cậu mọi người quay về nha.”
Nói xong, Ân Thiên Thiên xoay người lại muốn gọi người ta, thế nhưng Đào Ninh ở sau lưng đột nhiên hét lên một câu: “Anh ta muốn đi đâu thì cậu cứ để anh ta đi đi, tớ với anh ta vốn cũng không có quan hệ gì, người khác không biết còn tưởng rằng là tớ cứ bám dính lấy anh ta không chịu buông, đi rồi thì tớ cũng được yên ổn.”
Vừa mới nói xong, Đào Ninh liền vọt ra từ trong nhà vệ sinh, đi đến cạnh bàn ăn cầm lấy túi của mình, xoay người liền rời khỏi nơi này, Ân Thiên Thiên theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy ngăn cản.
“Để bọn họ tự mình xử lý đi.” Nhẹ giọng mở miệng nói, Cảnh Liêm Uy lắc đầu với cô: “Chuyện tình cảm, người ở bên ngoài không giúp được gì đâu.
Khẽ thở dài một tiếng, Ân Thiên Thiên có chút lo lắng nhìn bóng lưng đi khỏi của Đào Ninh, nhịn không được mà nhẹ giọng thì thầm: “Nhan Tức cũng đã lớn như vậy rồi, cũng không biết là hai người bọn họ muốn ồn ào bao nhiêu lâu nữa, lúc nào mới tốt được đây?”
Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà đưa tay nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô, nói: “Em vẫn nên quan tâm chính em đi.”
Gương mặt đỏ bừng, cụp mắt xuống khóe miệng nâng lên, Đổng Khánh ở một bên nhìn thấy, trong mắt không nhịn được mà có chút mất mát.
Cảnh Liêm Bình và Đào Ninh ầm ĩ thành như thế này, bữa cơm này rất nhanh liền tan rã trong không khí không vui vẻ.
Đổng Khánh nói rằng còn muốn ngồi ở đây một chút, cho nên tiếp tục ở lại nơi này, ngược lại là Ân Thiên Thiên bị Cảnh Liêm Uy lấy Cảnh Nhan Hi làm cái cớ mang đi, đợi đến lúc sắp đến nhà Ân Thiên Thiên mới nhớ đến vẫn còn một Ân Nhạc Vy đột nhiên không biết là bắt đầu từ lúc nào mà lại biến mất tăm tích rồi…
Cảnh Liêm Uy cũng không quan tâm tới, sau khi đưa Ân Thiên Thiên về đến nhà, bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài.
Ở một bên khác, Cảnh Liêm Bình sau khi bước ra khỏi quán ăn thì tức giận, hận đến nỗi ánh mắt nhìn ở nơi nào cũng muốn dấy lên một ngọn lửa lớn ở nơi đó.
Đào Ninh! Đào Ninh!
Người phụ nữ đó từ trước đến giờ cũng không biết thỏa mãn, người phụ nữ đó cấu vào sườn của anh ta đau đớn.
Tự ỷ vào việc anh ta thích cô ấy, cho nên cứ luôn kiêu ngạo như vậy!
Cảnh Liêm Bình anh ta là do cửa bị kẹp vào đầu cho nên mới thích người phụ nữ đó, rốt cuộc là anh ta có chỗ nào không bình thường, có nên đi khám hay không?
Thở hồng hộc, Cảnh Liêm Bình tức giận đến nỗi không chịu được, lấy điện thoại di động ra gọi đám anh em hẹn nhau đến quán bar Dạ Sắc rất nổi tiếng ở thành phố T.
Đây chính là nơi mà anh ta chuyên môn tìm phụ nữ, lúc mà anh ta vẫn chưa bị luân hãm, anh ta quả thật đã săn được rất nhiều phụ nữ ở đây!
“Phương Chu, mau đến đây uống rượu đi.” Nói một câu nói, trong lời nói của Cảnh Liêm Bình tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: “Tôi đang chờ cậu ở Dạ Sắc.”
Dứt lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Mà vị hoa hoa công tử đã sớm quên đi cuộc sống về đêm là gì lại đột nhiên gọi điện thoại cho bạn họ, Phương Chu biểu cảm cực kỳ kinh ngạc, lập tức gọi mấy người anh em đã từng chiến đấu ở Dạ Sắc đến.
Lúc mà một đám người nhìn thấy người đàn ông buồn chán đang ngồi ở chỗ đó uống rượu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà mở to mắt…
Không thể nào? Có một ngày người đàn ông Cảnh Liêm Bình lại có thể luân lạc đến tình trạng mượn rượu để giải sầu.
Phương Chu cẩn thận đi tới gần ngồi ở bên cạnh của anh ta, nắm ly rượu ở trong tay, hỏi thăm: “Cậu cả Cảnh, tôi nói chứ cậu đây là bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là gần đây… do dục cầu bất mãn, hay là nói sinh hoạt vợ chồng không hòa thuận?”
“Haha…” Ngửa đầu cười lạnh một tiếng, sắc mặt của Cảnh Liêm Bình có chút tái nhợt, trong cặp mắt đào hoa kia càng phát ra vẻ mê hoặc, nhưng mà người quen biết anh thân thiết đều biết mỗi một lần mà anh như thế này thì đã nói lên anh đã uống rất nhiều rượu: “Vợ chồng?”
Anh cũng thật sự muốn làm vợ chồng! Thế nhưng cô gái nhỏ đáng chết kia căn bản cũng không quan tâm đến anh.
Mặc cho anh cứ quấn quýt chặt chẽ, theo đuổi mãnh liệt, nói không quan tâm thì liền không quan tâm!
Phương Chu vừa nhìn liền biết là bởi vì chuyện của Đào Ninh, cho nên mới thả lỏng một chút, chạm ly rượu ở trong tay của anh ta, ngửa đầu uống một ngụm rồi mới tiếp tục nói: “Không phải cũng chỉ là phụ nữ thôi sao, cậu xem xem dáng vẻ mấy năm nay của cậu đi, thật sự là…”
Đối với Đào Ninh, bọn họ cũng không còn xa lạ gì, nhưng bây giờ cũng không hiểu tại sao anh ta cứ muốn sống muốn chết vì người phụ nữ kia.
Cảnh Liêm Bình ngửa đầu, dựa lên trên ghế sofa, đôi mắt của anh ta trong suốt.
Đúng vậy, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Anh ta có cần thiết hay không chứ?
Thế nhưng mà con mẹ nó, hết lần này đến lần khác vẫn là người phụ nữ Đào Ninh kia.
Suy nghĩ vừa mới hình thành ở trong đầu đã bị anh ta xóa sạch không thèm giữ lại một giây, mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện như thế này, đến nỗi anh ta đã coi thường bản thân mình.
Một đám người tụ tập lại uống rượu với nhau, bầu không khí dường như nóng bỏng hơn bình thường, cộng thêm việc đây là lần đầu tiên mà Cảnh Liêm Bình trở lại sau mấy năm vắng bóng, có người đề nghị tìm mấy người phụ nữ đến.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, liên tiếp có mấy người phụ nữ xuất hiện ở đây.
Người mẫu, người nổi tiếng trên mạng, diễn viên… đủ loại phụ nữ mặc quần áo cực kỳ mát mẻ đi vào trong phòng bao, đi đến bên cạnh người đàn ông của mình thì yêu kiều mỉm cười.
Mặc dù là mọi người cũng đều đã có gái đẹp ở trong ngực, thế nhưng tình huống ở đây cũng không trở nên không khống chế được, ít nhất đều là những người có mặt mũi cũng không đến mức đói khát như vậy…
Trong phòng âm thanh sống động vang vọng ở bên tai, cuộc sống xa hoa phung phí dường như giống của ngày hôm qua, Cảnh Liêm Bình ngồi ở một bên yên tĩnh nhìn tất cả cảnh tượng ở trước mắt.
Phương Chu nhìn không được liền đi qua đó nói với anh ta: “Cảnh Liêm Bình, ở nơi đây tất cả mọi người đều có phụ nữ hết rồi, cậu nói xem nếu như cậu mà không có thì chẳng phải đã quá mất mặt rồi hay sao? Nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đi, còn đợi chờ cái gì nữa, lần trước không phải có một diễn viên muốn lên giường với cậu hay sao? Vừa vặn đêm nay thử một chút đi.”
Trong vòng tròn của bọn họ, chơi đùa chính là chuyện bình thường nhất, Cảnh Liêm Bình cũng chỉ là thuận theo suy nghĩ ở trong lòng mình mà thôi, anh ta của trước kia có thể sẽ doa đọa một chút, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta vẫn cứ luôn sa đọa.
Cũng không biết là cồn lên não hay là làm như thế nào, Phương Chu vừa đi thì Cảnh Liêm Bình đã lấy điện thoại di động ra trực tiếp bấm số điện thoại của cô ấy, yên lặng chờ đợi ở bên kia nghe máy…
Ở trong căn phòng có không ít người phụ nữ vụng trộm nhìn về phía Cảnh Liêm Bình, bọn họ đều biết anh ta, nhưng mà cũng không dám ngông cuồng lại gần.
Cậu cả nhà học Cảnh, tính tình rất tốt nhưng mà tính tình cũng thật sự không tốt, ai cũng biết được.
Điện thoại vang lên một lần, không có người nhận cho nên tự động dập máy, Cảnh Liêm Bình nhíu chặt lông mày tiếp tục gọi qua, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, đương nhiên là cô ấy không muốn nhận điện thoại, anh ta định gọi điện thoại đến khi nào cháy máy thì thôi!
Phương Chu tùy ý nhìn anh ta một cái, cũng chỉ là gọi một cuộc điện thoại cho phụ nữ mà thôi.
Mà trong sự phiền phức không chịu được, cuối cùng Đào Ninh cũng nhận cuộc điện thoại của anh ta.
Trong nháy mắt nhận điện thoại, Cảnh Liêm Bình xoay người đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thân thể xụi lơ dựa trên vách tường, trên tấm gương đối diện đang phản chiếu bộ dạng của người đàn ông, quyến rũ và gợi cảm, bên trong cặp mắt đào hoa đều là sự quyến rũ.
“Tiểu Đào Ninh, rốt cuộc em cũng chịu nhận điện thoại của tôi rồi à? Hửm?” Giọng mũi nồng đậm vừa truyền tới, không hiểu sao lại mang theo hơi thở mập mờ khiến cho người ta nhịn không được mà mặt đỏ tim đập, Cảnh Liêm Bình cầm điện thoại, hơi ngửa đầu nói: “Em có muốn đến đón tôi hay không? Nếu như bây giờ em không đến thì tôi sẽ đi cùng người phụ nữ khác đó, đến lúc đó thật sự cũng không có ai cần em nữa…”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, lúc Đào Ninh nhận được điện thoại thì chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào ở phía bên này, ngọn lửa giận hồi chiều đột nhiên lại “bùng” một tiếng bay lên vào lúc này, khuôn mặt nhỏ cầm điện thoại di động có chút vặn vẹo, nói: “Cậu cả Cảnh, hôm nay tôi nói cũng chưa được rõ ràng hay sao? Anh đừng có quấy rầy tôi nữa, có được không hả, tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.”
“Ừm, chỉ cần em gật đầu không giận tôi nữa, không gây chuyện với tôi nữa, phải để ý đến tôi, phải để cho tôi hôn em, để cho tôi ức hiếp em, vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.” Nói chuyện mơ mơ hồ hồ, Cảnh Liêm Bình lại không biết bây giờ bản thân mình có sức hấp dẫn như thế nào khi nói những lời này, rõ ràng là một người đàn ông nhưng mà lại có một loại cảm giác tồn tại kinh diễm: “Thế nào cục cưng, có đồng ý với tôi không?”
Cắn chặt môi của chính mình, gương mặt của Đào Ninh hơi phiếm hồng.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Cảnh Liêm Bình lại không nhịn được mà bật cười: “Cục cưng, có phải là em đang cắn môi hay không, đã nói đôi môi đó là của tôi rồi, tại sao em lại không ngoan như vậy chứ? Hửm?”
Trong nháy mắt, Đào Ninh thở dài một hơi, hoàn toàn không biết phải nói như thế nào.
Trước khi mà Cảnh Liêm Bình gặp được cô thì chính là một người đắm chìm trong những cuộc ăn chơi lớn, người nổi tiếng nhất ở thành phố T này chính là anh ta, hai ba ngày liền lên trang báo đầu, tốc độ đó khiến cho người ta thấy choáng.
Thậm chí có người còn giúp anh ta kê khai một chút, trong vòng một năm năm Cảnh Liêm Bình đã thay đổi hai mươi bảy người phụ nữ, còn chưa kể đến những người chưa lộ ra…
Biệt hiệu trai hư luôn xứng đáng với anh ta.
Ở bên ngoài mang hình tượng nhân vật to lớn của nhà họ Cảnh không thể tiếp cận được, nhưng mà lại không ngờ rằng nguyên nhân vì anh ta đã lại có sự liên quan.
Cái tên Cảnh Liêm Bình thậm chí còn nổi hơn nhiều so với diễn viên đang nổi tiếng.
Đột nhiên, anh nói mấy lời tâm tình như hạ bút thành văn như thế này, người phụ nữ nào mà chống đỡ được?
“Cục cưng…” Nhẹ giọng thì thầm, khóe miệng của Cảnh Liêm Bình đã nâng lên thành một nụ cười, giống như là Đào Ninh đang đứng ở trước mặt của anh ta, nói: “Khi nào thì em mới không tức giận nữa đây?”
Đào Ninh cầm điện thoại di động, im lặng hai giây, đột nhiên bình tĩnh mà la hét với anh ta: “Cảnh Liêm Bình, tôi nói lại với anh một lần cuối cùng, giữa hai chúng ta rốt cuộc cũng không thể đâu, tôi sẽ không ở bên cạnh của anh.
Về phần tôi có tức giận anh hay không, căn bản cũng không hề quan trọng, cầu xin anh sau này đừng quấy rầy đến tôi nữa.
Còn bây giờ anh đã uống say rồi, muốn làm cái gì thì cũng là tự do của anh, không liên quan gì đến tôi, tùy anh đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...