Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 400: NHÀ HỌ ÂN HỖN LOẠN
Ân Nhạc Vy trốn ở một bên lén lút nhìn Ân Thiên Tuấn cũng không dám đi tới, đứa bé đứng trước mặt cô ta bị che mắt không thể nhúc nhích, chỉ là khi nghe thấy tiếng chai rượu vỡ tan thì cả người không khỏi run rẩy.
Nhân lúc Ân Thiên Tuấn không phát hiện, Ân Nhược Vy vội vội kéo con mình nhanh chóng lên lầu rồi đi vào phòng của mình.
Vừa bước vào phòng, Ân Nhạc Vy đã buông đứa nhỏ ra, cũng không để ý con bé có đứng ngay ngắn hay không mà đóng cửa rồi đi tới chiếc bàn bên cạnh, vươn tay cầm điếu thuốc ở trên lên hút, chẳng mấy chốc trong phòng đã đầy khói lượn lờ…
“Mẹ…” Ân Khiết mới bốn năm tuổi đứng tại chỗ dè dặt gọi, bàn tay bé nhỏ lo lắng đung đưa nhìn cô ta: “Mẹ, cô giáo nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe…”
Còn chưa nói xong, Ân Nhạc Vy không nhịn được mà quay đầu nhìn cô bé, tràn đầy ghét bỏ.
Một ánh mắt, Ân Khiết bèn ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ sợ sệt nhìn cô ta.
Hiện tại tâm trạng của mẹ không tốt, cô bé không thể nói chuyện làm mẹ không vui, cô bé phải làm đứa con ngoan…
Đến khi trong phòng yên lặng trở lại, Ân Nhạc Vy dứt khoát ngồi lên chiếc sofa bên cạnh tiếp tục hút thuốc, cửa sổ không mở nên trong phòng đầy mùi thuốc lá nồng nặc, Tiểu Ân Khiết cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng nhưng không dám nói nữa.
Một lúc lâu sau, Ân Nhạc Vy hút xong những điếu thuốc còn sót lại trong gói thuốc rồi nóng nảy ném vỏ thuốc xuống đất.
Bực mình!
Chỉ cần vừa nghĩ tới, Ân Thiên Thiên xa cách năm năm rồi quay về thì cô ta lại không vui!
Từ nhỏ đến lớn vẫn thế, người khá may mắn luôn luôn là cô ta! Chiếm đoạt danh tiếng cô cả nhà họ Ân của mình nhiều năm như thế thì thôi đi, bây giờ vốn đã mất trí nhớ suốt năm năm, lại cứ đột nhiên khôi phục trí nhớ, đây chẳng phải là đùa bỡn cô ta à?
Cô ta bất mãn, không cam lòng, không tình nguyện!
Dựa vào cái gì mà xung quanh Ân Thiên Thiên có người đàn ông như Cảnh Liêm Uy, người như Đổng Khánh, nhưng bên cạnh cô ta, bên cạnh cô ta thì sao đây? Nhìn xem đi, bây giờ cũng chỉ có những gã đàn ông bốn năm mươi tuổi! Ai cũng biến thái thì thôi còn luôn đề ra mấy yêu cầu quá đáng, cô ta đều muốn nôn ra!
Rõ ràng là cùng lớn lên trong một nhà, cô ta có gia đình hoàn chỉnh, có ba mẹ và anh trai, Ân Thiên Thiên là người không có gì cả thì sao lại có được nhiều thứ như thế? Hơn nữa cũng vì cô, bởi vì cô nên mẹ cô mới phá hủy nhà cô ta! Nếu không cô ta vẫn là cô chủ nhà họ Ân! Làm gì còn có chuyện của Ân Tinh chứ?
Năm năm!
Trong năm năm, có vẻ ai cũng không sống tốt!
Ân Thiên Thiên bỏ đi, nhà họ Ân tan rã, mỗi một ngày Ân Tinh chỉ biết phung phí, lấy cái danh cô cả nhà họ Ân ở bên ngoài tung hoành rêu rao, bây giờ Lý Mẫn mẹ của cô ta căn bản không quản được gì, Ân Thiên Tuấn trở thành trụ cột trong nhà, nhưng căn bản cũng không biết căn nhà này đã bẩn thỉu thành dạng nào! Còn cô ta thì mang theo đứa con ghẻ phải nghĩ đủ cách để tìm nhà cho mình!
Cô ta học nghiên cứu sinh, học thiết kế quảng cáo, nhưng từ đầu đến cuối cũng không bằng một nửa phong thái của Ân Thiên Thiên năm đó!
Tất cả mọi thứ, làm cho trong lòng cô ta nhồi nhét từng chút căm ghét.
Ầm!
Cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, Ân Tinh ghét bỏ ra mặt đứng trước cửa nhìn Ân Nhạc Vy và Ân Khiết ở bên trong, không nhịn được nói: “Ân Nhạc Vy cô đúng là có bản lĩnh, nghe nói mấy hôm trước cô lên giường của cậu Thanh? Cô không biết anh ta là người của tôi à? Đúng là đủ hèn hạ!”
Ân Nhạc Vy dữ tợn híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ân Tinh, năm năm này ở nhà đủ hung hăng càn quấy rồi!
“Ồ” rồi đứng lên, Ân Nhạc Vy đi thẳng về phía Ân Tinh, không hề che giấu sự chán ghét của mình nói với cô ta: “Người của chị? Người của chị sao lại leo lên giường tôi? Ân Tinh, bản thân không có năng lực thì sủa um lên, người khác không biết còn tưởng nhà họ Ân chúng ta nuôi một con chó đấy!”
Tính tình của Ân Tinh vốn cũng không tốt, nghe Ân Nhạc Vy nói vậy thì giận dữ muốn lao tới đánh cô ta, rồi bỗng nhiên bị một sức lực nho nhỏ ôm chặt lấy hai chân cô ta, hai người cúi đầu thì nhìn thấy Ân Khiết chen giữa hai người bọn họ.
“Không cho dì đánh mẹ, dì không phải là người tốt!” Ân Khiết tức giận nhìn Ân Tinh, ở trong mắt cô bé thì tất cả những ai bắt nạt mẹ cô bé đều là người xấu! “Không cho không cho! Dì cái người xấu xa này!”
Tiếng nói chói tai vang khắp phòng, Ân Thiên Tuấn và Lý Mẫn ở dưới lầu cũng nghe tiếng, Ân Thiên Tuấn tất nhiên sẽ không để ý, Lý Mẫn thì có lòng nhưng không có sức, bây giờ hai cô con gái không ai thích bà ta, bà ta chẳng thà cũng không để ý đến ai.
“Cút ngay!” Hét to, Ân Tinh giơ chân định đá Ân Khiết, lại bị Ân Khiết ôm chặt mà không thể động đậy.
Ân Nhạc Vy nhân cơ hội này mà giơ tay tát Ân Tinh một cái, nghiêm nghị nhưng thầm thì nói: “Ân Tinh, chị có bản lĩnh thì đừng ngang ngược trong nhà, ai để ý chị chứ? Nếu có bản lĩnh thật, đừng có xem lọt người như cậu Thanh, cậu Dương, có bản lĩnh thì gả vào nhà họ Trình, nhà họ Tề, nhà họ Cảnh ấy! Đó mới thật sự là đại gia đình giàu sang quyền thế! Treo một đám tôm tép rồi rêu rao bậy bạ ở đây, chị không chê mình mất thể diện à!”
Ân Tinh đỏ mặt tía tai trước lời nói của Ân Nhạc Vy, giơ tay định tát lại, nhưng lại bị Ân Khiết ôm chặt vốn không thể nhúc nhích, dứt khoát không thèm kiêng dè con bé mà kiên quyết muốn tiến tới.
Ân Nhạc Vy cũng không màng đến sức lực nhỏ bé của Ân Khiết mà giựt giây Ân Tinh, nói: “Cùng là cô cả nhà họ Ân, tôi không hiểu tại sao chị lại kém như thế! Mẹ của Ân Thiên Thiên là một gái bán hoa hèn hạ, ba cô ta không chừng sắp bị chết cóng dưới gầm cầu nào đấy, người ta không có gì cả nhưng khi đó nhờ có thân phận cô cả nhà họ Ân mà gả vào nhà họ Cảnh.
Tôi nên nói chị may mắn hay không may đây! Cứ lại trở về sau chuyện này mới được! Đáng đời chị cả đời chỉ có thể đi cùng mấy người đàn ông như cậu Thanh, cậu Dương!”
Ân Tinh tức đến sắp nổ phổi, nhưng không thể nhúc nhích, trong cơn tức giận, dứt khoát vươn tay kéo Tiểu Ân Khiết rồi hung ác đẩy sang bên cạnh, hét to: “Cút ngay, đồ ngu!”
Hét xong, tiến tới nắm lấy Ân Nhạc Vy, còn chưa kịp ra tay thì nghe Ân Nhạc Vy bình tĩnh nói: “Mọi người đều cùng họ Ân, chị nói tại sao lại khác biệt nhiều thế nhỉ? Hả? Chị gái…”
Một tiếng xưng hô làm Ân Tinh hận đến mức muốn giết người! Ân Khiết bị đẩy sang bên cạnh va chạm bị đau nên khóc lớn: “Đau quá, đau quá, cậu ơi, Khiết Khiết đau quá…”
Khóc thật to, trong nhà họ Ân vốn không còn được mấy người nhất thời vang dội tiếng khóc của Ân Khiết.
Tuy Ân Thiên Tuấn say, nhưng không đến mức say như chết, trong nhà này anh ấy không thích ai cả, nếu trong người anh ấy không chảy dòng máu của nhà họ Ân, nói không chừng anh ấy đã đi từ lâu rồi, nhưng khi nghe tiếng khóc yếu ớt của Ân Khiết, anh ấy không khỏi đau lòng cho cô bé, giống như khi trước một khi Ân Thiên Thiên bị thương sẽ khóc lóc đi tìm anh ấy vậy…
Gò má đỏ gay, Ân Thiên Tuấn đứng dậy bước từng bước lên lầu.
Ân Tinh muốn ra tay nhưng cuối cùng cũng không ra tay được, chỉ căm hận nhìn Ân Nhạc Vy.
Ân Nhạc Vy lại không để ý, chỉ quay đầu nhìn Ân Thiên Tuấn vừa tới đã ôm Ân Khiết rồi nhỏ giọng dỗ dành, môi nở một nụ cười giễu cợt.
“Anh, anh không ngại dáng vẻ này khó coi à?” To gan giễu cợt, hôm nay Ân Nhạc Vy cô ta cũng bị kích thích kịch liệt: “Thích cô ta thì đoạt cô ta lại đi, trước đây anh chưa làm chuyện như thế hay sao? Lúc bé vừa nghe có cậu nào theo đuổi cô ta, chẳng phải anh sẽ gấp gáp đến mức ép người ta đi hay sao? Sao bây giờ không dám rồi?”
Một câu nói, khí tức toàn thân Ân Thiên Tuấn thay đổi, ngay cả Tiểu Ân Khiết cũng không dám khóc mà chớp mắt nhìn anh ấy.
Trong trí nhớ của cô bé, cho đến bây giờ cậu chưa từng dùng ánh mắt kinh khủng như thế để nhìn bé và mẹ…
“Đúng là em quá ngây thơ, khi nhỏ cứ tưởng anh chỉ đau lòng cô ta, bây giờ nhìn lại thì khi đó anh đã thích cô ta rồi…” Nở nụ cười giễu cợt, Ân Nhạc Vy cố gắng kích thích chút không cam lòng ở trong lòng Ân Thiên Tuấn: “Rõ ràng hai người cũng không có quan hệ huyết thống đúng không? Hoàn toàn có thể kết hôn sinh con, bây giờ thân thế của cô ta cũng bị phơi bày, vốn không hề trở ngại, nhưng anh vẫn không dám tiến lên sao? Anh à, từ khi nào mà lá gan anh trở nên nhỏ thế rồi?”
Ánh mắt sáng quắc nhìn Ân Thiên Tuấn, trong lòng Ân Nhạc Vy là sóng lớn cuồn cuộn.
Ân Thiên Thiên!
Xung quanh cô hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, cũng vì cô yếu sao?
Cô ta không có được, cô ta phải nhìn thấy chuyện này trở nên nát bét!
“Ba năm, ba năm trước anh tìm được cô ta, em không tin ở trong lòng cô ta thì anh không có chút địa vị nào! Lòng người cũng làm bằng thịt, ai mà không có ngưỡng cửa chứ!” Ân Nhạc Vy vừa nói, hai mắt lại đầy vẻ khinh thường, theo cái nhìn của cô ta, hai anh em ở cùng nhau là một chuyện rất buồn nôn: “Anh hiểu cô ta, cô ta hiểu anh, hai người ở với nhau không phải rất tốt à Hơn nữa, suốt ba năm, nói giữa hai người không có gì cả, Cảnh Liêm Uy sẽ tin à? Nếu là em, em cũng không tin!”
Trong mắt cô ta, quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ đơn giản trực tiếp!
Đột nhiên, Ân Thiên Tuấn đứng dậy cất bước tới gần Ân Nhạc Vy, khí thế đó làm cho Ân Nhạc Vy sợ đến sắc mặt trắng bệch, lần này ngay cả Ân Khiết cũng không dám nói chuyện, trong nhà cô bé sợ cậu nhất, nào dám động đậy?
Vươn tay hung ác bóp cổ Ân Nhạc Vy rồi ép cô ta lùi đến bức tường ở phía sau, giọng nói của Ân Thiên Tuấn cũng hơi khàn, cả người toát ra mùi rượu nói: “Ân Nhạc Vy, bỏ cái suy nghĩ cẩn thận đó của em đi, cho rằng anh là tên ngu mà dùng như súng à? Em có tin anh lập tức đuổi em ra khỏi cửa không!”
Một câu nói, sắc mặt của Ân Nhạc Vy trở nên tái nhợt, hai tay nắm chặt bàn tay của Ân Thiên Tuấn, chỉ sợ anh ấy sơ ý một chút thật sự bớp chết cô ta, vậy thì mất nhiều hơn được!
“Em nhớ kĩ cho anh, nhà họ Ân do ai làm chủ! Nếu tiếp tục như thế, đừng trách anh không khách khí!” Đối với cô em gái này, từ nhỏ anh ấy đã không thích, càng không cần nói đến chuyện lúc cô ta tính toán đến trên đầu anh: “Thật ra Ân Thiên Tuấn anh không cần nhiều em gái như thế, nhiều một đứa thiếu một đứa cũng không sao cả!”
Lần này, Ân Nhạc Vy trực tiếp không nói nên lời, cho đến lúc cảm thấy sự sợ hãi của Ân Nhạc Vy đã bành trướng vô biên, Ân Thiên Tuấn mới buông tay, xoay người ra khỏi nơi này.
Ở hành lang người dừng lại một chút rồi đi vào “cấm địa” nhà họ Ân, từng là căn phòng của Ân Thiên Thiên…
Trong phòng như còn có mùi vị của cô, như còn có hơi thở cuộc sống của cô…
Từ ba năm trước khi hai người ổn định qua lại đến giờ, anh ấy đã dọn dẹp nơi này một phen, mong chờ có một ngày có thể dẫn cô trở lại, nhưng không ngờ, ngày hôm đó, cô cũng đứng trước cửa nhưng không hề bước vào một bước…
Bỗng nhiên, Ân Thiên Tuấn suy nghĩ, ba năm, thật sự không có chút nhớ nhung nào sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...