CHƯƠNG 429: CẢNH LIÊM UY ĐÈ NÉN
Trong đôi con ngươi toàn là sự không thể tin được, bà ta có làm sao cũng không thể ngờ được Cảnh Liêm Uy sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Hành tung của bà ta sao lại bị anh biết được? Cổ áo bị Cảnh Liêm Uy hung hăng túm lấy, Tô Nương bất đắc dĩ đưa tay ra túm chặt lấy tay của anh, đầu ngón chân nhón lên cố gắng không thể cho mình thiếu oxy, trong đôi mắt toàn là lửa giận.
Cảnh Liêm Uy hoành hành ngang ngược mà xông vào như thế, cuối cùng cũng có cơ hội đối diện với Tô Nương như vậy rồi!
Đây quả thực là tình cảnh mà có nằm mơ anh cũng không thể nào mơ được bao nhiêu năm nay!
“Tô Nương!” Thanh âm khàn khàn kêu lên một tiếng, bộ dạng của Cảnh Liêm Uy lúc này giống như là muốn huỷ diệt bà ta vậy!
Tô Nương há miệng to ra mà thở hổn hển, lửa giận trong đáy mắt khi nhìn Cảnh Liêm Uy bất tri bất giác còn hiện lên một tia hoảng sợ nữa…
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, con người trẻ tuổi ban đầu không làm được gì bà ta nay đã khôn lớn rồi, hơn nữa đã có đủ năng lực để có thể huỷ diệt bà ta!
Nhất thời, Tô Nương vậy mà lại có chút sợ hãi…
Cảnh Liêm Uy vốn đã cao, dáng người cao hơn một mét tám có thể đàn áp một đám người bất kỳ lúc nào, càng huống là đối diện với một người phụ nữ, Cảnh Liêm Uy túm lấy Tô Nương đứng ở đó, trong đôi mắt phượng toàn là cảm xúc khát máu!
Bên cạnh Tô Nương lúc này không có bất kỳ ai, mà đằng sau Cảnh Liêm Uy rất nhanh đã có Cát Thành Phong và những trợ thủ khác đến.
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng trước mắt và không ai lên tiếng nói gì, Cát Thành Phong có hơi thấp tha thấp thỏm mà nhìn Cảnh Liêm Uy, trong đôi con ngươi toàn là sự lo lắng.
.
Cảnh Liêm Uy, có khi nào nhịn không được mà phế Tô Nương luôn không…
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì giữa anh và Ân Thiên Thiên thật sự sẽ xong a…
Tô Nương cố gắng muốn bình ổn lại cảm xúc của mình, đôi mắt tức giận trừng Cảnh Liêm Uy lớn tiếng hỏi một câu: “Cảnh Liêm Uy, tôi là mẹ của Ân Thiên Thiên, cậu xác định là muốn đối đãi với tôi như vậy sao?”
Nói xong, Tô Nương nhìn thấy khoé miệng của Cảnh Liêm Uy từng chút từng chút một nhếch lên, mãi cho đến khi biến thành một độ cong trào phúng, khí tức khát máu trong đôi mắt phượng càng lúc càng nặng nề, rất lâu sau Cảnh Liêm Uy mới lên tiếng nói: “Tô Nương, bà còn nhớ mình có một đứa con gái sao? Nói tung tích Thiên Thiên của tôi ra, nếu không tôi cũng không bảo đảm được rằng ngay bây giờ tôi có giết bà hay không đó!”
Năm chữ cuối cùng Cảnh Liêm Uy nghiến ra rất nặng nề, không những Tô Nương mà ngay cả những người theo Cát Thành Phong tiến vào cũng rõ ràng cảm nhận được sát ý nồng đậm toát ra từ trên người của Cảnh Liêm Uy, vào giây phút vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hoàn toàn không do dự mà tin, nếu như Tô Nương không nói, vậy thì Cảnh Liêm Uy thật sự sẽ giết bà ta!
Sắc mặt trắng bệch, Tô Nương khó khăn mà ngẩng đầu nhìn anh, rất lâu cũng không nói nên lời.
Cảm xúc căng cứng của Cảnh Liêm Uy cả ngày cuối cùng cũng bị sự yên lặng của Tô Nương làm vỡ vụn, anh hung hăng hất Tô Nương xuống dưới đất không hề do dự, nhìn cơ thể gầy gò nhỏ nhắn của bà ta tông vào chiếc bàn cà phê và lăn xuống, trong phòng lập tức vang lên liên tục những tiếng loảng xoảng, nhưng cũng không thể thu hút đi sự chú ý của anh…
Đôi chân dài sải bước, Cảnh Liêm Uy bước lớn tiến gần đến Tô Nương, không cho bà ta cơ hội hồi thần kêu đau một tiếng, Cảnh Liêm Uy lại một lần nữa túm lấy cổ áo của bà ta, khuôn mặt anh tuấn tiến sát, nói: “Nói, hay không nói?”
Đột nhiên Tô Nương chợt nhếch khoé môi lên cười, cười vô cùng điên cuồng: “Ha ha…ha ha ha…”
Cảnh Liêm Uy bị tiếng cười như vậy làm phiền lòng, anh không do dự mà nhẹ nhàng thoải mái ném Tô Nương qua chiếc đàn piano ba chân ở một bên, vào giây phút cơ thể tông vào piano, người có mặt ở hiện trường đều nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi…
Tô Nương lại một lần nữa ngã trên mặt đất, nằm sấp mà ho khan dữ dội, nhưng vẫn đang cười…
Cảnh Liêm Uy tức giận đứng tại chỗ mà nhìn bà ta như đang giãy chết ở dưới đất, ngọn lửa trong đôi mắt phượng gần như là muốn phun ra ngoài rồi!
Tô Nương ngước mắt nhìn anh, cơ thể nhếch nhác nói: “Cảnh Liêm Uy, tôi sẽ không nói cho cậu nghe đâu, cậu vĩnh viễn cũng đừng mong tìm được nó, cho dù cậu có tìm được nó rồi thì thứ còn thừa lại chẳng qua chỉ là một Ân Thiên Thiên dơ bẩn không thể nào dơ bẩn hơn mà thôi, hoặc là một Ân Thiên Thiên đã chết! Tôi sẽ không để cậu…”
Lời còn chưa nói xong thì Cảnh Liêm Uy đã tiến lên trước, không do dự mà một chân giẫm vào mặt của Tô Nương! Giẫm đến nỗi bờ má của bà ta cũng bị biến dạng, lời trong miệng càng không thể thốt ra được…
Cát Thành Phong lần đầu tiên được hiểu sâu sắc cái gì gọi là ‘hãi hùng khiếp vía’!
Một Cảnh Liêm Uy như vậy, cho dù anh ta đã theo Cảnh Liêm Uy nhiều năm như vậy rồi, nhưng từ trước đến giờ chưa hề thấy qua! Nhưng anh ta biết, Cảnh Liêm Uy như vậy vẫn chưa phải là điên cuồng nhất, nếu như anh không có yêu Ân Thiên Thiên, nếu như anh hoàn toàn không màng đến Tô Nương, vậy thì Tô Nương bây giờ tuyệt đối ngay cả cơ hội nói chuyện cũng sẽ không có nữa!
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà rục cổ lại, nuốt nước bọt và quay đầu đi!
Cảnh Liêm Uy đứng từ trên cao nhìn xuống mà giẫm vào Tô Nương, khuôn mặt anh tuấn căng cứng như dây đàn, đến nỗi giống như là một giây sau sẽ đứt đi vậy, anh thấp giọng nói: “Tô Nương, nếu như Thiên Thiên xảy ra chuyện gì, tôi đã nói là tôi sẽ khiến bà sống không bằng chết!”
Đôi giày da giẫm lên mặt Tô Nương, ngay cả một chút cảm xúc thương hoa tiếc ngọc Cảnh Liêm Uy cũng không có, anh chỉ nhìn thẳng vào bà ta và đột nhiên khom người mình xuống, một tay tuỳ ý đặt lên đầu gối của bàn chân mà anh đang giẫm trên mặt bà ta, nói: “Bà có tin không, tôi sẽ tìm một đám ăn xin nhiều hơn gấp hai lần, gấp bốn lần trước đây để hầu hạ bà thật tốt?”
Một câu nói, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không hề kinh ngạc mà nhìn cơ thể ở dưới đất đột nhiên run rẩy lên đầy kịch liệt, khoé môi nhếch lên, trong đôi con mắt của Cảnh Liêm Uy đều là sự phẫn nộ và trào phúng, anh tiếp tục nói: “Tốt nhất là để bà mang thai thêm vài đứa con, một lần rồi lại đến một lần, Tô Nương, ‘sống không bằng chết’ như vậy cảm thấy sao hả?”
Tô Nương cắn chặt môi mình rất lâu cũng không nói ra được lời nào, chỉ có thể run rẩy dữ dội!
Vết thương của chuyện năm đó đối với bà ta là quá lớn, lớn đến nỗi bà ta gần như là phải không thể chịu đựng được!
Khó mà tưởng tượng được, nếu như chuyện như vậy lại xảy ra thêm một lần nữa, có phải là bà ta sẽ điên luôn không!
Cảnh Liêm Uy buông chân mình ra, hai tay nhét vào trong túi quần mình, rũ mắt xuống nhìn bà ta đang run rẩy ở dưới đất, nói: “Tô Nương, bà nên cảm thấy may mắn vì mình đã sinh ra Thiên Thiên, nếu không thì vào lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, bà đã sống một cuộc sống như vậy rồi!”
Sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, Tô Nương lật người lại nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt…
Năm đó lúc ba mẹ anh chết, anh mới có 5 tuổi thôi, bà ta thậm chí còn huênh hoang và vui vẻ mà đi ngang qua bên người anh, nhưng mà không ngờ, bây giờ anh đã trưởng thành đến độ có thể dùng sức của một mình mình để xử gọn bà ta! Thậm chí sự ra tay tàn nhẫn của anh còn trực tiếp trúng ngay yếu điểm! Anh biết rõ nhược điểm của bà ta nằm ở đâu!
Rất lâu sau, Cảnh Liêm Uy cũng không nói gì, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống bà ta, trong đôi con ngươi toàn là sự thờ ơ lạnh nhạt!
Cát Thành Phong ngay cả hô hấp cũng gần như là không biết nữa rồi, mắt cũng không dám chớp mà nhìn tất cả ở trước mắt…
Cảnh Liêm Uy như vậy, mới là Cảnh Liêm Uy thật sự…
Vì mục đích, mà không từ thủ đoạn…
Rất lâu rất lâu, Tô Nương cũng không có mở miệng nói chuyện, sự nhẫn nại của Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ vào giây phút Thừa Phó Lân gọi đến, anh nhìn bà ta nói: “Tô Nương, lần cuối cùng bà cũng đã lãng phí sạch sẽ rồi, vậy thì bây giờ hãy ngoan ngoãn thưởng thức kết cục thảm hại của mình đi…”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không do dự mà rời khỏi, Cát Thành Phong vẫy tay một cái thì lập tức liền có người tiến lên trước túm lấy Tô Nương đi theo!
Ở trong một vùng ngoại ô giao nhau với các thành phố xung quanh nhưng không có một ai quan tâm tới ở thành phố T, chỗ này có một căn nhà nhỏ được bỏ hoang ở đây, trong hàng trăm dặm xung quanh chỗ này không có nhà ở, một nơi vốn dĩ phải vô cùng lãnh lẽo nhưng vào giây phút này nó lại trở nên vô cùng náo nhiệt…
Trong căn nhà nhỏ tụ tập rất nhiều người, lúc này đều đang uống rượu, mùi rượu nồng nặc bốc ra thật khiến người ta muốn ói!
Trong một căn buồng được ngăn cách đơn giản ở bên cạnh căn nhà nhỏ đó, Ân Thiên Thiên và Trần Vũ đều bị trói ở đây.
Bên tai là những thanh âm đinh tai nhức óc, Ân Thiên Thiên vừa mới đến đây thì bị đánh ngất lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại, gần như vào giây phút hai mắt mở ra, cả người đều tiến vào trong một trạng thái căng thẳng!
—Mẹ nó, ông đây mà bắt được ‘Diêm Vương’ thì không móc nội tạng của hắn ra cho chó ăn thì không được!
—Ha, lão đại mà ông đã kêu mười năm nay vậy mà lại là cảnh sát! Mẹ nó cảnh sát hình sự quốc tế!
—Đại lão đại mới là người vô tội nhất, vậy mà lại tin nhầm vào hắn ta, lương tâm bị chó tha rồi!
—Tao nói chứ, sao mà kể từ sau khi hắn ta nắm quyền, chúng ta lại không có nhận qua đơn hàng lớn nào, nhìn xem mấy năm nay anh em chúng ta đã lăn lộn thành ra bộ dạng gì rồi? Bang phái bên cạnh sắp ức hiếp đến nơi rồi!
—Mẹ nó, ‘Diêm Vương’ đừng có để bị ông đây bắt được nhé, nằm vùng 10 năm! Không phế hắn thì không được!
…
Người bên ngoài đang uống rượu, nghe mấy lời đó hình như là đã uống không ít rồi, Ân Thiên Thiên nghe thấy mấy lời này thì trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc xong thì tiếp tục cảnh giác, cô nhớ những lời mà người đàn ông đó nói khi ở trên xe.
Nhanh chóng gọi Trần Vũ ở bên cạnh mình tỉnh lại, hai người thần kinh căng cứng mà nhìn cánh cửa cũ kỹ chỉ cần nhẹ nhàng đá một cái là sẽ bay kia, trước lúc này, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy số phận của nhau lại gắn bó mật thiết đến vậy…
—Cậu ba nhà họ Cảnh dám giúp ‘Diêm Vương’, thì ông đây dám động vào người phụ nữ của hắn!
—Mẹ nó, tiện nhân! Làm thương nhân đàng hoàng không chịu, cứ đòi tham gia vào!
—Nếu như không phải anh Báo nói phải là người đầu tiên nện thì ông đây đã xông vào từ lâu rồi!
—Nện người phụ nữ của cậu ba nhà họ Cảnh, cũng không tồi a!
—Ông đây phải khiến cậu ba nhà họ Cảnh khóc lóc cầu xin ông!
…
Sắc mặt Ân Thiên Thiên trắng bệch, Trần Vũ nhíu chặt mi tâm, gần như là theo bản năng mà xê xích về phía trước của Ân Thiên Thiên, tay của hai người đều bị trói chặt, căn bản không thể cử động, chỉ có thể ngồi ở dưới đất mà xê xích, nhìn thấy hành động chặn trước mặt mình của Trần Vũ, trong lòng Ân Thiên Thiên chảy qua một sự ấm áp.
Em trai của cô a…
Đột nhiên có người mượn men rượu xông vào trong, nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì liền muốn tiến lên trước, Trần Vũ tốn sức mà đứng dậy rồi hung hăng tông tên đó đi, Ân Thiên Thiên cũng nhanh chóng đứng dậy nấp sau lưng cậu, cô biết rõ hôm nay bản thân mình tuyệt đối không thể để mấy tên này đụng vào được, nếu không thì con đường duy nhất của cô, chính là chết!
Thanh âm dữ dội đã thu hút sự chú ý của không ít người, có vài tên còn tỉnh táo một chút đã tiến vào đánh Trần Vũ một trận, mỗi một lần ra tay đều là hạ độc thủ, đau đớn khiến cho Trần Vũ cuộn tròn lại thành một cục, Ân Thiên Thiên không có cách nào tiến gần cũng chỉ có thể vùng vẫy trong bất lực mà nhìn cậu bị đánh, đợi sau khi bọn chúng đánh đủ rồi thì phẫn nộ nhìn bọn họ một cái, sau đó quay người ra ngoài.
Cái tiết mục xen giữa này đến cũng nhanh mà đi cũng thật nhanh, nhưng lại khiến cho trái tim hai người đều thấp thỏm dữ dội.
“Trần Vũ, em không sao chứ?” Ân Thiên Thiên nhanh chóng tiến lên trước, nhìn Trần Vũ bị đánh đến bầm dập xanh đỏ, trong mắt liền có dấu vết của nước mắt: “Trần Vũ, Trần Vũ…”
Trần Vũ miễn cưỡng mà nhếch khoé môi lên cười, khó khăn mà ngồi dậy, cậu vẫn dùng cơ thể của mình để ngăn cản cho Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên vội vàng quay lưng lại với cậu, bắt đầu dùng tay để cởi sợi dây thừng trên tay cậu ra, hai người đột nhiên chìm vào trong một sự yên lặng.
Cô không có hỏi cậu tại sao lại ở đây, bởi vì cô biết người ở sau là ai, mà cậu cũng không có hỏi cô tại sao lại bị bắt, bởi vì cậu biết người duy nhất chỉ có bà ta thôi!
Người mẹ của bọn họ, Tô Nương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...