Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 312: CHỖ DỰA CỦA MỘC YÊN NHIÊN
Ngươi phụ nữa kia hóa ra tên là Tô Nương?
Nghĩ đến bông hoa mạn châu sa trên cánh tay của bà ta, trong lòng Mộc Yên Nhiên lại lạnh buốt.
Không thể giải thích được nhưng cô ta luôn có chút sợ hãi bà ta, luôn cảm thấy bà ta giống như lệ quỷ đến từ địa ngục lên đòi mạng.
Nặng nề gật đầu, Mộc Yên Nhiên nhanh chóng đưa ra câu trả lời chính xác: “Đúng vậy, bà nội, chính là bà ta!”
Lời nói này vừa dứt, ngay lập tức khí lực cả người của bà cụ Cảnh giống như bị người ta rút đi, trong hốc mắt tang thương kia đều tràn đầy nước mặt, thân thể không tự chủ được mà run lên.
Tô Nương!
Tô Nương!
Người phụ nữ kia, bà ta rốt cuộc cũng trở về!
Năm đó bà ta vì giận chó đánh mèo với người khác mà làm hại con trai lớn của bà mất sớm, khiến bà trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng hận không muốn tự tay giết chết bà ta, nhưng công đợi nhà họ Cảnh ra tay, bỗng nhiên truyền đến tin rức rằng Tô Nương ngã xuống vách núi.
Nhưng hết lần này tới lần khác xuống đấy vực tìm người lại không tìm được chút tin tức nào, xác của Tô Nương không có, Tô Nương cũng không ở đó, cô ta cứ như vậy biến mất trong hư không…
Nhiều năm như vậy, bà ta vẫn luôn cho người đi tìm Tô Nương, nhưng vì cố kỵ đến Cảnh Liêm Uy nên vẫn không gióng trống khua chiêng tìm người, nhưng bây giờ rốt cục cũng đợi đến khi bà ta trở về, bà cụ nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình sống đến tám mươi tuổi lại có thể đội được bà ta trở về, còn có thể tự tay báo thù cho con trai.
Bà cụ muốn cười, thế nhưng hết lần này tới lần khác lúc này bà ta lại khóc!
Con của bà ta, ở trong sự cố đó vô tội biết bao!
Nếu như không phải là vì chuyện này, người nhà bọn họ có lẽ vẫn còn đang sống mạnh khỏe, nói không chừng Cảnh Liêm Uy còn có thêm em trai em gái!
Đợi đến khi cảm xúc của bà cụ dịu đi đôi chút, Mộc Yên Nhiên khóc nói: “Bà nội, lúc cháu biết chuyện này cũng không dám nói cho bà, chính là sợ bà thương tâm, nhưng bây giờ thấy bà hiểu lầm cháu, thậm chí không cho cháu tới thăm bà, cháu cũng không thể nhịn được nữa, hơn nữa bây giờ Liêm Uy còn cố chấp với Ân Thiên Thiên như vậy, cháu thế nào cũng không nhìn được…”
Bà cụ Cảnh nhìn Mộc Yên Nhiên đang khóc như một đứa trẻ, giống như nìn thấy Thụy Cẩm Hi năm đó.
Cô bé kia cũng từng ở trước mặt bà khóc đến đáng thương như vậy, nhưng bà vẫn ý chí sắt đá đuổi bọn họ ra ngoài, nếu như lúc đó bà ta không làm như vậy, nói không chừng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện…
Đưa tay xoa đầu Mộc Yên Nhiên, lúc này bà ta nghiễm nhiên không còn muốn truy cứu hành vi trước đó của Mộc Yên Nhiên nữa, tròn đầu chỉ còn có ‘Tô Nương!”
Lần này, bà ta chắn chắn sẽ không để Tô Nương rời chỗ này một cách đơn giản như vậy!
“Bà nội, chúng ta nên làm gì…” Mộc Yên Nhiên khóc đến thương tâm, vùi đầu vào đầu gối bà cụ, hai con mắt đầu là ý lạnh: “Bà nội…”
Bà cụ Cảnh rốt cuộc cũng không phải người ích kỷ, chỉ cần cô ta đối tốt tới với bà, đối tốt với nhà họ Cảnh thì sẽ để cô ta ở trong mắt, nếu như không thì đó chính là một đống rác rưởi! Chỉ cần nhìn cô ta là biết, không phải chỉ là một lời nói dối nho nhỏ thôi sao? Bà cụ lại làm thành nghiêm trọng như vậy, nếu không phải trong tay cô ta có tin tức này, nói không chừng cô ta thật sự sẽ không được tiến vào.
Giờ phút này, Mộc Yên Nhiên đối với bà cụ Cảnh cũng đã sớm không còn tình cảm của một người cháu gái lúc trước nữa rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Mộc Yên Nhiên, bà cụ Cảnh im lặng một hồi lâu cũng không nói gì, Mộc Yên Nhiên cũng nhu thuận không nói gì.
…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai giờ sau bà cụ bỗng nhên đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Thím Thẩm.
” Khẽ gọi một tiếng, thím Thẩm ở cách đó không xa đi tới, ngạc nhiên nhìn tinh thần của bà cụ có vẻ hơi kỳ lạ: “Đi gọi tất cả mọi người nhà họ Cảnh về đây cho ta!”
Thím Thẩm không tự giác nhìn Mộc Yên Nhiên một chút liền ngoan ngoãn đáp ứng, lập tức hỏi một câu: “Vậy cậu ba thì sao?”
Bà cụ im lặng hai giây sau đó nói: “Nửa giờ sau hãy gọi nó tới!”
Cuối tuần, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đương nhiên là không ở nhà, vì vậy thím Thẩm liền gọi điện thoại cho hai người, mà Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đều ở nhà, đi lên gọi một chút là được rồi, rất nhanh, ngoại trừ Cảnh Liêm Uy đang ở ngoài thì người nhà họ Cảnh đều đến đông đủ.
Trong phòng khách, bà cụ dẫn Mộc Yên Nhiên ngồi lên ghế sô pha, Mộc Yên Nhiên an tĩnh cúi đầu không nói lời nào, bộ dáng ngoan ngoãn đến mức làm cho người ta không thể nói, chỉ là sự xuất hiện của cô ta vẫn khiến người nhà họ Cảnh có chút sững sờ.
Một người bị đuổi ra ngoài, bây giờ còn có thể xuất hiện trong lúc nhà họ Cảnh họp gia đình, chuyện này dù nói thế nào cũng khiến cho người ta không thể nhịn được mà lau mắt nhìn.
Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ ngồi đối diện bà cụ, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc vừa về đến liền cảm nhận được bầu không khi ngột ngạt trong nhà, sau khi nhìn thoáng qua liền vội vàng im lặng tìm chỗ ngồi xuống.
Không chờ bọn họ mở miệng hỏi, bà cụ liền ngước mắt nhẹ giọng mở miệng, khiến người nhà họ cảnh đều trợn tròn mắt.
“Tô Nương đã trở về, đang ở trong thàn phố T!”
Sắc mặt Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ lập tức tái nhợt, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng kinh ngạc đứng bật dậy!
Tô Nương trở về rồi?
Cảnh Liêm Uy biết không? Nó có thể làm việc gì ngốc nghếch không?
Trong đầu dường như lập tức lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng cuối cùng không một ai hỏi ra.
Bà cụ không biết Cảnh Liêm Uy đã biết chính anh là con trai của Cảnh Minh Đức, vì vậy bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể im lặng kìm nén! Thế nhưng bọn họ đều đã quên, bà cụ trở nên đơn giản và đơn thuần như vậy tức lúc nào? Mọi chuyện đã đến mức này, bà vẫn không đoán được sao?
Cảnh Liêm Uy trước đó không biết thân phận của Ân Thiên Thiên nên khăng khăng muốn kết hôn, nhưng sau đó lại ly hôn một cách khó hiểu, thậm chí bây giờ Ân Thiên Thiên có đứa bé cũng không phục hôn, đơn giản chỉ có thể là vì một lý do.
Anh biết, biết tất cả những chuyện này!
Biết anh là con trai của Cảnh Minh Đức, biết Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương, biết Tô Nương hại chết ba mẹ của anh!
Ánh mắt bà cụ nghiêm túc nhìn đám người trước mặt, thật lâu cũng không nói điều gì.
Một lúc lâu sau, vẫn là Cảnh Nguyên Phước tìm lại được giọng nói của mình, giọng nói mơ hồ mang theo sự khiếp sợ: “Người phụ nữ đó không phải ngã xuống vách đá rồi sao? Không chết?”
Vách núi cao như vậy, khi tất cả mọi người cho là bà ta đã chết, ai ngờ khi xuống dưới căn bản không phát hiện được thi thể của bà ta, từ đó về sau các đội ngũ tìm kiếm bắt đầu tìm tung tích của bà ta, hết lần này đến lần khác dường như bà ta đã bốc hơi, hoàn toàn không tìm được, bây giờ lại đột nhiên trở về?
Thật ra, người nhà họ Cảnh không phải biết quá rõ quá khứ của Tô Nương, bọn họ chỉ biết rõ một việc duy nhất.
Tô Nương hại chết ba mẹ của Cảnh Liêm Uy!
Trận tai nạn máy bay năm đó căn bản không phải là ngoài ý muốn, mà là có người gây ra.
Đối bọn họ mà nói, quá khứ của Tô Nương thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là việc bà ta vì cơn tức giận của mình mà hai chết người nhà họ Cảnh!
Vi Gia Huệ nhìn Mộc Yên Nhiên, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác không tốt! Còn chưa kịp nói chuyện, bà cụ một lần nữa vứt xuống một câu: “Ân Thiên Thiên, là con gái của Tô Nương!”
Lần này, toàn bộ người trong phòng khách yên tĩnh lại lần nữa.
Sắc mặt Cảnh Liêm Bình cũng hơi trắng bệch, hô hấp của Cảnh Thiên Ngọc cũng hơi ngừng lại.
Trái tim Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ loạn tung lên, nghĩ thế nào cũng không hiểu thế giới này sao lại có thể nhỏ như vậy! Nhỏ đến mức hết lần này tới lần khác Cảnh Liêm Uy lại cưới con gái của Tô Nương, hết lần này tới lần khác bây giờ còn mang thai đứa nhỏ!
Sau một hồi lâu, bà cụ bỗng nhiên nhìn về phía Vi Gia Huệ, giọng nói nghiêm túc hỏi: “Gia Huệ, Liêm Uy có phải biết thân thế của nó rồi không?”
Bà cụ mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng không đánh mất năng lực suy nghĩ, trước đó toàn bộ nhà họ cảnh đều giấu diếm bà, không nói cho bà biết, bây giờ hỏi một câu cũng chỉ là muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn mà thôi!
Vi Gia Huệ há hốc mồm không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể im lặng nhẹ gật đầu.
Bà cụ bỗng nhiên hung hăng thở dài một hơi, hướng người về sau dựa lưng vào ghế salon! Động tác đó dọa mọi người đang ngồi đều phải đứng lên, Mộc Yên Nhiên cũng lập tức ngẩng đầu nhìn qua, mãi đến khi chắc chắn bà cụ không vì chịu sự kích thích quá lớn mà xảy ra chuyện mới yên lòng.
Bây giờ, bà cụ đã trở thành chỗ dựa lớn nhất của cô ta, cô ta nào mong bà cụ xảy ra chuyện.
Rất rất lâu sau, bà cụ bỗng nhiên liền mở miệng để thím Thẩm gọi Cảnh Liêm Uy trở về, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước vô cùng lo lắng, sợ bà cụ làm điều gì điên rồ, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc muốn báo tin cho Cảnh Liêm Uy, nhưng hết lần này tới lần khác bọn bọn họ lại ở ngay dưới mí mắt của bà cụ, ngay cả động cũng không thể động đậy.
Cặp mắt đào hoa hung hăng híp một chút, Cảnh Liêm Bình không một dấu vết liếc nhìn Mộc Yên Nhiên.
Người phụ nữ này, nhìn qua có vẻ hiền lành và nhu hòa, nhưng ai ngờ cô ta lại là người có lòng dạ rắn rết như vậy.
Một bí mật thân đơn giản như vậy đã đem tất cả bọn họ rơi vào trong thế bị động.
Cảnh Liêm Bình mặc dù không hiểu quá nhiều về chuyện năm đó, nhưng lại nhớ kỹ Cảnh Liêm Uy năm đó…
Đứa trẻ nỏ tận mắt nhìn ba mẹ của mình lên máy bay, thậm chí bọn họ còn quay đầu vẫy tay mỉm cười với anh, lúc đó Cảnh Liêm Uy vừa khóc vừa cười, nhưng trong nháy mắt, máy bay vừa rời khỏi quỹ đạo bay bay lên bầu trời, không đến năm giây sau, máy bay ‘Oanh’ một tiếng liền nổ…
Không hề có điềm báo trước, đột nhiên xuất hiện…
Đầy trời đầy những tia lửa cứ như vậy chiếu vào khuôn mặt nhỏ của Cảnh Liêm Uy, tiểng nổ vang ầm chấn động đến mức đại sảnh của sân bay dường như cũng khẽ rung lên, người lớn theo bản năng đưa tay che đầu mình, thế nhưng anh ta lại thấy Cảnh Liêm Uy nho nhỏ cứ đứng ở cửa kính, ngay cả khóc cũng quên…
Nếu không phải lúc đó Cảnh Liêm Uy bị bà cụ cưỡng ép ở lại thì có lẽ cũng đi theo, sau đó bà cụ rời khỏi nhà có Cảnh có lẽ vì áy náy, cũng có lẽ vì trong lòng bất an, và gặp được Mộc Yên Nhiên…
Chỉ là chuyện năm đó của đó Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi, bọn họ còn nhỏ nên căn bản không thể tham dự vào, nhưng không tham dự vào không có nghĩa là bọn họ không biết chuyện năm đó, bà cụ và ông cụ năm đó mặc dù rất tức giận nhưng rốt cuộc vẫn rất yêu thương Cảnh Minh Đức, đối với Cảnh Liêm Uy lại càng yêu thương ghê gớm, thế nhưng tình hình lúc đó bọn họ vẫn quan tâm đến cái gọi là ‘thể diện’, cứ thế bức bách hai người rời khỏi quê hương…
Cảnh Liêm Bình nhớ rất rõ, một lúc lâu sau Cảnh Liêm Uy mới hồi phục tinh thần lại khóc đòi ba mẹ, tia lửa chiếu lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của anh, anh khóc đến mức dường như không còn là chính mình nữa…
Lúc đó anh ta cũng còn nhỏ, nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ Cảnh Liêm Uy của năm đó.
Gào khóc, đau khổ, bi thương, bất lực… Giống như một con thú nhỏ bị vây trong khu rừng rậm tràn đầy nguy cơ, không biết phản làm sao, chỉ theo bản năng gọi người trong lòng kia…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...