Kết Hôn! Anh Dám Không?

Ân Thiên Thiên không phải thánh nhân, hơn nữa còn là một cô gái vừa mới bước ra khỏi bóng tối nội tâm đã bị tình cảm làm tổn thương. Nếu nói cảm xúc cô thay đổi quá nhanh cũng đúng, mà nói cô vốn rất lạnh lùng cũng chẳng sai …

Trước giờ Ân Thiên Thiên vẫn tin rằng, nếu một cô gái giống như cô gặp phải người đàn ông như Cảnh Liêm Uy thì cũng khó mà kiềm nổi bản thân không dao động trước anh.

Còn bây giờ, Ân Thiên Thiên vẫn đang bồi hồi nơi lằn ranh của trái tim. Nhưng cô sẽ giữ mọi thứ trong lòng và không nói cho Cảnh Liêm Uy biết. Dù cuộc hôn nhân đó có thật hay không thì cô phải là người kiêu ngạo trong tình yêu, cô sẽ cố gắng không để bản thân bị tổn thương.

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên đang đứng trước mắt, đôi mắt phượng như ánh lên nét kinh ngạc.

Anh chưa bao giờ tự đại cho rằng, mới mấy ngày ngắn ngủi đã khiến Ân Thiên Thiên yêu mình, nhưng không thể phủ nhận Ân Thiên Thiên đã bắt đầu ỷ lại vào anh. Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn Ân Thiên Thiên sẽ yêu anh, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đối với anh, điều này thật sự quá bình thường.

Đặt thìa dãi xuống bàn, Cảnh Liêm Uy lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt một lúc lâu.

Bầu không khí nặng nề khiến Ân Thiên Thiên không khỏi cảm thấy căng thẳng, dù kết quả có là gì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng không ngờ trước khi có được đáp án lại phải trải qua không khí ngột ngạt khó chịu này.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của Ân Thiên Thiên, bỗng trong đôi mắt đẹp đẽ kia toát lên ý cười, ngay sau đó Cảnh Liêm Uy mở lời: “Ân Thiên Thiên, trên thuyền này chỉ có một nam một nữ chúng ta, em đoán xem?”

Ân Thiên Thiên hơi sững sờ, đôi má hây hây ửng hồng, còn chưa kịp trả lời, anh đã cầm dao lên tao nhã cắt thịt bò, tiếp tục nói: “Trước giờ ở nhà họ Cảnh không tồn tại hai chữ ‘ly hôn’, trước đây tôi đã cho em cơ hội hối hận, từ lúc em từ chối…”


Bỗng Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu lên nhìn Ân Thiên Thiên, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng nhưng lại lạnh như băng. Lúc này anh xiên một miếng thịt bò đã cắt ngay ngắn đưa tới bên miệng cô, cô vô thức mở miệng chờ anh đút, bỗng bên tai vang lên giọng nói đầy kiên quyết của anh: “Mọi thứ đã được quyết định rồi, cả đời này chúng ta không thể ly hôn, trừ phi em chết hoặc tôi chết, hay vi phạm vào luật thép của nhà họ Cảnh.”

Ân Thiên Thiên ngây ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy, cô bỗng trở nên khó thở. Mỗi lần người đàn ông trước mặt đút cho cô một miếng lại nói một câu, có khi là bò, có khi là salad, anh chỉ duỗi tay đã đưa thức ăn tới bên miệng cô.

“Ân Thiên Thiên, nhớ rõ thân phận của em, em là người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy tôi, là con dâu nhà họ Cảnh.”

Cả một buổi tối, Ân Thiên Thiên vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn, Cảnh Liêm Uy nói rất nhiều nhưng cô chỉ nhớ được hai câu, một là cả đời bọn họ đều không thể ly hôn, hai cô là người phụ nữ của anh.

Trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch không dứt, Ân Thiên Thiên giống như trở thành người máy, cả thế giới chỉ còn lại tiếng nói, cử chỉ, và nụ cười của Cảnh Liêm Uy.

Có lẽ cô bị bệnh rồi, còn là bệnh nan y, chỉ có bác sĩ Cảnh mới trị được.

Thời gian trôi nhanh như gió. Cuối tuần, sảnh Nocturne ngoài trời ngợp hương hoa hồng thơm mát, nơi đây đang diễn ra buổi lễ đính hôn giữa cô hai nhà họ Ân và cậu chủ nhà họ Hướng.

Đến cuối cùng, nhà họ Ân vẫn không thèm để ý tới cảm giác của Ân Thiên Thiên, bọn họ tổ chức lễ đính hôn cho Ân Nhạc Vy vô cùng hoành tráng và phô trương, nhằm để cho khách mời, chính là tất cả những người có quan hệ với nhà họ Ân ở thành phố T thấy rằng, nhà họ Ân đã hợp tác với nhà họ Hướng.


Từ sáng sớm Ân Nhạc Vy đã mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt đứng bên cạnh Hướng Thực trước sảnh Nocturne đón tiếp khách khứa, khóe mắt đuôi mày mang nét cười toát lên niềm hạnh phúc khôn cùng.

Khi Ân Thiên Thiên khoác tay Cảnh Liêm Uy xuất hiện, ánh mắt Ân Nhạc Vy đầy đắc ý nhưng giọng nói lại có vẻ uất ức: “Chị à, em còn tưởng chị giận dỗi Nhạc Vy chứ? Giờ thấy chị với anh rể cùng tới em vui quá đi mất.”

Cảnh Liêm Uy như có như không liếc nhìn Ân Thiên Thiên. Cô không để ý nhưng Ân Nhạc Vy lại trông thấy cái liếc mắt đó, trong lòng cô ta càng vui vẻ hơn: “Anh rể à, hôm nay khách khứa đều có quan hệ tốt với nhà chúng em, nếu lát nữa lỡ có gì không phải với anh mong anh đừng để ý.”

Ân Nhạc Vy làm ra vẻ như lo lắng cho Cảnh Liêm Uy, ánh mắt hơi liếc nhìn Ân Thiên Thiên như ái ngại điều gì đó, nhưng lời nói cô ta lại nhắc nhở Ân Thiên Thiên.

Rất ít người nhìn thấy đại gia tộc như nhà họ Cảnh, nhưng vì tin tức Ân Thiên Thiên gả cho người khác ầm ĩ trên báo đài nên những người không biết mặt Cảnh Liêm Uy hôm nay sẽ làm khó anh, đó là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Ân Thiên Thiên vô thức ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đầy căng thẳng, nhưng anh vẫn bình thản như không, không biết là anh không nghĩ nhiều hay hoàn toàn không thèm quan tâm.

Ân Nhạc Vy không cho Ân Thiên Thiên cơ hội nói chuyện, cô ta đi tới đưa tay kéo nhẹ tay áo của Cảnh Liêm Uy, vẻ mặt khá sốt sắng, giọng cô ta khe khẽ vang lên: “Chị, anh rể ơi, hôm nay em không cẩn thận lỡ miệng nói hai ngươi sẽ kết hôn rồi, hai người đừng giận nhé! Nhưng anh rể à, chị em thật sự là một cô gái tốt, anh đừng nghe người ngoài nói lung tung, lát nữa nếu mọi người có làm khó anh vì chị em thì xin anh nể mặt em tha thứ cho chị em một lần nhé?”

Sắc mặt Ân Thiên Thiên tối sầm lại! Cả người run lên vì giận dữ, một câu “lỡ miệng” của cô ta đã phủi sạch mọi trách nhiệm sao! Ân Nhạc Vy làm thế là muốn hại chết cô! Nếu tin cô kết hôn còn chưa truyền ra thì dù có báo đài truyền thông cô vẫn có cách để thoát được. Hôm nay cô có thể nói Cảnh Liêm Uy là bạn trai mình, dù sau này kết hôn cũng chỉ là quyết định nhất thời, có đính hôn hay không cũng sẽ bị tin tức kết hôn nhấn chìm mà thôi. Nhưng vì Ân Nhạc Vy “lỡ miệng” mà cô và Cảnh Liêm Uy hôm nay chắc chắn sẽ trở thành nhân vật được chú ý nhất của buổi tiệc này.


Ân Thiên Thiên cố gắng dằn xuống cơn giận dữ trong lòng, cô tức đến mức không nói được lời nào! Nhưng thật ra cô hiểu là cô không dám! Từ nhỏ tới lớn Ân Nhạc Vy đều ra vẻ đáng thương như thế, trước khi chắc chắn Cảnh Liêm Uy có tin cô vô điều kiện không, cô sẽ không tranh cãi chính diện với Ân Nhạc Vy! Kiểu đáng thương này của Ân Nhạc Vy đã làm cô chịu khổ suốt bao năm nay.

Ân Thiên Thiên quay người lại, rất tự nhiên phủi vết bụi vốn dĩ không hề tồn tại cho Cảnh Liêm Uy, sau đó lặng lẽ kéo tay áo của Cảnh Liêm Uy ra khỏi bàn tay của Ân Nhạc Vy. Sau đó cô quay mặt nhìn Ân Nhạc Vy với ánh mắt chế nhạo: “Nhạc Vy, dù sao Liêm Uy cũng là anh rể em, vị hôn phu của em vẫn còn đứng bên cạnh mà em lại dựa gần anh rể em thế à. Nếu bị người khác trông thấy chẳng phải sẽ nói nhà họ Ân chúng ta không có gia giáo sao? À mà chỉ cần câu “lỡ miệng” vừa rồi của em cũng đã giẫm nát mặt mũi nhà họ Ân rồi!”

Ân Thiên Thiên vừa dứt lời, vẻ mặt Ân Nhạc Vy liền cứng đờ, liếc mắt nhìn xung quanh xem có ai không. Vừa thấy có người đang nhìn bọn họ, cô ta lập tức rút tay lại đứng bên cạnh Hướng Thực, không hề chú ý tới đôi mày hơi cau lại của hắn.

Đúng là như thế, Ân Nhạc Vy “lỡ miệng” cũng đã bán rẻ mặt mũi nhà họ Ân! Sau khi quay về, Ân Bách Phú cũng không dễ gì tha cho cô ta, chắc chắn sẽ mắng một trận ra trò.

“Xin lỗi.” Ân Nhạc Vy khẽ mở miệng, nét mặt hơi khó coi nhìn Cảnh Liêm Uy: “Chị, anh rể, là lỗi của Nhạc Vy, em rất xin lỗi.”

Cảnh Liêm Uy lạnh nhạt gật đầu, sau đó thản nhiên bước vào bên trong cùng với Ân Thiên Thiên.

Không ngoài dự đoán của Ân Thiên Thiên, vừa bước vào bọn họ đã nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán không hề kiêng kỵ của đám khách khứa. Cô hơi xấu hổ cứ đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm sao đối mặt với Cảnh Liêm Uy.

- Chậc chậc, cô cả nhà họ Ân đúng là bị nhà bên đó từ luôn rồi, tôi nghe nói cô ta kết hôn rồi mà chưa đính hôn luôn đấy?

- Thật đáng thương, rõ ràng đều là lấy chồng nhưng cô chị lại không có tiệc đính hôn như cô em, không biết sau khi gả đi sẽ bị nhà trai đối xử kiểu gì nữa. Tôi đoán, có khi cô ta kết hôn chưa được một tháng đã phải ly hôn rồi!

- Ai mà biết được, mà tôi nghe nói chồng cô ta là bác sĩ bệnh viện Nam Tự đó….


- Bệnh viện Nam Tự á? Nếu là nhà bình thường cũng coi như vớ được chàng rể quý, nhưng nhà họ Ân không phải là nhà bình thường.

- Tôi nghĩ có lẽ chính nhà họ Ân đem bác sĩ đó ra để gánh chịu tiếng xấu của Ân Thiên Thiên đấy. Các người còn không biết cô ta nổi tiếng là ăn chơi sao, nhà đứng đắn ai mà chịu cô ta chứ!

Dù bọn họ đã thấy cô và Cảnh Liêm Uy bước vào nhưng tiếng xầm xì vẫn không lắng xuống, trái lại còn có một người phụ nữ mặt dày đi tới đánh giá Cảnh Liêm Uy, sau đó còn hỏi Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, đây chính là vị hôn phu của cháu sao? Trông mặt cũng được đấy.”

Ân Thiên Thiên siết chặt lấy tay Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi vỗ nhẹ an ủi, hoàn toàn không để ý tới những lời đó.

Một người đàn ông bị người khác bảo là “mặt đẹp” thì chẳng khác nào bị coi thường! Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy hiểu điều đó nhưng vẫn không nói gì.

“Tôi nghe nói anh là bác sĩ của bệnh viện Nam Tự, anh ở khoa nào thế?” Nói xong bà ta nhìn Ân Thiên Thiên đầy ẩn ý, khẽ nói tiếp: “Đừng nói là khoa phụ sản nhé?”

Vừa dứt lời, người xung quanh đều cúi đầu nín cười, kiểu như khinh thường Ân Thiên Thiên chơi bời trác táng, Cảnh Liêm Uy ở khoa phụ sản chỉ có thể trơ mắt nhìn Ân Thiên Thiên tới phá thai của người đàn ông khác….

Dù sao tiếng xấu của Ân Thiên Thiên vẫn còn đó, những lời bàn tán như thế không chỉ một hai người nói, nếu nhiều người đều nói thì ai cũng tin rằng đó là sự thật, hoàn toàn không nghĩ tới việc xác nhận xem chuyện có phải là thật hay không.

Nhưng Ân Thiên Thiên đã nghe nhiều những lời như thế rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên có Cảnh Liêm Uy ở bên mà người khác dám sỉ nhục cô thẳng mặt thế này. Cô biết đối tượng sỉ nhục của bọn họ không chỉ là cô mà còn có cả Cảnh Liêm Uy!

Sắc mặt Ân Thiên Thiên trắng bệch không còn một giọt máu, trong lòng đau xót như ăn phải mật đắng. Bỗng cô ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt với ánh mắt kiên định, cô có nên nhân cơ hội này chơi Ân Nhạc Vy một vố không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui