Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 307: TÂM TƯ KHÁC
Bọn họ là phóng viên đấy! Chỉ cần tùy tiện nhấc bút, viết xuống một câu thôi đã có thể gây ra rất nhiều chuyện!
Tất cả mọi người đều nhìn Cảnh Liêm Uy với sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu sau vẫn còn thấy chưa tỉnh táo lại, có thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không ngờ rằng Cảnh Liêm Uy lại to gan đến độ đập máy móc, hủy đi bản ghi chép của bọn họ một cách trắng trợn như vậy,
Cảnh tượng hết sức hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có còn sót lại tiếng đồ đạc bị đập vỡ mà thôi, có rất nhiều máy móc bị đập phá đến nỗi không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu được nữa, nhưng Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong vẫn cảm thấy không yên tâm, bọn họ đi kiểm tra từng cái một.
Sau khi xác định tất thảy mọi thứ ở ngày hôm nay đều đã bị hủy hoại, bọn họ đến lặng lẽ đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy.
Thấy gương mặt tái nhợt của đám phóng viên trước mặt, Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch môi, nụ cười của anh vẫn đẹp ngời ngời, thậm chí dưới ánh mắt trời, còn toát ra vẻ ấm áp, chỉ có điều sự ấm áp ấy lại khiến cho lòng bàn chân người khác lạnh lẽo.
Cảnh Liêm Uy tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng mở miệng, lạnh căm căm: “Hôm nay lá gan của các người to thật, đã không cần công việc này nữa thì gói ghém đồ đạc về nhà đi.”
Vừa nói dứt lời, gương mặt Cảnh Liêm Uy lập tức trở nên nghiêm túc, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Trễ nhất là ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong số này còn ở trong thành phố T nữa.”
Cát Thành Phong vội vàng gật đầu.
Tất thảy phóng viên đều ngồi sụp xuống đất như thể mất hết sức lực, gương mặt xám ngoét như tro tàn.
Cảnh Liêm Uy không buồn để ý đến bọn họ, anh chỉ ôm vợ mình đi vào nhà, như thế này thì không thể đi khám thai được rồi, chi bằng vào nhà nghĩ cách giải quyết rắc rối thì hơn!
Có phóng viên không cam tâm, đứng bật dậy rống với theo: “Cảnh Liêm Uy! Anh quyền gì, có tư cách gì mà đuổi bọn tôi đi! Bọn tôi cứ không đi đấy, bọn tôi phải ở lại thành phố T.”
Một người lên tiếng trút hết sự bất mãn trong lòng ra, có người rục rịch muốn đứng dậy ngay, nhưng lúc nhìn bóng lưng cao ráo của anh, trong lòng lại thấy rờn rợn, không dám nói bừa, trong lúc suy nghĩ, Cảnh Liêm uy đã quay đầu nhìn tên phóng viên hung hăng kia.
“Các người cho rằng lần trước các người xông vào thành phố M, tôi đã phạt nhẹ quá à? Bây giờ lại muốn đạp lên giới hạn chịu đựng của tôi?” Cảnh Liêm Uy hỏi một cách sắc sảo, bây giờ trông Cảnh Liêm Uy hệt như tu la đến từ địa ngục vậy: “Hay là các người nghĩ rằng, Cảnh Liêm Uy tôi muốn đối phó với một gia tộc nhỏ như nhà họ Mộc, phải bỏ ra rất nhiều công sức?”
Nhà họ Mộc!
Rầm!
Ban đầu, anh còn chưa biết gương mặt thật của Mộc Yên Nhiên, nên mới không liên hệ những chuyện này với nhà họ Mộc, nhưng bây giờ anh lại theo dõi nhà họ Mộc rất kỹ, nhất cử nhất động của bọn họ đều biết tỏ tường! Vừa mới trừng trị phóng viên vì xông vào thành phố M, khiến cho Ân Thiên Thiên mất khống chế tại chỗ chưa được bao lâu, bây giờ lại bắt đầu làm càn à? Nhà họ Mộc giỏi thật!
Mộc Yên Nhiên, cô ta còn chưa về đến thành phố T mà đã có thể làm mưa làm gió rồi!
Sao Cảnh Liêm Uy anh có thể buông tha cho cô ta một cách dễ dàng kia chứ?
Nghe Cảnh Liêm Uy nhắc đến nhà họ Mộc, tất thảy phóng viên ở đây đều mềm nhũn như cọng bún!
Cảnh Liêm Uy biết hết tất cả! Mà cũng đúng như những gì anh nói, trong mắt anh, nhà họ Mộc cũng chỉ là một gia tộc ‘bé nhỏ’ thôi.
Sau lưng đã im lặng, Cảnh Liêm Uy bật cười mỉa mai, tiếp tục đưa Ân Thiên Thiên vào nhà, để Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, trước giờ anh chưa từng nương tay với những kẻ làm sai mà không biết hối cải.
Tụy Đề Uyển
Ân Thiên Thiên được Cảnh Liêm Uy đưa đến ngồi xuống ghế sô pha, cô vẫn còn thấy mơ mơ hồ hồ, chợt có ly sữa ấm được nhét vào trong tay.
“Thiên Thiên, uống ít sữa bò đi.” Cảnh Liêm Uy nói nhỏ nhẹ rồi ôm chặt lấy cô.
Ân Thiên Thiên lại không hề uống chút nào, chỉ quay đầu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đong đầy sự ngờ vực.
Khi nãy phóng viên nói thế nghĩa là sao?
Cái gì mà Trần Tinh mới là cô cả của nhà họ Ân? Cái gì mà tu hú chiếm tổ chim khách? Cái gì mà trong lòng có áy náy không? Sao cô cảm thấy mình không hiểu một câu nào hết vậy?
Ân Thiên Thiên muốn mở laptop lên xem xem chuyện gì đã xảy ra trong vô thức! Bình thường cô có thói quen xem bản tin buổi sáng, nhưng hôm nay dậy trễ quá nên không xem, nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn như thế này, phóng viên đã ùn ùn kéo đến đây rồi thì chắc chắn truyền hình hay trên mạng sẽ đăng tin thôi!
Cô cầm remote muốn bấm nút, Cảnh Liêm Uy lại vươn tay nắm chặt lấy tay cô.
Ân Thiên Thiên mím môi, nhìn anh với đôi mắt ươn ướt, một hồi lâu sau cô mới nói: “Cảnh Liêm Uy, em muốn biết, em muốn biết rốt cuộc là sao?”
Cô không muốn làm một đồ ngốc nghếch, không muốn làm đồ ngốc nghếch luôn là người biết cuối cùng!
Cảnh Liêm Uy thở dài, rốt cuộc vẫn lấy remote ra khỏi tay cô, rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em muốn biết gì thì anh đều sẽ nói cho em hết, chúng ta đừng xem những bản tin lệch lạc trên tuyền hình nữa.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô níu chặt lấy góc áo của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên ráng giữ cho mình thật bình tĩnh.
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói, anh rất không muốn nói cho cô biết tin này, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông tên Ân Thiên Tuấn ấy! Nhưng thấy dáng vẻ buồn bã của cô, anh vẫn nói cho cô nghe: “Thiên Thiên, từ nhỏ đến lớn em chưa từng thấy nghi ngờ sao? Tại sao Ân Bách Phú không thích em, tại sao Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy có thể bắt nạt em thỏa thích? Rõ ràng em là cô chiêu nhà họ Ân, tại sao em không nhận được chút tình thương nào của gia đình mình?”
Ân Thiên Thiên mím môi không nói tiếng nào? Trong lòng lại cảm thấy kinh hoảng vì đáp án.
“Thiên Thiên.” Anh cúi đầu nhìn Ân Thiên Thiên trong lòng mình, Cảnh Liêm Uy dịu dàng nói: “Em phải nhớ rằng, cho dù em có phải là cô cả nhà họ Ân không thì em vẫn là vợ của Cảnh Liêm Uy anh, anh đã từng thề hẹn với em, sau khi đứa trẻ ra đời chúng ta sẽ tái hôn, không phải sao?
Nước mắt trượt dài xuống gương mặt cô trong vô thức, từ đầu đến cuối anh đều không nói rõ ràng, nhưng Ân Thiên Thiên đã hiểu hết tất thảy mọi thứ.
Phóng viên nói đúng, cô không phải là cô cả nhà họ Ân, Trần Tinh, bạn đại học của cô mới đúng là cô cả nhà họ Ân, cô chiếm cứ vị trí của người khác để có được cuộc sống như hiện tại, nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là mẹ của đứa trẻ trong bụng, là vợ của Cảnh Liêm Uy!
Bọn họ sẽ tái hôn, bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau!
Cô vươn tay ôm Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vùi đầu vào lồng ngực, khóc nức nở.
Thảo nào, thảo nào từ nhỏ đến lớn Ân Bách Phú đều chưa từng ôm cô, chưa từng khen ngợi cô, chưa từng thương cô, bởi vì cô không phải là con gái của ông ấy, thảo nào Ân Nhạc Vy và Lý Mẫn lại ghét mình đến thế.
Nếu như cô không tồn tại, vậy thì Ân Nhạc Vy sẽ là cô cả nhà họ Ân, địa vị của Lý Mẫn cũng sẽ không gượng gạo như bây giờ!
Tất cả sự nỗ lực để chiếm được tình yêu từ ba của cô chỉ giống như một trò cười!
Ân Bách Phú không đoái hoài đến cô là chuyện bình thường! Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy ghét cô cũng là chuyện bình thường!
Thực chất Ân Thiên Thiên thấy buồn không phải vì thân phận của mình có vấn đề, mà phần lớn là vì hai người đàn ông Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Tuấn.
Vốn dĩ mọi người đều không đón chào cô, bây giờ thân phận vừa xoàng xĩnh, mà cũng vừa khiến người khác nể trọng của cô cũng xảy ra biến cố, e là bà cụ Cảnh sẽ ghét cô hơn nữa! Còn Ân Thiên Tuấn…người anh trai luôn bao bọc, bảo vệ cho cô từ bé đến lớn, nếu như anh ấy biết chuyện này, anh ấy sẽ tức giận đến mức nào, đau lòng đến mức nào kia chứ…
Anh ấy, có phải từ nay về sau anh ấy sẽ không nhận đứa em gái như mình nữa không?
Nghĩ đến Ân Thiên Tuấn, đột nhiên Ân Thiên Thiên hơi hoảng hốt, cô vội vàng ngồi bật dậy, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy híp lại, anh thật sự không ngờ vào thời điểm này, chuyện làm Ân Thiên Thiên lo lắng nhất lại là Ân Thiên Tuấn! Anh cứ nghĩ cô sẽ nghĩ đến rất nhiều điều, ví dụ như tại sao cô lại xuất hiện trong nhà họ Cảnh, tại sao Trần Tinh lại là cô cả của nhà họ Ân, tại sao hai người họ lại sống chung một thành phố, rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì? Bét nhất thì cũng nghĩ ngợi xem ba mẹ ruột của mình đang ở đâu, nhưng cô chỉ nghĩ đến một mình Ân Thiên Tuấn mà thôi!
Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi, cố ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Đột nhiên, điện thoại trong tay Ân Thiên Thiên đổ chuông, cô giật mình, suýt nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất, cô bình tĩnh nhìn lại mới thấy, vừa khéo sao Ân Thiên Tuấn lại gọi cho mình, trong tích tắc đến hít thở mà Ân Thiên Thiên còn không biết!
Có rất nhiều thứ cô không hề quan tâm, không quan tâm đến thân phận của mình, không quan tâm đến sự bất mãn mà ba mẹ nuôi với mình, không quan tâm đến việc mình sẽ bị ảnh hưởng như thế nào nếu chuyện này bị lộ, nhưng cô không thể không quan tâm đến Ân Thiên Tuấn!
Người ấy là người đã cho cô sinh mạng lần thứ hai, là anh trai mà cô yêu quý nhất!
Thấy điện thoại vẫn reo không ngừng, từng đợt từng đợt một, Ân Thiên Thiên chỉ nắm chặt trong tay rồi khóc ròng, hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh ấy ra sao, càng sợ hãi phải nghe thấy tiếng chửi bới và trách móc của anh ấy!
Một hồi lâu sau, rốt cuộc điện thoại cũng im lặng, nhưng vừa mới im lặng thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Cảnh Liêm Uy an ủi Ân Thiên Thiên một lát rồi đi ra ngoài mở cửa, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài ấy, sắc mặt anh hơi tối đi, nhưng Ân Thiên Tuấn hoàn toàn không quan tâm gì đến anh, chỉ vòng qua anh đi thẳng đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, cùng lúc ấy, điện thoại của Cảnh Liêm Uy đổ chuông, anh không thể không đi ra một bên nghe máy.
Ân Thiên Tuấn vừa xông vào trong nhà, nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang khóc nức nở, trong lòng anh vô cùng xót xa.
Anh ta dè dặt vỗ về vai cô, rồi hỏi khe khẽ: “Thiên Thiên, Thiên Thiên em sao thế? Em khó chịu ở đâu à? Có phải đám phóng viên đấy làm em bị tổn thương không? Để anh trút giận giùm em nhé, em đừng khóc nữa…”
Vừa thấy Ân Thiên Tuấn xuất hiện trước mặt mình, Ân Thiên Thiên đã không kềm chế nổi nữa, nước mắt của cô tuôn rơi lã chã.
Đôi mắt đen láy của anh đong đầy vẻ lo lắng! Anh ấy lo lắng cho cô, anh ấy vẫn xem cô là em gái mình!
Rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng ý thức được chuyện này, cô sà vào lòng ngực của anh, bật khóc nức nở.
Cảnh Liêm Uy đứng sau lưng bọn họ, sắc mặt anh hơi tối đi, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng gọi đong đầy quyến luyến của Ân Thiên Thiên: “Anh ơi…”
Cơ thể Ân Thiên Tuấn cứng đờ!
Rốt cuộc, cô ấy vẫn xem mình là anh!
Cho dù hai người bọn họ không hề có một chút huyết thông nào!
…
Ở trong Tụy Đề Uyển, hai người đàn ông ấy đều cố gắng an ủi Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy cố gắng không để cho Ân Thiên Thiên nghĩ ngợi nhiều, muốn dẫn dắt cô nghĩ về nhà họ Mộc, ngăn cản ý định muốn đi sâu vào tìm hiểu của cô.
Đợi đến khi cô sực nhớ lại thì chuyện ấy đã bị Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Tuấn lấp liếm cho qua rồi.
Quảng cáo của nhà họ Tề cũng được đăng vào lúc này, gây nên tiếng vang lớn!
Cùng lúc đó, nhà họ Ân và nhà họ Mộc trong thành phố T đều ra mặt, còn dẫn theo Trần Tinh, người vốn dĩ là cô cả nhà họ Tề xuất đầu lộ diện trước mặt tất thảy mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...