Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 340: BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO
Điều duy nhất mà Cảnh Liêm Uy từng phạm phải sai lầm là gì?
Đó là khi cô bị thương, anh không ngay lập tức đứng lên bảo vệ cho cô, chỉ bởi vì nó đi ngược lại nguyên tắc của chính mình mà anh đã không bất chấp mọi thứ mà giúp đỡ cho cô, bởi vậy mà trong lòng cô cảm thấy không vui sao?
Bất kể là cô hết lần này đến lần khác chịu ấm ức mà Mộc Yên Nhiên gây ra, hay là ở bên ngoài bị ức hiếp, thì điều khiến Ân Thiên Thiên khó chịu nhất chẳng phải là anh không ngay lập tức bảo vệ cho cô hay sao?
Nhưng mà, cô dường như đã quên mất, Cảnh Liêm Uy cũng là một người đàn ông với những trạng thái cảm xúc bình thường chứ không phải thần thánh.
Cô không nói ra thì anh không thể nào đoán được suy nghĩ của cô, cũng không thể nào đoán ra được điều cô cần là gì.
Cũng giống như việc cô không thể nào hiểu được vì sao giây trước Cảnh Liêm Uy vừa nói yêu cô nhưng giây sau lại muốn kết hôn cùng Mộc Yên Nhiên.
Bỗnh nhiên, câu nói kia của Cát Thành Phong vang lên trong đầu cô.
Từ trước đến nay điều duy nhất mà cậu ba nhà chúng tôi trăn trở là làm thế nào để cô không phải chịu tổn thương, làm thế nào để cùng cô an toàn lùi bước.
Không chịu tổn thương? An toàn lùi bước?
Trong giây lát đó, Ân Thiên Thiên cau mày nhìn Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối vẫn cẩn thận nhìn cô, khi nhìn thấy cố cau mày, trong lòng anh liền hoảng hốt, vôi vàng bước về phía trước, nói: “Thiên Thiên….
”
Ân Thiên Thiên định thần lại nhìn người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt liền bỗng dưng thông suốt được rất nhiều chuyện.
Ân Thiên Thiên khẽ cong môi, hỏi: “Cảnh Liêm Uy, những lời anh nói ngày hôm đó đều là thật sao?”
Cảnh Liêm Uy nhìn cô, mới đầu anh chưa kịp nhớ ra ngày cô nói là ngày nào, nhưng sau đó liền nhớ đc ngày đó là ngày cuối cùng, anh vừa hứa sẽ yêu cô vừa đồng ý kết hôn cùng người con gái khác.
Nhưng, cho dù là câu nói nào đi nữa, thì ở thời điểm đó, đều là sự thật, nhưng điểm khác biệt lớn nhất thì chính là làm được và không làm được mà thôi.
Ví dụ như, anh có thể làm được chuyện yêu Ân Thiên Thiên, nhưng lại không thể cưới Mộc Yên Nhiên, cho dù anh đã đồng ý rồi.
Cảnh Liêm Uy gật đầu, thẳng thắn trả lời.
Ân Thiên Thiên im lặng một lúc lâu cũng không thấy nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Mà Cảnh Liêm Uy thì từ đầu tới cuối luôn miệng giải thích cho hành động của mình, huống hồ trong mắt anh, những chuyện này không giải thích thì tốt hơn, tránh việc sau này lại nhớ đến Tô Nướng, như vậy há chẳng phải đẩy Ân Thiên Thiên vào hố lửa hay sao?
Anh thà để bản thân chịu đựng mọi sự đau khổ giày vò chứ nhất quyết không để cô cau mày dù chỉ một chút.
Ân Thiên Thiên bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng rực như đuốc nhìn về phía anh, hỏi: “Cảnh Liêm Uy, việc anh đồng ý cưới Mộc Yên Nhiên có phải có nỗi khổ tâm gì hay không?”
Chỉ là một câu nói thôi nhưng lại khiến cho cả phòng khách rơi vào im lặng.
Thậm chí Ân Thiên Thiên còn nghe thấy được tiếng tim đập của chính mình, nín thở nhìn anh.
Ngày hôm nay, nếu như không có những lời này của Cát Thành Phong thì khi gặp Cảnh Liêm Uy cô chắc hẳn sẽ cãi nhau với anh, cùng anh ầm ĩ một trận ra long trời lở đất, thế nhưng vì những câu nói kia mà trong lòng cô bỗng dưng nổi lên sự nghi hoặc.
Cảnh Liêm Uy không phải loại người thiếu trách nhiệm trong chuyện tình cảm, khi bọn họ mới ở bên nhau, anh vẫn chưa thực sự yêu cô, Mộc Yên Nhiên lại mang danh mối tình đầu của anh, vậy mà anh vẫn cố chấp chọn cô, những điều này cho thấy rằng, về phương diện tình cảm, Cảnh Liêm Uy không hề bội bạc đối phương, nhưng anh lại muốn cưới người phụ nữ khác ngay sau khi anh thừa nhận yêu cô.
Ngoài việc có nỗi khổ tâm nào đó ra, Ân Thiên Thiên không thể nghĩ ra lí do nào khác.
Cảnh Liêm Uy chăm chú nhìn Ân Thiên Thiên, im lặng vài giây rồi mới nhẹ nhàng trả lời: “Đúng, anh có nỗi khổ riêng”
Ngoại trừ chuyện của Tô Nương thì khi đối mặt với Ân Thiên Thiên, anh dường như chưa từng gạt cô chuyện gì.
Vành mắt Ân Thiên Thiên bỗng dưng trở nên ướt nhèm, mím chặt môi nhìn anh mà không nói tiếng nào, một lúc lâu sau, khi tâm trạng của cô ổn định trở lại mới lên tiếng: “Không thể nói cho em biết được sao?”
Trong giọng nói của Ân Thiên Thiên ẩn chứa tia nức nở, cả người cô khẽ run rẩy.
Cô không dám tưởng tượng, đó rốt cuộc là uy hiếp như thế nào mới có thể khiến một người đàn ông như Cảnh Liêm Uy chấp nhận thỏa hiệp, nhưng cô lại lờ mờ cảm thấy rằng bọn họ chắc chắn đã nắm trong tay điểm yếu của Cảnh Liêm Uy…
Điểm yếu…
Nghĩ đến đây, hai mắt Ân Thiên Thiên bỗng trừng lớn, bước thêm một bước về phía trước rồi nhìn anh.
Hiện giờ điểm yếu của Cảnh Liêm Uy chỉ có hai thứ, một là cha mẹ anh, một là… cô?
Giọng nói của Ân Thiên Thiên trở nên trầm lặng, cô gắng không để cho nước mắt rơi xuống, khẽ hỏi: “Có phải là vì… em đúng không?”
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy bỗng chốc thay đổi, ánh mắt lóe lên điều gì đó, cho dù lúc này anh không nói nhưng anh cũng đã đưa ra một câu trả lời vô cùng rõ ràng cho Ân Thiên Thiên.
Đúng vậy, anh bị uy hiếp, đúng vậy, anh không thể nói cho cô, đúng vậy, tất cả đều vì cô…
Ân Thiên Thiên bỗng chốc òa khóc nức nở.
Cô không biết, không hề hay biết Cảnh Liêm Uy lại có thể vì cô mà chịu để người khác uy hiếp, cũng không biết Cảnh Liêm Uy lại có thể dễ dàng thỏa hiệp như thế, chỉ là cô không biết một điều rằng rốt cuộc bản thân có bản lĩnh gì lớn lao mà lại khiến cho Cảnh Liêm Uy làm đồng ý làm những chuyện điên rồ như thế! Rõ ràng chuyện này không thể làm tổn thương cô một cách sâu sắc mà?
Con người chính là như vậy, trước khi đối mặt với sóng to gió lớn, luôn luôn cho rằng nó đã xuất hiện ngay trước mắt chúng ta.
Mà Ân Thiên Thiên vừa hay lại chính là người như vậy, rất đỗi đơn thuần.
Ân Thiên Thiên khẽ run rẩy, giơ tay vuốt ve bụng, nói với anh trong làn nước mắt: “Cảnh Liêm Uy, anh đưa em đến đây không phải là vì muốn cướp lấy con của em, cũng không phải là vì muốn tận hưởng hạnh phúc gia đình, có đúng không?”
Cảnh Liêm Uy vẫn lẳng lặng đứng ở vị trí cũ nhìn cô, sau đó dứt khoát mạnh mẽ trả lời: “Không phải”
Khóe miệng Ân Thiên Thiên mím chặt, cô hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Uy, lí do khiến anh bị uy hiếp, sau này có thể nói cho em biết được không?”
“Không thể” Cảnh Liêm Uy không hề do dự mà trả lời cô.
Ân Thiên Thiên cau mày, cố gắng nghĩ cho ra bản thân có chuyện gì mà người khác có thể mang ra để uy hiếp Cảnh Liêm Uy, nhưng dù có cố cũng không thể nghĩ ra được bản thân có lí do gì.
Cảnh Liêm Uy nhìn gương mặt hoang mang của Ân Thiên Thiên liền thở phào một hơi, cuối cùng cũng bước về phía trước, giơ tay ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Thiên Thiên, em phải tin anh, anh sẽ không hại em…”
Anh thà rằng tổn thương chính bản thân mình, cũng không nỡ làm tổn thương em.
.
……
Trong căn biệt thự ở ngoại ô thành phố T, Cảnh Liêm Uy chỉ có thể lén lúc đây vào lúc tối muộn, rồi lại rời đi khi trời vẫn còn chưa sáng.
Có một khoảng thời gian Ân Thiên Thiên bỗng dưng có cảm giác mình giống như “tình nhân” của anh, cô không xem TV, không đoc tin tức, cũgn không quan tâm đến những tin đồn lan truyền trên mạng, cô vùi mình vào một không gian riêng cách biệt với thế giới bên ngoài mà an tâm dưỡng thai, mỗi lần khám thai đều sẽ có bác sĩ riêng đến khám cho cô một cách cẩn thận, dặn dò cô những chuyện cần phải lưu ý.
Mỗi ngày, cuộc sống của Ân Thiên Thiên đều không có sự tham gia của Cảnh Liêm Uy, nhưng mỗi đêm, người đàn ông ấy đều ôm cô vào lòng để cô có thể yên giấc, anh dường như không góp mặt vào cuộc sống của cô, nhưng mọi thứ xung quanh cô đều có nắm rõ như lòng bàn tay, những gì mà bác sĩ dặn dò, mỗi ngày cô ăn được bao nhiêu, anh đều rõ ràng…
Anh thường lén gọi điện thoại cho cô, có khi là gọi từ phòng làm việc, có khi là từ trên xe, thậm chí có khi ở phòng tắm…
Những ngày tháng như vậy cứ thế trôi qua khiến lòng của Ân Thiên Thiên ấp ủ niềm mong chờ, nhưng cũng ẩn chứa những bất an.
Dường như, sắp tới sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Mà sự thật đã được chứng minh, giác quan thứ sáu của Ân Thiên Thiên hoàn toàn chính xác!
Sau khi Ân Thiên Thiên “mất tích” được một tuần, Ân Thiên Tuấn nhận được một bức thư được cô gửi từ London, nước Anh, thông báo rằng mọi thứ đều ổn cả, cô chỉ muốn đi đâu đó giải tỏa căng thẳng, mọi người không cần phải quá lo lắng, khi nhận được, Ân Thiên Tuấn tức tốc từ thành phố T đi máy bay sang đây, nhưng Tô Nương lại bắt đầu ra tay với nhà họ Ân cùng với nhà họ Mộc.
Trong nháy mắt, chuyện của Ân Thiên Thiên cứ thế đi vào bế tắc, chỉ trong vòng một thời gian thôi dường như đã không còn ai chú ý đến sự tồn tại của cô, chỉ duy có bà cụ Cảnh cùng với Mộc Yên Nhiên từ đầu đến cuối vẫn tìm kiếm tung tích của cô, thậm chí còn cho người đi Anh điều tra…
Một buổi sáng sớm nọ, thành phố T đang chìm trong giấc ngủ đã bị đánh thức bởi một sự kiện huyên náo vô cùng.
Tất cả các phương tiện báo đài đều đã đưa tin nhưng ai ấy trong thành phố T vẫn bàng hoàng không nói nên lời.
Từ một tháng trước, cục cảnh sát thành phố T cùng với các bộ phận liên quan đã nhận được một phong thư nặc danh, dù số lượng phong thư nặc danh nhận được là ít nhất trong tuần, nhưng tội danh được chỉ ra lại là nhiều nhất, hơn nữa gia tộc có liên quan chỉ có 2, một là “Thiên Tuấn” nhà họ Ân, người còn lại là tập đoàn bưu chính viễn thông nhà họ Mộc, hai gia tộc này tách biệt nhau một trời một vực, một bên là Mộc gia – thông gia với nhà họ Cảnh, thế lực hùng mạnh, gốc gác không hề tầm thường, một bên là Ân gia – một gia tộc giàu có mới nổi, chỉ được xem như một nửa hào môn.
Trong phong thư bao gồm rất nhiều lời cáo buộc dành cho hai nhà Ân – Mộc, nhưng tội danh cáo buộc lần này lại khác với những lần trước…
Tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào tin tức này, thậm chí còn liên tục trở thành chủ đề nóng trong một tháng qua và không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Những văn kiện trước đó đều chỉ ra tất cả các tội danh một cách chi tiết để cảnh sát và cơ quan điều tra xác minh làm rõ, nhưng văn kiện lần này có liên quan đến nhà họ Ân và nhà họ Cảnh thì lại đưa ra được những chứng cứ cụ thể rõ ràng, trong đó có bằng chứng về chuyện năm xưa khi cụ ông nhà họ Mộc phát triển tập đoàn đã trốn thuế, làm thất thoát thuế, khấu trừ tiền lương nhân viên mà không có lí do chính đáng dẫn đến việc công nhân viên tự sát, hơn nữa còn có chứng cứ về đường dây vận chuyển trái phép các chất cấm của nhà họ Mộc, ngoài ra còn có các video nhạy cảm, bê bối về đời tư của người đứng đầu nhà họ Mộc ở thời điểm hiện tại là Mộc Long, toàn bộ nhà họ Mộc, không loại trừ bất kì ai, ngay cả đại tiểu thư nhà họ Mộc – Mộc Yên Nhiên – người sắp được gả vào nhà họ Cảnh, cũng bại lộ bằng chứng cho thấy cô đã mua bán trái phép nội tạng cơ thể người do tội phạm quốc tế tên “Diêm Vương” cầm đầu….
Tất cả những chuyện này, một loạt bằng chứng được phơi bày ra ánh sáng, khiến toàn bộ nhà họ Mộc không ai có thể thoát tội, thậm chí Mộc Sa cũng bị cáo buộc năm xưa khi cạnh tranh cho vị trí vũ công trưởng của một vũ đoàn quốc tế đã lén lét gài đinh vào bên trong giày múa của đồng nghiệp…
Trong nháy mắt, toàn bộ nhà họ Mộc trở thành tâm điểm cho các cuộc chỉ trích mắng chửi, lâm vào tình cảnh chuột cống chui rủi nơi đầu đường xó chợ.
Còn nhà họ Ân, sau khi người đàn ông oai phong lẫm liệt Ân Bách Phú bị vạch trần chuyện năm xưa lợi dụng người vợ cũ xinh đẹp giàu ra sao mới có thể tiến thân vào thành phố T lập nghiệp, sau cùng lại ở nuôi dưỡng tình nhân cùng con riêng ở bên ngoài, thì “Thiên Tuấn” cũng bị điều tra về hoàng loạt cáo buộc trốn thuế, còn có cả chuyện một vài sản phẩm gây dị ứng và ảnh hưởng đến cơ thể của người tiêu dùng…
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi thôi mà cả thành phố T đã chìm trong những biến đổi rối ren.
Nhưng tất cả những chuyện này, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Những lúc như thế này, chẳng ai ngờ được là, chỉ bởi vì một Tô Nương, một Ân Thiên Thiên, một Cảnh Liêm Uy, mà toàn bộ thành phố T vốn ổn định vững vàng trong thời gian dài như vậy liền bị thay da đổi thịt trong vòng một ngày! Cũng không ai ngờ được là toàn bộ quyền lợi và cơ ngơi của thành phố T bỗng chốc rơi vào tay của một thế hệ trẻ như vậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...