CHƯƠNG 440: PHÒNG LÀM VIỆC
Ngày tiếp theo.
Nhà họ Cảnh đã dậy từ lâu Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên dậy sớm hơn cả thảy, bọn họ muốn đưa Cảnh Nhan Hi vào bệnh viện khám, ở nhà không đầy đủ thiết bị máy móc nên chẳng tiện lợi gì cho mấy.
Ân Thiên Thiên vừa chuẩn bị đồ đạc xong, cô vừa nắm tay con gái đi từ phòng ra, bèn nhìn thấy Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc cũng vừa bước ra từ phòng của bọn họ.
Ân Thiên Thiên không khỏi cười cười, dẫn Nhan Hi đi xuống dưới.
Trình Thiên Kiều cảm thấy hơi lúng túng, anh ta quay đầu sang một bên, mặc dù gương mặt Cảnh Thiên Ngọc hơi ửng đỏ, nhưng nhìn thấy phản ứng của Trình Thiên Kiều lại không khỏi sững sờ…
Sao cô lại quên mất?
Trước giờ Trình Thiên Kiều vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của Ân Thiên Thiên, chắc hẳn là bây giờ trong lòng anh ta đang cảm thấy khó chịu nhỉ.
Cảnh Thiên Ngọc im lặng đi vòng qua người Trình Thiên Kiều, cô không nói một câu nào.
Có rất nhiều chuyện, cô đã biết từ trước khi có tờ hôn ước hoang đường ấy, chẳng phải hay sao? Cô cũng đã chuẩn bị buông tay cho anh được tự do, cũng cho mình được tự do, chẳng phải thế ư? Tại sao cô lại còn nghĩ ngợi nhiều như thế nữa…
Trong phòng khách, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đều đã đi làm, nhưng vẫn nắm bắt được tin tức trong thời gian ngắn nhất, bọn họ không kéo đến đông, chỉ sợ bất cẩn làm kích thích Cảnh Nhan Hi, đến lúc đó thì lại không hay, cho dù cuộc kiểm tra này rất quan trọng với họ, nhưng vẫn chỉ có Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đưa Nhan Hi đi mà thôi.
Bọn họ ngồi vào trong chiếc Land Rover của Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi ngoan ngoãn nằm trong lòng Ân Thiên Thiên, nói với cô về người anh đã gặp hồi tối qua.
“Mẹ ơi, anh trai đó tên là gì vậy ạ?” Cảnh Nhan Hi chớp mắt, hỏi khe khẽ, ánh mắt cô bé lộ ra vẻ tò mò, bàn tay nhỏ nhắn quấn tóc của Ân Thiên Thiên, nghịch đến là vui vẻ: “Anh ấy nói với con, anh ấy tên là Lâm Vũ Văn, có đúng như vậy không?”
Ân Thiên Thiên gật đầu, chìa tay vuốt ve gương mặt của con gái, nói với vẻ yêu chiều: “Đúng đó, sao vậy con? Nhan Hi thích anh ấy không?”
Ân Thiên Thiên cảm thấy mình cho hai đứa đính ước hơi sớm, nhưng cô cũng đã tiếp xúc với Lâm Vũ Văn nhiều lần, biết cậu bé là người như thế nào, nhưng không hề muốn con gái mình bước chân vào cuộc sống của Lâm Vũ Văn.
Nhà họ Lâm, lộn xộn quá.
Cảnh Nhan Hi bĩu môi, không trả lời, lông mày cô bé nhíu thật chặt, một hồi lâu sau mới nói: “Trông anh ấy có vẻ hung dữ, nhưng lại đối xử với Nhan Hi rất tốt, con không ghét anh ấy xíu nào.”
Không ghét, nhưng cũng không đến nỗi thích.
Ân Thiên Thiên cũng không để ý, cô chìa tay vuốt ve tóc con mình rồi nói: “Không sao đâu, Nhan Hi nhà chúng ta muốn làm gì thì làm.”
Cảnh Nhan Hi nhoẻn miệng cười thật tươi, cô bé quay đầu lại, kể cho Ân Thiên Thiên những chuyện thú vị trong nhà trẻ, bầu không khí rất vui vẻ, một lúc sau, Cảnh Nhan Hi thấy hơi mệt, bèn tựa vào lòng Ân Thiên Thiên nhắm mắt thiếp đi mất.
Cảnh Liêm Uy chỉnh nhiệt độ cao hơn, Ân Thiên Thiên duỗi tay lấy tấm mền đằng sau đắp cho cô bé.
Chiếc xe chạy rất vững vàng, Ân Thiên hỏi khe khẽ: “Sao chị với anh Thiên Kiều vẫn chưa kết hôn vậy? Uyển đã lớn như vậy rồi, có phải nên tổ chức đám cưới sớm một chút hay không?”
Gần đây cô ấy với Cảnh Liêm Uy sống trong biệt thự là để tiện chăm sóc cho Cảnh Nhan Hi, bởi thế cũng xem như đã đắp đầy khoảng trống trong nhà họ Cảnh năm năm nay, thậm chí cũng có thể nhận ra cô cũng có thể nhận ra lần nào Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đều muốn nói lại thôi, trong lòng vô cùng lo lắng về Cảnh Thiên Ngọc.
“Hai người bọn họ sao thế?” Đôi mắt trong trẻo của cô thoáng có vẻ lo lắng.
Cũng có thể cô đã tự mình đa tình, nhưng rốt cuộc cô vẫn không muốn tiếp tục giữ gìn giấc mộng viển vông ấy với Trình Thiên Khanh nữa.
Cảnh Liêm Uy đánh lái, trả lời cô khe khẽ: “Năm năm trước bọn họ đã đính hôn rồi, lúc ấy em vừa mới rời khỏi thành phố T chưa được bao lâu, chị và Trình Thiên Kiều cũng gặp chuyện, sau đó bọn họ đính ước với nhau, con gái chào đời nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưới, mãi cho đến tận bây giờ.”
Ân Thiên Thiên sững sờ, không hiểu bọn họ đang nói gì.
Đính hôn năm năm, đến con gái cũng đã bốn tuổi, nhưng hai người họ vẫn chưa kết hôn ư? Sợ hôn nhân à?”
Cảnh Liêm Uy nói tiếp: “Lần nào nhắc đến chuyện cưới xin, nếu Trình Thiên Kiều không gạt đi thì chị anh cũng gạt, dần dần rồi mọi người cũng bỏ cuộc, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có ý gì, chri cảm thấy nếu cứ để tiếp tục tình trạng như thế thì dường như ảnh hưởng khá lớn với chị anh, mấy năm nay…chị ấy sống không vui vẻ gì cho mấy.”
Ân Thiên Thiên có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ mang tiếng đã đính hôn nhưng vẫn chưa cưới, không có hôn nhân để bảo vệ địa vị của mình, lúc xuất hiện trước mặt mọi người sẽ thấy buồn bã đến cỡ nào, huống hồ chi Cảnh Thiên Ngọc vốn là thiết kế sư, nhóm người mà cô ấy tiếp xúc vừa rộng rãi vừa phức tạp.
Có lẽ danh tiếng của cô ấy trong xã hội thượng lưu cũng chẳng tốt lắm, nếu như không có nhà họ Cảnh chống lưng cho, không biết sẽ thành thế nào nữa…
Ân Thiên Thiên khẽ thở dài, lông mày khẽ nhíu lại.
Dường như cô đã chạm đến chủ đề Cảnh Liêm Uy muốn nói vậy, anh tiếp tục lên tiếng: “So với bọn họ, không biết anh cả may mắn hay bất hạnh, lúc em đi thì em cũng biết rồi đó, Đào Ninh mang thai con của anh cả, nhưng em vừa đi, Đào Ninh cũng biến mất, nghe nói được anh cả bao nuôi rồi, nhưng cũng có tin đồn cô ấy đã chạy rồi, không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ có điều lúc Nhan Tức ra đời, bọn anh đều biết, thậm chí mọi người còn đi đến bệnh viện, lúc ấy thỉnh thoảng Đào Ninh sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng mỗi lần anh cả đến, chắc chắn cô ấy sẽ bỏ đi ngay, nhiều năm ròng không để cho anh cả gặp mặt…”
Nghĩ đến Đào Ninh, Ân Thiên Thiên không khỏi trừng to mắt, gương mặt toát lên vẻ ngạc nhiên.
Cô biết rất rõ Đào Ninh là người như thế nào, cô ấy là một người rất thông minh và lý trí, thỉnh thoảng sẽ mơ mộng viển vông, nhưng trước giờ chưa từng muốn hãm hại bất kỳ ai, đây cũng là lý do vì sao hai người họ có thể làm bạn với nhau nhiều năm ròng, thậm chí lúc Nhan Hi bị bệnh, gần như ngày nào Cảnh Nhan Tức cũng đến thăm Nhan Hi, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ đến.
Nhưng giống như những gì Cảnh Liêm Uy đã nói, cô ấy luôn đến vào lúc Cảnh Liêm Bình không có nhà, nhưng một khi Cảnh Liêm Bình sắp sửa xuất hiện, chắc chắn không còn nhìn thấy cô ấy nữa! Cô ấy nhanh nhạy như gắn rađa trên người vậy.
“Sau khó phải khó khăn lắm hai người họ mới gặp mặt nhau được, đó là ngày em trở về đấy.” Vừa mới nói dứt lời, Cảnh Liêm Uy bèn đậu xe bên cổng bệnh viện Nam Tự, anh quay người lại nhìn Ân Thiên Thiên, rướn người hôn lên trán cô, rồi nói: “Bây giờ nhìn thấy bọn họ, anh thật sự cảm thấy chúng ta hạnh phúc vô cùng.”
Nghe thấy thế, Ân Thiên Thiên chỉ mỉm cười.
Trên đời này, làm gì có mối tình nào không gian nan trắc trở, cũng không có mối tình nào luôn giống như vậy, những người sống bên nhau vẫn phải dung hòa lẫn nhau, chỉ có điều dường như thời gian hai năm chưa đủ để dung hòa mà thôi.
Cảnh Liêm Uy gọi Cảnh Nhan Hi dậy, đến bây giờ vợ chồng họ mới đưa con gái đi vào bệnh viện.
Bọn họ cố gắng làm hết mọi loại kiểm tra trong từng khoa, từ khoa thần kinh, đến khoa tâm lý,…vốn dĩ họ cứ ngỡ Cảnh Nhan Hi sẽ kháng cự, nhưng cô bé lại vô cùng phối hợp, thấy con mình ngoan ngoãn như thế, trong lòng Ân Thiên Thiên ấm áp vô cùng.
Kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ đều bình thường, Cảnh Nhan Hi không hề bị bệnh gì, chỉ có điều vẫn còn bị tổn thương về mặt tâm lý, chỉ có thể để thời gian giải quyết mà thôi, mọi người đều không tìm được cách nào.
Cảnh Nhan Hi thoát ra khỏi lồng ngực của bác sĩ cuối cùng, cô bé chạy đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, sau khi được anh bế bổng lên, cô bé mới hỏi: “Ba ơi, mẹ ơi, tại sao con gặp nhiều người như thế, không ai trong số bọn họ có mắt xanh hết vậy.”
Đến bây giờ Ân Thiên Thiên mới biết, Cảnh Nhan Hi tiếp xúc với từng đấy người là để tìm đôi mắt xanh.
Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày: “Con tìm mắt xanh để làm gì?”
“Anh tới nhà mình hồi tối qua có mắt màu xanh đó, con thấy đẹp quá chừng.” Cô bé nói dứt lời, rồi quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, giơ tay vạch to mắt mình ra nhìn dáo dác xung quanh: “Mẹ ơi, sao con không thấy mắt xanh vậy?”
Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên không khỏi bật cười.
Quả nhiên con gái của bọn họ…có mắt nhìn người thật?
Sau khi Cảnh Nhan Hi khỏi bệnh, Cảnh Liêm Uy bèn đưa vợ con về thành phố M, mỗi tuần sẽ về nhà ăn cơm một lần, cuộc sống của tất cả mọi người đều bình thường trở lại.
Vừa khéo trường của Cảnh Nhan Hi cho nghỉ lễ, ngày nào cô bé cũng có thời gian nhảy nhót nô đùa khắp nơi, Ân Thiên Thiên cũng bắt đầu làm việc của mình, chỉ có điều cô lại không làm trong Cảnh thị.
Mấy năm gần đây Ân Thiên Thiên cũng tích lũy được một ít tiền, cộng với số tiền cô tiết kiệm để lén dẫn con gái đi trước lúc bị mất trí nhớ, bây giờ trông có vẻ rất khả quan.
Trong lòng Ân Thiên Thiên nghĩ như thế, cô muốn mở một phòng làm việc thuộc về bản thân mình.
Không cần có quy mô quá lớn, một gian nhỏ thôi là được, cô không phải là dạng phụ nữ thích phụ thuộc vào đàn ông, cô muốn mình độc lập kinh tế, có như vậy, cô mới tạo được cảm giác an toàn cho mình.
Rốt cuộc thì người phụ nữ vẫn cần có công việc của mình, từ trước đến nay cô luôn tin tưởng vào câu nói này.
Một khi suy nghĩ đã hình thành rồi thì rất khó để thay đổi.
Ân Thiên Thiên tìm Đào Ninh, hai người bọn họ cùng nhau thương lượng có thể hợp tác làm ăn hay không.
Bọn họ thân thiết với nhau, tin tưởng nhân phẩm của nhau, Ân Thiên Thiên lập tức gọi điện thoại cho Đào Ninh, không ngờ rằng cô ấy lại giơ hai tay đồng ý, đột nhiên cả hai người phụ nữ đều trở nên bận rộn, hai người đàn ông đều không khỏi nhíu mày…
Ngoan ngoãn ở nhà để anh yêu thương không được hay sao? Cần gì phải ra ngoài dày vò chính bản thân mình…
Lúc Cảnh Liêm Uy thổ lộ suy nghĩ của mình với Ân Thiên Thiên, cô chỉ hếch cằm đầy kiêu ngạo: “Cảnh Liêm Uy, nếu như một ngày nào đó anh làm chuyện có lỗi với em, thì em có thể ôm tiền cao chạy xa bay mà? Dẫn theo Nhan Hi đi thật xa thật xa!”
Kết quả là, suốt cả ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên đều không thể ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Cảnh Liêm Bình nói thế với Đào Ninh, cô ấy chỉ nhìn anh ta với ánh mắt mỉa mai: “Cậu Cảnh, xin anh tránh xa tôi ra, tôi ghét nhất là loại ruồi nhặng như anh.”
Kết quả là, cậu cả Cảnh vẫn vui vẻ xách mông chạy đến nhà Đào Ninh.
Chuyện giữa hai người bọn họ không đơn giản như một cộng một bằng hai, có quá nhiều thứ bất đắc dĩ chắn ngang giữa bọn họ, khó lòng vượt qua được.
Lúc hai người phụ nữ cố gắng vì sự nghiệp, vì để có thể tự tin đứng bên cạnh bọn họ, lại có người suy nghĩ làm sao để phá tan đi những điều đẹp đẽ.
Ví dụ như Ân Nhạc Vy, ví dụ như, Ân Tinh.
Trên đời này, sự đố kị của người phụ nữ là thứ đáng sợ nhất, huống hồ chi bọn họ còn là loại người không buồn quan tâm đến chính bản thân mình, nụ cười lạnh bi thương khiến cho người khác không khỏi khiếp đảm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...