CHƯƠNG 422: HÒA VÀO NHAU
Đôi mắt trắng đen rõ ràng trực tiếp ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Ân Thiên Thiên đột nhiên có chút khó chịu.
Người đó, bất kể nói thế nào cũng là mẹ cô, nhưng cô lại biết rất rõ ràng, Tô Nương đã làm sai, đã phạm pháp, cô không thể khẩn cầu Cảnh Liêm Uy bỏ qua bà ta như vậy, bà ta hẳn nên bị tống vào tù vào hơn hai mươi năm trước rồi, bà ta nên chịu trừng phạt thích đáng vì đã hại nhiều người vô tội như vậy!
Mắt khẽ lóe lên, Ân Thiên Thiên khẽ mở miệng: “Vào tù, vốn chính là trừng phạt Tô Nương nên gánh chịu.
”
Bất kỳ ai cũng không nên tìm lý do cho hành vi tùy ý của mình, cũng không nên trốn tránh sai lầm của mình.
Tô Nương cũng vậy.
Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm chặt Ân Thiên Thiên, giờ phút này anh vô cùng vui mừng, Thiên Thiên của anh là một người đủ lý trí, cũng là một người đủ sáng suốt, anh thậm chí cảm ơn năm đó Tô Nương đã đưa Ân Thiên Thiên tới nhà họ Ân mà không tự nuôi nấng cô, cho nên mới giúp cô trở thành dáng vẻ hôm nay, mới giúp cô có giá trị quan đúng đắn…
Cô sẽ không mù mắt mà yêu cầu Cảnh Liêm Uy không đụng vào Tô Nương, cũng sẽ không vì chuyện này mà quấn lấy không ngừng.
Mặc dù, có lẽ trong lòng cô cũng không quá dễ chịu, nhưng quan niệm đúng sai của cô lại rất rõ ràng.
“Thiên Thiên, cảm ơn em…” Khẽ thì thào bên tai cô, Cảnh Liêm Uy trước giờ chưa từng cảm thấy lòng mình thoải mái như giờ phút này: “Cảm ơn…”
Ân Thiên Thiên cười trong nước mắt vươn tay ôm anh.
Cô biết, biết Cảnh Liêm Uy bất kể thế nào cũng không có cách nào quên đi việc trong sân bay đó, cũng từ đầu tới cuối không có cách nào quên đi ba mẹ anh, nếu không anh sẽ không luôn quỳ thẳng tắp trước mộ của ba mẹ trong suốt sáu năm, cũng sẽ không thường xuyên sợ hãi như vậy, cô biết, vì đối phó với Tô Nương, anh chuẩn bị rất nhiều rất nhiều, nhưng chính vì một biến cố đột ngột là cô dẫn tới tất cả đều thay đổi…
Cô không cầu xin Cảnh Liêm Uy bỏ qua cho Tô Nương, là vì một khi Tô Nương nhận được trừng phạt thích đáng, vậy thì anh cũng không cần phải tiếp tục mang theo áp lực, vì Tô Nương là kẻ thù của anh, cũng là mẹ của vợ anh…
Hai người ôm chặt nhau trong phòng khách, tất cả đều đột nhiên trở nên nhu hòa, đây là lần đầu tiên họ tiến hành thảo luận chuyện Tô Nương, hiển nhiên kết quả này đôi bên đều có thể tiếp nhận, vấn đề ngăn cách giữa họ rất lâu trước đây thoáng chốc như được tháo gỡ.
Cảnh Liêm Uy vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ của Ân Thiên Thiên, không chút cố kỵ hung hăng chặn lại đôi môi hồng mềm mại của cô.
Cô không biết, anh muốn không quan tâm tất cả, dùng toàn bộ sức lực để hôn cô thế này biết bao, sau khi cô quay về, mỗi lần hôn cô đều khiến anh dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để hôn, vì anh sợ hãi nhất chính là, đó là cơ hội cuối cùng…
Anh không biết, không biết có lẽ lúc nào đó Ân Thiên Thiên sẽ rời khỏi anh, cũng không biết có lẽ Ân Thiên Thiên lúc nào đó sẽ vứt bỏ anh và con mà lựa chọn Tô Nương, càng không biết có lẽ lúc nào đó Ân Thiên Thiên sẽ không thuộc về anh nữa…
Trong năm năm không có Ân Thiên Thiên, mặc dù rõ ràng biết cô mất đi ký ức mới không quay về, nhưng vẫn để lại vết sẹo không thể xóa bỏ trong lòng Cảnh Liêm Uy, anh sợ lại mất đi cô lần nữa, càng sợ lần sau khi cô rời đi sẽ không quay về nữa!
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhỏ của mình thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, nụ hôn đó như muốn ngăn cản tất cả hô hấp của cô, như muốn đoạt đi sinh mạng của cô cũng không chút để ý, chỉ là dùng toàn bộ sức lực của mình để phối hợp với anh, thân thể nhỏ bé bất giác dán sát vào anh, cảm nhận chấn động trong ngực anh, cảm nhận tình cảm phun trào của anh…
Họ, yêu nhau sâu sắc, lại chịu đầy gian nan, vào giờ phút này, cuối cùng mới đợi được tới giờ phút dán chặt vào nhau này!
Một tay giữ cái đầu nhỏ của Ân Thiên Thiên áp sát về phía mình, một tay khác của Cảnh Liêm Uy đặt lên phần eo mảnh khảnh của cô, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên mờ ám, tràn đầy dục vọng chực chờ bùng nổ…
Chính vào lúc Ân Thiên Thiên cảm thấy mình sắp thiếu không khí mà hôn mê bất tỉnh, Cảnh Liêm Uy cuối cùng buông cô ra, đôi mắt phượng tràn đầy tình cảm không thể che giấu, tất cả đều rõ ràng nước chảy thành sông như vây, đôi mắt trắng đen rõ ràng đó cũng tràn đầy lòng tin đối với anh.
Thân thể cao lớn khom xuống, Cảnh Liêm Uy nghiêng người ôm chặt Ân Thiên Thiên vào lòng mình, bước đi vững vàng về phía phòng ngủ, vừa đi còn thỉnh thoảng cúi đầu khẽ hôn lên gò má hồng mềm mại của cô.
Ân Thiên Thiên nhìn anh, gò má đỏ bừng, lại hạnh phúc cười…
Họ, cuối cùng có thể bỏ xuống tất cả ở bên nhau không chút cố kỵ như vậy rồi, mưa gió tương lai, cùng chịu, con đường tương lai, cùng bước, tất cả tương lai, cùng hưởng…
Một phòng kiều diễm, đầy phòng gió xuân…
Đợi đến lúc tất cả kết thúc, Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm chặt người phụ nữ nhỏ vào lòng, cái hôn ấm áp đặt lên trán cô, thương tiếc nhìn đôi mắt có chút sưng đỏ của cô, cong môi cười.
Thiên Thiên của anh, cuối cùng quay về rồi.
Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày, nhanh chóng vươn tay nhận, giọng đè thật thấp.
Xoay người rời giường, động tác của Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng không muốn làm Ân Thiên Thiên thức giấc, tiện tay cầm áo ngủ liền đi về phía phòng khách nhỏ ở một bên, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn rơi trên người Ân Thiên Thiên không hề dời đi…
Cát Thành Phong trong điện thoại ngừng hô hấp không dám mở miệng nói chuyện, ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy, đương nhiên rất hiểu tâm trạng của anh, mà giọng điệu bây giờ của anh thế này rõ ràng là vì Ân Thiên Thiên đang ở bên cạnh, nhưng vừa nghĩ tới chuyện xém chút xảy ra vừa rồi, cậu ta liền không nhịn được lo âu.
“Nói đi, chuyện gì?” Cảnh Liêm Uy dựa vào kệ trang trí bên cạnh, vừa nghe điện thoại vừa nhìn người phụ nữ nhỏ trên giường, khóe miệng đều là ý cười.
Cát Thanh Phong nuốt ực một ngụm nước miếng, khẽ mở miệng nói: “Cậu ba, chúng tôi thu được tin tức, có người đang nhằm vào Cảnh thị, mục tiêu chính là nhắm vào mợ ba đang tham gia cuộc thi quảng cáo ở Cảnh thị, mà người chúng ta điều tra ra…là Tô Nương.
”
Đôi mắt phương hung hăng híp lại, khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được căng thẳng.
Tô Nương!
Đến bây giờ bà ta vẫn không buông tha cho Thiên Thiên?
Hít thở sâu một hơi, Cảnh Liêm Uy cố gắng làm tâm trạng bình bình tĩnh lại, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Theo dõi sát bà ta, còn nữa, mấy ngày nay phái người bảo vệ Thiên Thiên và Nhan Hi thật tốt, phía người nhà họ Cảnh cậu đi gọi cho cậu cả, kịp thời báo cáo với tôi.
”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy mới cúp điện thoại, mà Cát Thành Phong lập tức liền đi làm chuyện Cảnh Liêm Uy phân phó.
Vứt điện thoại trong tay, Cảnh Liêm Uy lại lên giường, năm năm không gặp, dục vọng của Cảnh Liêm Uy vô cùng mãnh liệt, tối qua giày vò Ân Thiên Thiên lợi hại, bây giờ còn chưa tỉnh lại, lại vươn tay kéo cô vào lòng mình, nhìn cô bất mãn khẽ nhíu mày, Cảnh Liêm Uy không nhịn được nhếch môi, lại ôm chặt hơn một chút.
Thiên Thiên, ai cũng không thể dẫn em rời khỏi anh!
Nhất định!
Sau khi cởi bỏ khúc mắc trong lòng, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy như một đôi nam nữ chìm vào tình yêu nồng nhiệt, chỉ là từ sau hôm đó, họ không còn thảo luận bất kỳ chuyện gì liên quan tới Tô Nương nữa, Ân Thiên Thiên không chủ động hỏi, Cảnh Liêm Uy cũng không chủ động nhắc tới, giống như người này đã không còn tồn tại.
Trong tập đoàn Cảnh thị, hoạt động đánh giá quảng cáo lần đầu tiên vốn đã lên kế hoạch xong khiến đa số mọi người đều hô to không thích hợp, lại thêm sự chú ý bên ngoài cực kỳ cao mà không ít người đề nghị chuyển hoạt động đánh giá từ mỗi tuần một lần sang hai tuần một lần, để mọi người có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, cuối cùng thông qua hội nghị cấp cao của Cảnh thị, đã được cho phép.
Trong thời gian còn lại, mỗi người trong tập đoàn Cảnh thị đều bận đến mức không có thời gian thoát thân.
Tất cả mọi người đều muốn triển khai năng lực của bản thân trong lần thi đấu được mọi người chú ý này, cho dù đến lúc đó không tiến vào vòng thi đấu quảng cáo cuối cùng để tranh cao thấp, tốt xấu gì cũng là lúc để thể hiện năng lực bản thân trước mặt ông chủ tương lai, không phải sao?
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều tràn đầy năng lượng muốn liều một phen.
Vừa khéo là hoạt động đánh giá lần đầu tiên, Ân Thiên Thiên không dễ dàng gì mới chuẩn bị xong quảng cáo của mình.
Hôm đánh giá, Cảnh thị dùng phương thức công khai toàn bộ quá trình thi đấu với bên ngoài, có lẽ cũng là để ngăn chặn miệng lưỡi mọi người vì thân phận của Ân Thiên Thiên, tin tức Ân Thiên Thiên ở tập đoàn Cảnh thị sớm đã lan truyền đi mọi ngóc ngách, sáng sớm đã có vô số người chen chúc ở đây, đợi tới lúc người nhà họ Cảnh và Ân Thiên Thiên xuất hiện, hiện trường dường như mất khống chế rồi…
——Cậu cả Cảnh, xin hỏi anh có biết chuyện em dâu anh tham dự cuộc thi ở đây không? Anh sẽ thiên vị cho cô ấy sao?
——Cậu cả Cảnh, Cảnh thị tổ chức hoạt động này có phải chính là vì lót đường cho cô Ân không?
——Cậu cả Cảnh, xin hỏi ông Cảnh và bà Cảnh có biết chuyện này không? Họ có thái độ gì?
…
——Cậu ba Cảnh, anh làm tất cả những chuyện này có phải quá buồn cười không? Anh có cách nhìn thế nào đối với những lời đồn bên ngoài?
——Cậu ba Cảnh, xin hỏi hai người định tái hôn sao? Đây là điều kiện tiền đề để hai người tái hôn sao?
——Cậu ba Cảnh, chúng tôi có được tin tức, nói anh và cô Ân trước giờ chưa từng ly hôn, xin hỏi có phải là thật không?
…
——Cô Ân, xin hỏi cô lấy thân phận gì để quay về đây?
——Cô Ân, cô cả nhà họ Ân nói cô giành hôn nhân của cô ấy, xin hỏi cô thấy thế nào?
——Cô Ân, chuyện cô muốn quay về nhà họ Cảnh, người nhà họ Cảnh có thái độ gì? Họ tiếp nhận sao?
…
Hào môn trong thành phố chính là như vậy, có lúc cuộc sống còn phải minh tinh hơn cả minh tinh!
Mà vì phát triển sự nghiệp của mình, có lúc không ít người vẫn bằng lòng phơi bày chính mình trước ống kính, chỉ là nhà họ Cảnh rất kỳ quái, trước đây cậu ba Cảnh chưa kết hôn, người ra mặt cho nhà họ Cảnh là cậu cả Cảnh, sau khi cậu ba Cảnh kết hôn, người ra mặt của nhà họ Cảnh lại biến thành cậu ba Cảnh, bây giờ lại là ai cũng đang lộ mặt…
Nhất thời, không ít người rõ ràng đều rất hạnh phúc, rất nhiều người đều tò mò với cuộc sống trong hào môn.
Đoàn đội thi đấu mấy trăm người sáng sớm đã tụ tập trong sảnh triển lãm rộng lớn của Cảnh thị, thậm chí còn sắp xếp cả vị trí cho ký giả, chỉ là hôm nay bất kể họ hỏi ai cũng không có được câu trả lời nào.
Mười giờ sáng, thi đấu chính thức bắt đầu.
Tổng cộng phân làm năm khu vực, tuyển thủ tham dự thi đấu của mỗi tổ đều phát quảng cáo ba mươi giây của mình, thông qua tranh tài mới có thể giữ lại người còn lại, mà sau đó chính là chờ đợi cuộc tranh tài cuối cùng vào hai tuần sau.
Có sự gia nhập của truyền thông, cả cuộc thi đều công bằng hơn nhiều.
Quảng cáo của mỗi người đều được phát sóng lần lượt, không ít người đều chú ý quảng cáo của Ân Thiên Thiên, là quảng cáo cuối cùng của tổ cuối cùng, đợi lúc phát đến quảng cáo của Ân Thiên Thiên đã là năm giờ chiều rồi.
Dường như tất cả ống kính đều nhắm vào màn hình LCD tối om đó, chờ đợi xem thử năng lực của mợ ba nhà họ Cảnh thế nào! Có phải có tài năng đủ để ở lại không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...